Đại Lão Tổng Cục Xuyên Nhanh Xuyên Thành Bé Bốn Tuổi Tự Kỉ

Chương 11: Chúc anh trai sinh nhật vui vẻ.





Trước mắt cậu phải đưa anh trai nhỏ khỏi bóng tối đã, nhìn bề ngoài anh có vẻ khá hơn trước rất nhiều nhưng một người sống cả ngàn năm làm sao không nhìn ra anh vẫn rất hận đời chứ. Cậu nhất định phải giúp anh chủ động nhìn về phía trước quên đi mấy cái kí ức đáng ghét kia.

Cố Minh Thành cũng không biết mình mong chờ gì từ một nhóc con 5 tuổi, có thể em ấy còn chẳng nhớ được hôm nay là sinh nhật của anh nữa kìa. Nghĩ đến đây bạn nhỏ Cố Tiểu Thành thấy trong lòng có hơi chua xót nhưng khi Lục Cảnh Nghi nói chuyện với anh, anh sẽ bất giác giấu nhẹm cảm xúc tiếc nuối của mình đi không để cậu phải lo lắng nữa.

Như hiện tại vậy.

"Anh Minh Thành, anh sao vậy ạ? Anh cứ ngồi thất thần mãi thôi?" Tiểu Cảnh Nghi tuy thấy việc trêu chọc anh trai nhỏ có hơi xấu tính nhưng cậu vẫn cứ muốn làm, ai biểu anh trai dễ thương vậy cơ chứ.

Cố Tiểu Thành thấy em trai lo lắng thì giả bộ đánh trống lãng: "Không có gì, Tiểu Nghi hôm nay không vẽ tranh sao?" dù sao anh cũng là trẻ con muốn đổi chủ đề cũng không được như người lớn. Nghe cách anh chuyển chủ đề cứ làm Tiểu Cảnh Nghi muốn cười thôi.

Lục Cảnh Nghi muốn cười nhưng vẫn kiềm lại giả bộ như bị anh trai đánh trống lãng thành công, cậu nói: "Em đã vẽ tranh cả ngày hôm qua rồi ạ! Hôm nay không vẽ nổi nữa, tay em đau lắm luôn ~."

Cố Minh Thành nghe được bé con bị đau tay liền không nhớ chút chuyện gì của mình nữa, trong đầu anh chỉ có câu nói nũng nịu nói tay em bị đau của bé con.

Bạn nhỏ Cố TIểu Thành thấy em trai làm nũng nói đau tay vừa thương vừa thấy giận lập tức xoay mặt về phía em trai nói: "Sao lại ngốc như vậy, vẽ tranh đâu nhất thiết phải vẽ một lần cho xong đâu, em còn nhỏ phải biết đi tìm thứ gì đó chơi chứ!" Vừa nói anh vừa chủ động vươn cái tay nhỏ chỉ lớn hơn em trai một chút bắt đầu xoa bóp giúp em, trong lòng không nhịn được nghĩ: "Tay em trai thật mềm."

Lục Tiểu Nghi nào biết anh trai suy nghĩ gì chỉ thấy anh trai nhỏ dịu dàng xoa bóp cái tay đau của mình, thì trong lòng cứ lâng lâng.

Hihi Tiểu Nghi thích nhất là được mọi người cưng chiều á.

Cố Minh Thành thấy em trai không nói gì chỉ thấy em trai mỉm cười ngọt ngào nhìn mình thì cơn giận lập tức bay mất sạch. Anh tưởng nhóc con đang muốn cười lấy lòng để anh không mắng em ấy ngốc nữa mới làm như thế.

(Thật ra mấy thứ anh nghĩ là do anh tự não bổ thôi anh ơi, Tiểu Nghi Nghi mà biết nhất định sẽ nói như vậy.)

Hai bạn nhỏ mỗi người một cái đầu suy nghĩ những chuyện khác nhau. Đến khi có tiếng chuông tan học, Lục Cảnh Nghi mới bắt đầu kế hoạch của mình. Cậu bảo anh trai ra sân sau đợi mình, còn mình sẽ đi gặp giáo viên lấy đồ một chút sẽ quay lại kiếm anh trai. Nhưng thật ra là Tiểu Cảnh Nghi nhân cơ hội anh trai chưa trả lời chạy ra chỗ tài xế nhà mình để xe lấy chiếc bánh kem mình tự đặt trên mạng đến, rồi nhờ chú tài xế đem theo tranh cậu vẽ vào cùng mình, nói xong còn cảm ơn chú tài xế một cách đáng yêu, rồi đi trước dẫn đường cho chú.

Vì từ bãi đổ xe tới sân sau khá xa nên hầu như các bạn học đều về hết cả rồi. Từ xa xa chỉ nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh Tiểu Thành của cậu. Anh hướng tầm mắt về phía trước không để ý bên trái có người anh chờ đang đến với thứ mà anh hi vọng có nhất từ trước đến nay, một chiếc bánh kem.

Đột nhiên bên trái anh vang lên một giọng nói đáng yêu quen thuộc: "Anh trai ơi, em về rồi đây ~"

Cố Tiểu Thành nghe được tiếng nói nhìn qua lập tức ngây ngẩn cả người, bé con anh mong chờ đang cầm trên tay một chiếc bánh kem nhỏ, thứ mà anh có mơ cũng muốn được người nhà cho mình nếm thử dù chỉ một lần. Lúc này trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: "Cục cưng không quên sinh nhật mình, em ấy nhớ, còn mua bánh kem cho mình nữa."

Nhìn thấy em trai nhỏ đang từng bước đến chỗ mình hốc mắt của bé trai Cố Tiểu Thành cũng bất giác đỏ lên, anh không kiềm lòng được mà khóc, khóc trước mặt bé con của anh.

Bạn nhỏ Cảnh Nghi thấy anh trai khóc thì mỉm cười càng tươi, cậu biết anh trai khóc là vì vui vẻ, anh trai nhỏ vui cậu cũng rất vui. Tiểu Cảnh Nghi đưa chiếc bánh kem nhỏ mình đặt để lại gần cho Cố Tiểu Thành xem, cậu thấy anh không nói gì chỉ nhìn nó ngây ngẩn thì liền trêu chọc: "Anh Minh Thành chỉ nhìn thấy bánh kem không nhìn thấy Tiểu Nghi sao ạ?"

"Anh không có, sao anh lại không thấy Tiểu Nghi được cơ chứ!" Cơ hồ là chưa kịp suy nghĩ đã nói ra vì sợ chậm một chút nhóc con sẽ giận, nhưng khi anh nhìn lên chỉ thấy hai mắt bé con tràn đầy ý cười, liền biết bản thân lại bị bé con trêu chọc rồi.

Lục Cảnh Nghi mỉm cười thật tươi lộ rõ cái lúm đồng tiền đáng yêu bên má rồi đột nhiên nói: "Chúc anh trai sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều thật thật thật vui."

Bạn nhỏ Cố Tiểu Thành nghe được lời chúc của em trai khóe môi ngày thường chỉ khẽ nhếch nay lại rõ ràng hơn bao giờ hết, anh cười rất tươi, dù cho còn nước mắt trên má nhưng có thể thấy anh thật sự rất hạnh phúc, niềm vui của thiên sứ nhỏ mang đến cho anh.

"Cảm ơn em nhiều lắm mặt trời nhỏ của anh."