Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, Tiểu Nghi Nghi năm nay vừa lên 12 tuổi, còn Cố Minh Thành hơn cậu 4 tuổi nên năm nay đã 16 tuổi, hai người qua từng năm ngày càng thân thiết. Lục Cảnh Nghi thấy đến ngay lúc này cũng vậy, hai người thật sự đã có thể coi là anh em ruột thịt với nhau luôn rồi. Chỉ có Cố Minh Thành là không nghĩ như thế!
Từ khi 14 tuổi anh đã biết tình cảm mình dành cho bé con không còn đơn thuần là em trai và anh trai nữa rồi, giờ anh đã hoàn toàn xác định mình thích cậu. Nhưng nể tình bé con còn quá nhỏ anh đành phải tiết chế cảm xúc của mình, cũng tiết chế bản tính chiếm hữu của bản thân, anh sợ sẽ dọa cậu chạy mất, sẽ khiến cậu sợ hãi mà rời bỏ anh.
Anh phải đợi, phải kiên trì một chút mới bắt được bé con của mình về nhà.
Hôm nay hai người phải đến trường sớm. Cố Minh Thành vẫn như bao năm đạp xe đến nhà đón Lục Cảnh Nghi, anh vào nhà chào hỏi ông bà và cha mẹ Lục rồi lên phòng ngủ gọi Lục Cảnh Nghi dậy, anh chị Lục Cảnh Nghi sau khi tốt nghiệp đều nhanh chóng bắt tay làm việc nên rất ít khi về nhà, Cố Minh Thành cũng ít gặp họ hơn lúc nhỏ, chỉ có Lục Khang Dụ là thỉnh thoảng gặp thôi.
Cố Minh Thành giơ tay gõ cửa trước cho có lệ mới bước vào phòng. Từ khi được mọi người chiều chuộng Lục lão đại đã không còn thói quen dậy sớm nữa. Cậu thường giải quyết công việc rất khuya rồi dậy rất muộn, nhưng không ai quản được cậu cả, chỉ là thường xuyên lo lắng tẩm bổ cho cậu, rồi lâu lâu lại khuyên cậu ngủ sớm một chút.
Lục Cảnh Nghi rất vui vì mọi người lo lắng cho mình nhưng lại thích làm việc ban đêm yên tĩnh nên vẫn cứ giữ thói quen ngủ trễ dậy muộn như thế, mỗi lần đều phải để Cố Minh Thành gọi mới chịu dậy.
Khi anh bước vào phòng chỉ thấy bé con cuộn tròn cả người trong chăn chỉ chừa ra cái đầu để hít thở trong đáng yêu vô cùng. Anh chậm rãi bước chân về phía giường rồi ngồi xuống một góc chăm chú nhìn cậu, mỗi một chi tiết trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đều được anh ngắm nhìn thật lâu. Đến khi ý thức được mình và bé con không còn nhiều thời gian anh mới hôn thật khẽ lên trán cậu rồi mới đến bên tai cậu dùng giọng nói trầm ấm gọi cậu: "Bé con ngoan, dậy thôi nào!"
Lục Cảnh Nghi mơ màng bị tiếng gọi bé con của anh đánh thức, cậu ậm ờ vài tiếng rồi kéo tay anh ôm vào người rồi ngủ tiếp, Cố Minh Thành bất lực mỉm cười, vòng tay qua chân và người cậu bế thẳng cậu đi vào phòng vệ sinh.
Lục Cảnh Nghi tự nhiên để Cố Minh Thành rửa mặt rồi đánh răng cho mình, đến khi xong xuôi hết cậu mới có vài phần tỉnh táo mở mắt nói chuyện với anh.
"Anh ơi lấy giúp em bộ đồ đồng phục với, em mệt quá tối qua cái tên Charlie kia gửi hồ sơ ngay giữa đêm, em phải ngồi làm tới gần 3 giờ sáng, thế mà tiền thưởng thì mò hoài không thấy gửi người ta gì hết trơn." Lục Cảnh Nghi ngồi trên ghế sofa ôm gối một mắt nhắm một mắt mở nói chuyện với anh.
Cố Minh Thành cũng tự nhiên đi lấy đồ rồi lại chỗ cậu dùng vẻ mặt đau lòng nói: "Sau này em nói với anh ta đưa tiền rồi mới chỉ điểm dùm, văn kiện của em đã rất nhiều rồi còn nhận thêm tên đồ đệ vô dụng đó làm chi vậy? Giờ ngủ cũng không đủ giấc, em không còn muốn cao nữa đúng không?"
Lục Cảnh Nghi lập tức ôm quần áo vào phòng thay đồ, vừa đi vừa phồng má uất ức nói: "Em không có, em muốn cao mà. Anh còn không biết tên đó mặt dày sao, em mặt dày không bằng anh ta nên mới phải đau khổ nhận anh ta làm đồ đệ đấy. Anh có thấy ai là học trò mà vừa già vừa mặt dày như vậy chưa bái em làm sư mà suốt ngày chạy theo véo má em, rồi gian lận cấp trên việc của mình suốt ngày tìm em giúp, rõ ràng em cũng có muốn đâu."
Cố Minh Thành cau mày nghĩ tới cái tên xuất ngày chạy theo bé con gọi sư phụ nhỏ rồi véo má cục cưng của mình suốt thì máu ghen tuông lại nổi lên, anh dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: "Bé con yên tâm, anh sẽ tìm Connor báo chuyện này với anh ta, để anh ta tự mình thu phục tên kia."
Lục Cảnh Nghi lúc này thay đồ xong vui vẻ gật đầu đồng ý: "Được ạ, giao cho anh nhé!"
Từ khi ở trước mặt Cố Minh Thành nói chuyện với hai người Charlie lần đó, Lục Cảnh Nghi hoàn toàn không giấu giếm anh mình rất giỏi về phương diện máy tính càng không giấu diếm chuyện cậu là cố vấn cũng như nhân viên ngoài biên chế của FBI. Cố Minh Thành càng lớn càng hiểu được bé con của mình ưu tú đến cỡ nào.
Nếu là một người khác anh sợ mình sẽ không dám tới gần vì sự ưu tú của cậu đã vượt qua phạm vi của loài người nhưng chính vì là cậu nên Cố Minh Thành mới càng muốn tới gần, càng muốn biết thêm nhiều điều từ bé con hơn, nhưng anh không vội chỉ đợi bé con từ từ từng bước nói ra hết tất cả cho mình.
Hiện giờ, anh cũng đã trở thành một thành viên ngoài biên chế của FBI nhưng lĩnh vực của Cố Minh Thành không giống Lục Cảnh Nghi.
Vào năm hai người vừa lên lớp 5 Cố Minh Thành khi ấy cũng chỉ mới 11 tuổi đã cùng Lục Cảnh Nghi hỗ trợ FBI tìm ra manh mối quan trọng trong một vụ án ở thủ đô. Từ đó người của tổng bộ cũng để ý đến anh. Lục Cảnh Nghi muốn Cố Minh Thành sau này có thể bảo vệ bản thân nên nhờ Connor rảnh rỗi khi nào nhận nhiệm vụ ở gần đây thì ghé dạy anh võ thuật. Cố Minh Thành cũng rất cố gắng học tập mọi thứ vô cùng nhanh, trên lớp thì đã sớm học xong nên anh chỉ tập trung vào việc huấn luyện và học tập vài kĩ năng trong liên lạc qua mã code từ bé con thiên tài nhà mình.
Và anh rất nhanh đã nắm vững được mọi thứ, càng về sau Connor càng thích dẫn anh theo làm nhiệm vụ bởi năng lực quan sát của Cố Minh Thành đúng là hàng đầu, kĩ năng nắm bắt cảm xúc của người khác thì không ai qua được.
Anh có thể quan sát được từ sắc mặt người khác là họ đang chột dạ hay nói dối, điều này rất quan trọng với một điều tra viên nên Cố Minh Thành không sai biệt trở thành thành viên nhỏ thứ hai của tổng cục. Hai người đều còn nhỏ phải đi học lại chỉ coi việc làm này là phụ nên Cố Minh Thành rất ít khi nhận nhiệm vụ, chủ yếu vẫn là anh không nỡ xa bé con.
Anh cố gắng làm một nhân viên ngoài biên chế tất cả chỉ vì muốn gần cậu thêm một chút thôi.