Thứ hai đầu tuần, Lục Cảnh Nghi tự mình dậy sớm chuẩn bị cặp sách đem theo đi học, nhưng mà thứ cậu đem không phải sách của học sinh tiểu học.
Cậu đem theo giấy vẽ cùng bút chì. Tuần trước cả nhà dẫn cậu đến trường để kiểm tra lần cuối nhà trường biết cậu biết hết cộng trừ nhân chia rồi cũng rất muốn cho cậu lên thẳng lớp lớn hơn nhưng vẫn nghĩ lại độ tuổi của cậu mà cho cậu lên lớp 3 thôi, dù vậy thì Lục Cảnh Nghi cũng là một đứa trẻ quá bé so với các bạn cùng lớp khác.
Khi cậu đang soạn đồ thì anh cả bước vào gọi cậu xuống nhà ăn sáng, dù biết bé con mỗi ngày sẽ tự chuẩn bị mọi thứ nhưng cả nhà vẫn không yên tâm mỗi sáng sẽ lấy lí do kêu cậu xuống nhà mà đứng trông cậu, cậu cũng không nói gì coi như không hiểu ra vẫn cứ như mọi người mà tự mình sửa soạn xong mọi thứ rồi ra ngoài đi cùng anh trai xuống lầu.
Mẹ Diệp chuẩn bị sẵn phần cơm trưa cho cậu rồi để anh cả đưa cậu đến trường, hôm nay cả nhà đều bận chỉ có anh cả là tiện đường đưa cậu đi thôi.
Đúng 7 giờ cậu và anh cả tiến vào trường học tìm thầy hướng dẫn đến lớp 3 ban 1 học, để cậu cùng giáo viên vào lớp xong anh cả mới chịu về đi làm. Trước khi đi còn hôn cậu một cái nói phải học ngoan.
Bạn nhỏ Tiểu Nghi thật ra rất già vẫn vui vẻ khi được anh trai hôn tạm biệt.
Cậu theo thầy giáo vào lớp trước ánh nhìn tò mò từ các anh chị. Thầy hướng dẫn giao cậu lại cho chủ nhiệm lớp rồi cũng đi mất. Cô Thái Diệu Hàm cũng là một trong những người biết cậu trong buổi khảo sát nên thân thiết kéo cậu bé đáng yêu vào giới thiệu với lớp.
"Các em trật tự một chút, năm học này chúng ta sẽ có một bạn mới vào lớp, em ấy nhỏ hơn các bạn hẳn 4 tuổi nên cả lớp nhớ phải chiếu cố em nhỏ đó biết chưa?"
"Được rồi, cô sẽ để bạn nhỏ tự giới thiệu mình nhé!"
Bé con đứng im nảy giờ cuối cùng cũng chờ được cơ hội giới thiệu bản thân, cậu hắng hắng giọng để chuẩn bị cho lời giới thiệu của mình. Một số anh chị thấy hành động nhỏ đáng yêu của nhóc con thì không nhịn được cười to, thầm nghĩ.
Bạn học nhỏ đáng yêu quá đi!!!
Chuẩn bị xong Lục Tiểu Nghi mới bắt đầu giới thiệu bản thân: "Chào mọi người ạ, em tên là Lục Cảnh Nghi, mọi người cũng có thể gọi em là Tiểu Nghi hay Cảnh Nghi cũng được ạ, em mới 5 tuổi thôi nên mọi người sau này nhớ đừng có bắt nạt em đó nha."
Bé con trắng trắng tròn tròn nói chuyện vô cùng lễ phép khiến mấy anh chị thích chết đi được, sao nỡ bắt nạt cậu chứ!
"Không đâu, em trai ơi không ai bắt nạt bé đáng yêu đâu."
"Đúng rồi, em từ hôm nay sẽ là bé út đáng yêu của lớp chúng ta."
"Chị bảo kê cho, lại đây ngồi với chị đi nè."
Mấy đứa nhỏ toàn học cùng với bạn cùng tuổi bỗng nhiên có một em trai nhỏ nhắn trắng hồng mềm mại gọi bọn nhóc là anh chị nên đứa nào cũng muốn được ngồi gần em trai.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên: "Cô ơi, cho Tiểu Nghi ngồi với em đi ạ! Bọn em có quen nhau."
Nghe vậy cả lớp liền theo hướng phát ra giọng nói nhìn xuống phía cuối lớp, một bé trai khuôn mặt lạnh lùng dùng giọng nói không cho bàn cãi đi kèm với cái nhìn đăm đăm vào bé đáng yêu trên bảng, đưa ra đề nghị của mình.
Mấy bạn khinh thường nghĩ: "Đồ mặt lạnh bị mọi người xa lánh làm sao mà quen bé đáng yêu được nhất định là nói dối để được ngồi cạnh bé đáng yêu."
Nhưng họ đang thấy cái gì đây.
Bé đáng yêu chào cô, rồi chạy đi đâu đó.
Bé con ơi sao lại chạy lại chổ thằng nhóc đáng ghét đó vậy?
Bạn nhỏ Tiểu Nghi gặp anh bạn của mình, vui biết bao nhiêu lại thấy anh gọi mình ngồi cùng liền nhanh chân xin cô chạy xuống ngồi với anh.
Mấy đứa nhóc thấy vậy trong lòng chua xót vì không được ngồi cùng em trai nhỏ nhưng đành ngậm ngùi nghe cô chủ nhiệm, nghiêm chỉnh chuẩn bị vào tiết học.
Bên này Lục Tiểu Nghi vừa đi xuống liền ngồi xuống cạnh anh trai, làm mặt đáng yêu nói: "Anh Minh Thành có nhớ Tiểu Nghi không nè?"
001 xấu hổ không dám nhìn kí chủ của nó nói: "Có phải ngài quên ngài bao nhiêu tuổi rồi không?"
Lục Cảnh Nghi không chút nghĩ ngợi đúng ý hợp tình nói: "Hiện giờ ta là trẻ con 5 tuổi"
"Vâng, ngài nói bao nhiêu tuổi là bao nhiêu tuổi."
"Biết điều đó, ngoan đừng có làm ta giận biết chưa? Ta đang làm em bé ngoan đó."
Cố Minh Thành nhìn bé con đáng yêu trước mặt khóe môi không tự chủ được mà dần dần nhếch lên. Anh ôn nhu xoa xoa đầu bạn nhỏ nói: "Sao có thể quên ân nhân cứu mạng của mình được, mạng của anh là Tiểu Nghi Nghi cứu mà."
"Hihi anh trai còn nhớ em là tốt rồi" cậu ngại ngùng gãi gãi mặt nhỏ hỏi: "Anh không thắc mắc tại sao em được học thẳng lên lớp 3 hả?"
Cố Tiểu Thành lúc này mới chợt nhận ra bé con nhỏ hơn mình nhiều như vậy sao lại học cùng lớp chứ, thế là anh trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình: "Anh quên mất, tại sao vậy?"
Lục Cảnh Nghi cười tít cả mắt khoe khoan với cậu nhóc: "Tại vì em là thiên tài á!"
- - -
Tiểu kịch trường: Những ngày tháng Cố ảnh đế bị bé con của mình chà đạp.
Lúc nhỏ.
Cố Tiểu Thành: "Sao em học cùng anh được vậy?"
Lục Tiểu Nghi: "Tại em là thiên tài."
.....
Lúc trưởng thành
Cố ảnh đế: "Sao em không nói với anh em biết mấy cái này."
Lục Cảnh Nghi: "Tại anh không hiểu em, anh trách em biết nhiều quá sao? Hửm?"
.......