Đại Lão Tổng Cục Xuyên Nhanh Xuyên Thành Bé Bốn Tuổi Tự Kỉ

Chương 16: Bé con có muốn kiếm tiền không?





Có nhiều người sẽ không hiểu tại sao chỉ một bộ váy có thể được mọi người dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn nó.

Chỉ có những người yêu thời trang mới thấy được giá trị vô giá từ bộ váy này của cô.

Ngay tối hôm đó một hotsearch kì lạ trực tiếp chễm chệ ở vị trí thứ 5 với tiêu đề khiến nhiều người qua đường phải bật cười, vì không biết có ai lại đi mua hotsearch tìm người thiết kế của một chiếc váy chứ! Nhưng khi họ nhấn vào xem lập tức gia nhập công cuộc đẩy hotsearch.

Họ cũng muốn biết ai thiết kế ra bộ váy này có được không? Có người lại để ý cô gái xinh đẹp trong ảnh, đòi quỳ cầu liếm nhan sắc tiểu tỷ tỷ.

Lục Khải Trạch là một tác giả tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng nên anh thường xuyên đóng đô trên internet lập tức thấy tin này liền nói với cả nhà.

"Mọi người ơi chúng ta nên trả lời làm sao với cư dân mạng đây, bây giờ có rất nhiều nhà thiết kế bị hỏi rồi, lỡ như có ai muốn nhận vơ bản thiết kế này về mình thì sao ạ?" Lục Khải Trạch suy nghĩ rồi nói: "Hay mình lấy một biệt danh cho bé con dùng đi ạ! Nhà mình chẳng phải có kinh doanh một nhãn hiệu thời trang nhỏ đó sao? Sau này cứ nói bé con là nhà thiết kế mới của công ty mình là được rồi."

Lục Khâm Bằng nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta thấy cũng được nhưng các con phải nghĩ tới nếu chỉ lấy lí do này qua loa thì sau này người ta tìm đến cửa hàng đặt đồ do bé con thiết kế thì từ chối làm sao hả?"

Lục Khang Dụ vẫn là đại diện gia đình ra quyết định: "Con sẽ hỏi bé con xem em ấy có muốn làm việc không?"

Lục Giai Kỳ nghe vậy liền phản bác: "Nhưng anh ơi bé con chỉ mới 5 tuổi thôi, chuyện này em ấy thích được bao lâu chứ?"

"Bao lâu không quan trọng quan trọng là quyết định của bé con, em đừng quên nhóc nhà mình thông minh lắm đấy." Nói rồi anh đi hẳn lên lầu tìm Lục Tiểu Nghi bỏ lại mọi người còn đang do dự dưới lầu.

Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng bé con thì thấy nhóc con bọn họ lo lắng đang ngồi quay lưng lại với cửa phòng gõ cái gì đó vang lên tiếng lạch cạch y như tiếng gõ bàn phím máy tính, anh hoài nghi không biết bé con đang làm cái gì? Khi nghe được tiếng mở cửa rồi đóng cửa, người nào đó lập tức chột dạ tắt máy nào có biết nỗi lo lắng của cả nhà với mình cơ chứ.

Lục Cảnh Nghi quả thật chột dạ, cậu không nghĩ giờ này có ai sẽ lên phòng mình, an nhiên vừa nghe nhạc vừa giải quyết mấy vụ của FBI, thì anh cả không biết đã vào từ khi nào nghe tiếng cửa đóng lại cậu mới hoảng hốt trước sự xuất hiện của anh.

Cậu nhanh chóng bỏ máy tính vào không gian rồi lấy một cái bàn phím đồ chơi ra bỏ đó mới quay đầu chạy lại chỗ anh cả phủ đầu trước, cậu nói: "Anh cả, anh tìm Tiểu Nghi có gì không ạ?"

Thấy nhóc con nói chuyện phủ đầu mình, Lục Khang Dụ chỉ nhếch khóe môi nhìn nhóc con dù chột dạ vẫn mỉm cười tự nhiên như không có gì kia, anh cũng không muốn làm khó nhóc mà vào thẳng vấn đề nói: "Bé con có muốn kiếm tiền không?"

Cậu nhóc trước mặt anh lập tức hai mắt sáng rỡ nhìn anh như bất ngờ lắm trả lời: "Có ạ, nhưng mà có được không anh?" Bộ dáng vô cùng mong chờ cùng chút háo hức, nhưng nội tâm thì đang đắc ý cười haha, mọi người đã rơi vào lưới của Tiểu Cảnh Nghi rồi chạy sao cho thoát được.

Lục Khang Dụ thấy bé con như vậy, cái tay để bên người lập tức ngứa ngáy, anh liền xoa xoa tóc em trai nói: "Tất nhiên là được, mấy bản vẽ em vẽ tặng mẹ và chị ba hôm trước được rất nhiều người thích, nếu em chịu vẽ nhiều kiểu đồ đẹp như vậy nữa thì em sẽ có tiền, có rất nhiều tiền đó cục cưng."

Lục Cảnh Nghi giả bộ suy nghĩ lời anh trai nói một chút rồi vui vẻ gật đầu đồng ý: "Được ạ, Tiểu Nghi thích vẽ lắm, mấy cái đó không làm khó được bé thiên tài đâu."

"Vậy được rồi, anh cả sẽ làm một cái thẻ chứa thật nhiều tiền Tiểu Nghi kiếm được để trong đó nhé! Sau này em ra đường muốn mua gì ăn chỉ cần lấy nó ra thôi."

"Tốt vậy ạ? Vậy Tiểu Nghi sẽ chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền mua đồ ăn ngon cho mọi người."

Lục Khang Dụ mỉm cười trong lòng ấm áp, đứa nhỏ nhà họ thật tri kỉ quá đi, anh liền nói: "Được, anh cả ủng hộ Tiểu Nghi, giờ cũng trễ rồi bé con ngủ đi nhé! Ngủ ngon" Anh hôn trán bé con một cái rồi đóng cửa phòng lại cho Tiểu Cảnh Nghi yên tâm mà ngủ, còn mình thì xuống lầu nói cho cả nhà biết quyết định của bé con.

Diệp Sương nghe vậy vui vẻ nói: "Cứ cho con nó làm đi, dù sao vẽ cũng là sở thích của thằng bé mà, khi nào bé con chán thì khi đó nghỉ làm thôi."

Lục Hâm Bằng cuối cùng cũng đồng ý gật đầu nói: "Tiểu Dụ vậy việc này cha giao cho con, cứ làm một tài khoản trên mạng cho em con đăng đi xin cái xác nhận nhà thiết kế trực thuộc công ty chúng ta, cứ lấy biệt danh tên Nghi đi, dù sao cũng không ai nghi ngờ nổi đâu."

"Vâng, cha yên tâm cứ giao cho con là được."

---------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau trang chính thức của công ty lớn nhất cả nước Lục thị liền đăng một bài viết tag người đăng bài hỏi tung tích nhà thiết kế kia bằng một trang cá nhân, cùng bản vẽ ban đầu của bộ váy cho mọi người xem.

Mọi người bấm vào mới biết đây là một nhà thiết kế mới chưa được nhiều người biết đến. Trang cá nhân chỉ có một chữ Nghi với bức ảnh đại diện là bông hoa hướng dương cùng mô tả vô cùng ngắn gọn.

Mô tả: "Tôi là nhà thiết kế Nghi, giới tính nam trực thuộc công ty Lục Thị."

Lập tức có vô số người để lại thật nhiều lượt theo dõi, bình luận và lượt thích cho mấy bản vẽ kia.

Có người học thiết kế nói: "Đại thần a có thể nhận học trò không? Tôi không ngờ bản thiết kế lại đẹp như vậy, thật sự cảm thấy thành phẩm còn chưa được như cái bản vẽ đem lại lắm."

"Tôi cũng thấy vậy nè bản vẽ này chi tiết thật sự, nhìn từng bộ phận của cái váy mị phát cuồng luôn."

"Mong đại thần ra thêm nhiều mẫu thiết kế đẹp nữa, tui sẽ làm fan trung thành của cậu."