Cậu quả là một nhóc đáng thương, nghỉ hưu rồi vẫn phải chăm chỉ làm công.
------------------------------------------------------
Hôm nay lại là một ngày cuối tháng với các bài kiểm tra dày đặc. Cả lớp đều than nói không muốn thi đâu, nhưng rồi cũng bị kêu tên vào phòng thi.
Lục Cảnh Nghi chỉ dành năm phút để tô đáp án rồi dùng bộ dáng ông cụ non quan sát mọi người, dù cậu học lớp chuyên nhưng dù sao cũng chỉ là lớp 3, các bài tập đều quá nhẹ nhàng với Lục Cảnh Nghi, nhưng với những bạn học khác thì không. Cậu lo lắng nhìn bạn nhỏ Cố Minh Thành không biết anh có làm bài được hay không nữa.
Cố Tiểu Thành như có thần giao cách cảm với bé con, cùng lúc đối mắt với cậu. Anh như hiểu được lo lắng của nhóc con khẽ mỉm cười trấn an, rồi dùng khẩu hình miệng nói: "Anh sẽ xong nhanh thôi."
Tiểu Nghi Nghi được anh trai cho một câu đảm bảo liền an tâm nằm nghiêng người nhìn anh trai nhỏ nghiêm túc hơn ai hết làm bài kiểm tra.
Sao cậu lại quên Cố Minh Thành sau này là gia chủ nhà họ Cố chứ! Không biết lí do vì sao anh không giống kiếp trước học vượt cấp. Mà cũng tốt anh trai không vượt cấp cậu sẽ học được với anh mãi luôn, nếu anh vượt cấp cậu cũng sẽ làm nũng xin theo. Dù gì cậu học ở đâu cũng được hết kiến thức học mấy ngày là ổn.
001 khó khăn mở miệng nói: "Kí chủ à xin hãy nghe tôi nói, ngài đừng tối ngày flex bản thân nữa, không cẩn thận lại kéo thù hận...."
"Cút xéo, ai kêu mi ra đây hả?"
Lục Cảnh Nghi lập tức mất hứng, mỗi lần cậu khoe khoan một chút là cái con mèo xấu xa này lại bay ra dèm pha. Đúng là khó ưa y chan cái tên chủ thần đáng ghét nào đó.
Trong lúc Lục Cảnh Nghi suy nghĩ Cố Minh Thành đã đến trước mặt cậu kéo cậu dậy đi nộp bài ra về sớm rồi.
Các anh chị khác trong lớp nhìn hai người mà ngưỡng mộ không thôi.
Họ cũng muốn làm bài nhanh như vậy, họ cũng muốn nắm được nắm tay nhỏ của bé con, nhưng mà đời nào có như là mơ. Bạn nhỏ Cố Minh Thành ban đầu đã dính em trai, nay còn dính bé con hơn, lúc trước họ còn đến gần Lục Cảnh Nghi được giờ đây cơ hồ chỉ có thể cách một khoảng ngắm bé con cười. Một đám bạn nhỏ vừa đau lòng vừa xót xa cho bản thân, nhìn xuống bài thi đang làm bất lực muốn khóc.
Hic~ trẻ con ai lại chơi độc chiếm bé con một mình chứ, rồi tại sao bài thi lại khó như vậy ahuhu.
Cố Minh Thành chính là không muốn để cục cưng của mình ở gần với bạn nhỏ khác, anh chỉ muốn bé con là của một mình anh, không ai được phép giành bé con khỏi anh cả, Cố Minh Thành không biết chính vì từ nhỏ đã bộc lộ bản tính chiếm hữu với em trai đến khi lớn rồi, nhóc này vẫn chỉ coi sự chiếm hữu này của anh là giữa anh trai với em nhỏ của mình. Hại anh theo đuổi thật lâu mới rước được vợ nhỏ về nhà.
Lục Cảnh Nghi trong phương diện tình cảm thật sự ngu ngơ, tương lai khi thích anh rồi cậu cũng không hiểu đó gọi là thích. Hệ thống lúc đó đã phải hao tâm tổn trí khai thông cho cậu, Lục Cảnh Nghi mới thông suốt được tình cảm của mình. Cố Minh Thành không biết có một người giúp vợ mình khai thông não, nếu không anh còn phải vất vả hơn anh tưởng rất nhiều.
------------------------------------------------------------
Ngày 18 tháng 5
Hôm nay là ngày thi vào trường cấp 3 nghệ thuật Đông Uyên của chị ba Lục Tiểu Nghi, Lục Giai Kỳ trang điểm từ sớm, háo hức mở hộp quà chứa chiếc váy mà em trai thiết kế cho cô mặc vào.
Khi nhìn thấy chiếc váy xinh đẹp được mặc trên người mình, cô không nhịn được hoảng sợ cảm thán, dù có nhìn bao nhiêu lần vẫn phải thán phục trước vẻ đẹp kì diệu của nó.
Cô thật thích, thật thích bộ váy này, càng thích khi nó là của em trai cưng thiết kế cho cô.
Cuộc thi này cô phải biểu hiện thật tốt không phụ ý tốt của em trai cùng sự kì vọng của cả nhà.
Lục Giai Kỳ điều chỉnh lại thần thái cùng tâm thế của mình, cô hít một hơi thật sâu rồi bước ra sau khi được thầy hướng dẫn gọi tên.
Ngay tại thời điểm đó cả khán phòng chợt im bặt đến lạ thường. Tại sao họ lại như thế? Muốn biết đáp án hãy nhìn bộ váy của cô gái xinh đẹp đang diễn tấu piano trên sân khấu đi.
Bộ váy đó sang trọng đến mức ánh đèn cũng ưu ái nó, khi bộ váy xinh đẹp ấy được Lục Giai Kỳ mặc lên người càng làm tăng thêm vẻ cao quý cho cả tác phẩm lẫn người mặc nó. Các chị em phụ nữ dưới khán đài lập tức kêu gào cổ vũ cho người đẹp tự tin trên sân khấu.
Kết thúc phần thi của mình với một bản nhạc siêu khó, Lục Giai Kỳ đứng dậy nở một nụ cười thật ấm áp cúi chào khán giả rồi nhanh chóng vào trong thay đồ.
Đừng nghĩ cô không thấy mấy ánh mắt kia, như là muốn bay lên giành lấy bộ váy từ trên người cô luôn vậy.
Có nhiều người sẽ không hiểu tại sao chỉ một bộ váy có thể được mọi người dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn nó.
Chỉ có những người yêu thời trang mới thấy được giá trị vô giá từ bộ váy này của cô.