Cố Minh Thành ở lại đợi em trai tắm xong lại lau tóc giúp em rồi mới lấy món quà mà mình giấu cả ngày ra đưa cho bé con.
Anh hơi ngượng ngùng vì món quà không mấy đẹp mắt lại rẻ tiền của mình, cảm thấy nó không xứng làm quà tặng cho em trai, nhưng lại không thể không tặng, vì anh chỉ có chút tiền đủ để mua khối gỗ nhỏ làm cho em ấy món quà xấu xí này thôi.
Lục Cảnh Nghi nhìn anh trai nhỏ vẫn luôn để tay ở phía sau lưng vẻ mặt lại rối rắm thì cảm thấy chua xót vô cùng.
Cậu có thể đoán được cậu bé trước mắt đang nghĩ gì. Cố Tiểu Thành của cậu tiền tiêu vặt còn chả có bao nhiêu, muốn ăn gì đều phải suy nghĩ thì làm sao có tiền mua quà cho cậu chứ! Thế mà giờ tên ngốc này đi mua quà rồi lại không dám tặng là sợ cậu chê quà của anh hay anh lại đang tự ti về mình nữa rồi.
Tiểu Cảnh Nghi làm bộ sốt ruột thúc giục anh trai: "Anh ơi, anh không định tặng quà cho Tiểu Nghi nữa sao ạ?"
"Không phải, anh... quà... quà của em đây."
Nói rồi đưa món quà nhỏ trong tay mình qua cho em, anh có chút bối rối quan sát vẻ mặt của Lục Cảnh Nghi, nhìn thật kỉ xem em ấy có lộ ra biểu cảm chán ghét nào hay không? Nhưng tuyệt nhiên là không có, bé con thậm chí còn cười thật tươi với anh, nhìn vẻ mặt rạng rỡ kia cũng biết cậu thích nó đến mức nào rồi.
"Em thích lắm, cảm ơn anh Minh Thành, là quà anh tặng thì em đều sẽ thích." Giọng nói của bé con ngọt ngào, trong trẻo lại thêm ánh mắt chân thành của bé con không ai không bị chìm đắm vào đó cả. Cố Minh Thành nghe như được rót mật vào tim, khóe môi khẽ mím nãy giờ cũng bất giác chuyển sang mỉm cười. Anh rất ít khi cười, sau này cũng vậy. Nụ cười thật lòng của anh từ giờ trở đi chỉ dành cho mình bé con thôi.
Lục Tiểu Nghi thật sự rất thích cái móc khóa bằng gỗ hình hoa hướng dương này, nó có ý nghĩa rất đặc biệt với cậu, không chỉ vì đây là quà cậu được Cố Minh Thành tặng mà còn là biểu tượng cho biệt danh theo cậu suốt hàng ngàn năm.
Vị đại lão may mắn có được thần lực của thần mặt trời xém tí nữa được thăng lên làm thần nhưng lại vì một nhiệm vụ ngoài ý muốn phát sinh mà bị thiên đạo phạt tước đi hết mọi thần lực của cậu, biến Lục Cảnh Nghi thành một kẻ trắng tay chỉ còn đạo cụ và kĩ năng bên người. Nhưng cuối cùng cậu vẫn là đại lão của tổng cục, là người đầu tiên được về hưu, cũng là người duy nhất dám mắng cả thiên đạo, lẫn chủ thần. Khi nhận được cái móc khoá này, cậu cảm thấy nó tựa như huy hiệu của một kẻ chiến thắng, sau bao vất vả cậu cũng đã trở về thế giới của mình rồi, trở về nhà của cậu.
--------------------------------------------------------
Món quà muốn tặng đã tặng xong, Cố Minh Thành phải ra về, Lục Cảnh Nghi đi theo sau đợi anh lên xe rồi cậu mới đi. Nháy mắt có thể thấy được sắc mặt vui vẻ của bé con đột nhiên thay đổi hoàn toàn thành bộ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn.
Ba phút trước, cậu đã cảm nhận được biến đổi linh lực xung quanh đây rồi. Có lẽ là việc không bắt cóc được cậu đã làm cho hắn ta sốt ruột, muốn đến đây xem tình huống thế nào, nhưng lại bị cậu dùng ảo cảnh bản thân vẫn bộ dạng tự kỉ trước đây lừa gạt hắn. Thấy vậy hắn ta chuyển mục tiêu qua người bên cạnh cậu chính là Cố Minh Thành.
Không biết tại sao khi hắn ta xuyên vào đã có được cốt truyện, biết được Cố Minh thành là người bạn duy nhất của Lục Cảnh Nghi, lại là một đại khí vận không mấy thua kém cậu thì liền nổi sinh ý niệm muốn lấy khí vận của anh để nuôi dưỡng linh hồn của mình.
Lục Cảnh Nghi làm sao có thể để việc này xảy ra, vì thế cậu đã vẽ một lá bùa rót toàn bộ linh lực của mình vào rồi gấp thành một mảnh giấy nhỏ kẹp trong một gốc balo của Cố Minh Thành.
Ngay khi trước sinh nhật ba ngày cậu đã lên được luyện khí tầng cuối rồi chỉ cần có cơ hội tiến giai hợp lí sẽ lên được trúc cơ thôi. Còn tên kia bây giờ vẫn chỉ luyện khí tầng 9, nhưng việc an toàn này chắc chỉ duy trì được một thời gian thôi, đến khi hắn ta gia nhập giới giải trí nhận được sự yêu thích của mọi người thì lúc ấy khả năng sẽ không còn dễ đối phó vậy nữa. Khi đó cậu cần tìm cách để tăng tu vi nhanh hơn hắn mới được.
Liễu Hạ Vũ đứng ở bên ngoài dùng linh lực xem xét tình hình nhưng chỉ thấy được Lục Cảnh Nghi bình yên ngồi chơi ở đó, còn Cố Minh Thành một thân đầy khí vận thì thản nhiên mà rời đi không mất đi chút khí vận nào. Hắn ta rõ ràng đã dùng thuật con rối lên người của bọn người kia thế mà vẫn không bắt được Lục Cảnh Nghi, còn Cố Minh Thành rõ ràng đã bị hắn thi thuật nhưng lại không bị chút sức mẻ nào.
Hắn không giải thích được chỉ có thể nghĩ không hổ là đứa con của số mệnh, đến thiên đạo cũng bảo vệ che chở cho cậu. Còn hắn thì mãi mãi không thể trực tiếp ra tay với cậu, chỉ có thể dùng nhân tố bên ngoài bóp chết vận mệnh của cậu rồi lấy đi hết khí vận trên người Lục Cảnh Nghi mới có thể thay cậu trở thành vai chính của thế giới này, cũng trở thành một công dân bản địa thật sự.
Liễu Hạ Vũ nghĩ như vậy cũng không rối rắm thêm nữa quay đầu biến mất tại chỗ, nhỏ giọng tự nói: "Sau này ta lớn mạnh rồi có rất nhiều cách dìm chết cậu đấy, vai chính à!"
Một giây sau đó Lục Cảnh Nghi xuất hiện ở chổ hắn ta vừa rời đi, khẽ cười nói: "Ai dìm chết ai chưa biết được đâu, đến vẻ ngoài trong bộ dạng trẻ con cũng không dễ thương bằng ta thì lấy gì đòi so với ta chứ, hứ."
001 lập tức như gà mẹ nói: "Đúng vậy vẻ ngoài chẳng ra sao, lại yếu như vậy mà còn muốn so với bé con đáng yêu như ngài, thật không biết xấu hổ."
"Chính xác, mi được lắm đó nha, hắn ta chính là kẻ không biết xấu hổ, một ngày nào đó ta sẽ khiến thiên đạo dùng vài đạo lôi bổ chết con virut từ đâu ra này." Lục Cảnh Nghi cười như không cười nhìn bầu trời rồi quay lại căn phòng của mình.
Không biết bầu trời có hiểu được ý đe dọa của cậu hay không đột nhiên có vài tia sét lập lòe ẩn hiện trong những tầng mây như người cha già muốn mắng con nhưng lại không nỡ làm tổn thương nó chỉ có thể làm bộ dạng hung dữ hâm dọa mà thôi.