Đại Lão Tổng Cục Xuyên Nhanh Xuyên Thành Bé Bốn Tuổi Tự Kỉ

Chương 12: Nhà họ Cố.





"Cảm ơn em nhiều lắm mặt trời nhỏ của anh."

Hai bạn nhỏ ngồi xuống ghế đá cùng nhau ăn bánh kem, anh một miếng em một miếng hai đứa ăn đến đặc biệt vui vẻ, đến tận khi ăn hết hẳn Lục Tiểu Nghi mới nhớ mình đã quên cái gì. Bé con Nghi Nghi dùng đôi chân ngắn của mình chạy vòng ra sau một gốc cây gần đó lấy ra một món đồ không lớn không nhỏ chạy đến đưa cho anh trai.

"Quà của Tiểu Nghi tặng cho anh trai nè" nói rồi cậu đưa món quà trong tay qua.

Cố Minh Thành không ngờ được em trai lại còn tặng quà cho mình nữa, anh nghĩ chiếc bánh kem đó đã là quà em ấy tặng mình rồi. Anh dùng đôi tay nhỏ đang run rẩy của mình nhận món quà từ tay bé con. Anh mở giọng khô khốc nói: "Tiểu Nghi Nghi, sao em lại tốt như vậy chứ."

Sau đó anh nghe được một giọng nói ngọt ngào trả lời: "Bởi vì em là bé đáng yêu mà."

Sau đó trên đường về nhà Cố Minh Thành luôn nghĩ về câu nói đó, anh mỉm cười rồi nhỏ giọng tự nói: "Đúng vậy em là bé đáng yêu của anh, của riêng anh thôi."

------------------------------------------------------------

Cố Tiểu Thành ôm món quà của bé con tặng một cách cẩn thận đi vào biệt thự nhà họ Cố, anh lễ phép nhìn người mình hận trước mặt mà cúi đầu nói một tiếng: "Chào dì Trần ạ."

Trần Mai đến liếc nhìn anh cũng không thèm, nói gì đến việc trả lời. Bà ta thản nhiên uống trà vuốt ve thú cưng của mình rồi mặc kệ anh đứng đó. Cố Tiểu Thành thấy nhiệm vụ nhàm chán này hoàn thành rồi liền muốn nhanh chân lên phòng mở quà của bé con. Nhưng đi chưa được hai bước con gái của Trần Mai, Cố Mộng đã chặn đường anh lại, không cho anh đi.

Con nhóc lớn hơn Cố Minh Thành một tuổi lại được nuôi dưỡng tốt từ nhỏ nên bề ngoài cao hơn anh nhiều, con nhóc đứng đó chặn đường Cố Tiểu Thành cũng không cách nào đẩy cô ta ra để đi được, lười biếng mở miệng nói: "Chị, có chuyện gì?"

Cố Mộng hứng thú nhìn món quà được gói bằng giấy gói cao cấp trong lòng Cố Minh Thành hỏi: "Quà ở đâu ra đấy?"

Sắc mặt Cố Tiểu Thành ngay lập tức thay đổi lạnh lùng đáp: "Của tôi, không liên quan tới chị, né đường lẹ dùm." Anh định lách qua người con nhóc nhưng cổ áo đột nhiên bị giữ lại, anh nghe được tiếng cười của cái đứa anh ghét nhất nói: "Sao lại không liên quan đến tao, mày ăn nhờ ở đậu ở nhà tao, đồ tao muốn mày dám không đưa sao?" Nói rồi muốn giành lấy món quà trong tay Cố Minh Thành nhưng bị anh tránh được.

Cố Minh Thành dùng cặp mắt âm u nhìn ả: "Đợi đến khi tôi lớn rồi các người sẽ không cười nổi nữa đâu." nói rồi anh mặc kệ tiếng mắng chửi của ả ta mà lên lầu đóng cửa phòng mình lại, trong tay anh vẫn cẩn thận ôm món quà bảo bối tặng.

Cố Minh Thành nhẹ nhàng mở từng lớp từng lớp giấy gói ra vừa gỡ vừa nói: "Không ai, không ai được cướp đi món quà em tặng cho anh cả."

Món quà trong tay Cố Minh Thành dần dần rõ ràng, vẻ mặt điên cuồng không phù hợp với trẻ con cũng biến mất, hốc mắt anh lập tức ướt át, món quà Tiểu Nghi tặng thế mà là một bức tranh vẻ chân dung của anh, được đóng trong một chiếc khung gỗ cao cấp nhìn qua màu rất mới, đến bây giờ anh mới biết tại sao hôm qua Tiểu Nghi mới dành cả ngày để vẽ.

Anh vừa lau nước mắt vừa thì thầm: "Thật ngốc!", không biết là đang nói bản thân mình ngốc hay là nói bảo bối của mình ngốc, giờ phút này anh thấy những đau khổ trong quá khứ không là gì cả, giờ đây anh tìm thấy ánh sáng nhỏ của mình rồi.

--------------------------------------------------

Ở dưới lầu, Trần Mai nhìn con gái đang tức giận đến nghiến răng thì cười cười nói: "Nhà mình thiếu đồ tốt à, con lại muốn món đồ giẻ rách từ tay thằng con hoang đó."

"Mẹ ơi, giấy gói quà đó nhìn qua là loại rất cao cấp đó ạ, không biết nó lấy đâu ra món quà như vậy được nữa." Cô ta bực bội nói: "Con không muốn thấy vẻ mặt vui vẻ của nó."

Bà ta cười khinh nói: "Chỉ được cái vỏ ngoài thì biết được nó là cái gì, có khi chỉ là một món đồ không đáng giá 1 xu, y chan người mẹ đê tiện của nó vậy dù có đến trước thì vẫn không thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ của ba con mà ta dù có đến sau vẫn hơn cô ta một bậc" nói rồi đột nhiên ngước đầu lên nhìn con gái mình cười xấu xa tuyên bố: "Mẹ sẽ nhanh cho nó cút xéo thôi, cục cưng."

-------------------------------------------------

Lục Cảnh Nghi không biết nhà họ Cố bên này xảy ra chuyện gì. Cậu đang chăm chỉ thực hiện kế hoạch hai của mình, tìm người giúp đỡ xử lí bọn bắt cóc cậu trong sinh nhật lần thứ 6 của cậu.

Bọn người đó là mafia không phải một đám người dễ chọc, cậu còn nhỏ, Lục Gia lại không phải gia tộc nằm trong vòng đó, Lục gia chỉ là một gia tộc lớn giàu có nhờ kinh doanh, nên nếu bọn chúng lén bắt cậu đi. Cậu không phản kháng được, người nhà càng không. Dù gì tiền lương của cậu cũng hết sạch, có hệ thống cũng vô dụng.

Trong thời gian này cậu cũng tranh thủ tu luyện một chút nhưng linh khí đất trời ở thế giới cậu quá ít cả nửa năm rồi mới vào luyện khí tầng sáu, thua hẳn tên kia 3 tầng, chắc chắn không thể hóa giải thuật con rối của hắn đặt trên người bọn mafia đó rồi.

Cuối cùng cậu nghĩ ra một cách. Khoác áo choàng thâm nhập vào mạng nội bộ của Cục điều tra liên bang FBI tìm kiếm hồ sơ tên tội phạm đang lẩn trốn rồi lấy nó tra quét. Lục Cảnh Nghi không có máy tính chỉ có thể hạ giọng xin con hệ thống nói với tổng cục tìm người quen của cậu xin một cái chất lượng tốt để dùng, dù gì bạn bè cũ xin xỏ một chút cũng không chết được.

Lục Cảnh Nghi dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình gõ phím nhanh như gió, tra tìm hết dấu vét còn xót lại của tên tội phạm cùng địa điểm các nơi hắn từng đi bị cậu tìm thấy được. Đợi chỉnh lí ổn áp cậu trực tiếp không giấu diếm ẩn địa chỉ IP của mình rồi gửi đến tổng bộ của FBI, để lại lời nhắn.

JE.

Xin chào cho hỏi tổng bộ FBI có muốn làm ăn lâu dài với tôi không? Tôi tìm kiếm dấu vết của tội phạm qua đường mạng, mấy anh truy dấu vết chúng: "links" xem rồi bàn nhé. Điều kiện của tôi rất đơn giản bảo vệ Lục Cảnh Nghi và gia đình nhà họ Lục ở nước A, chỉ nhiêu đó thôi nếu các anh chịu hợp tác lâu dài, các anh sẽ có một người trợ thủ có kĩ thuật máy tính hàng đầu thế giới, cảm ơn đã lắng nghe.

-------------------------------------------------------

Tại tổng cục FBI.

Một giọng nam lớn tiếng vang lên: "Quá ngông cuồng, hắn coi chổ chúng ta là cái chợ à! Ai muốn hợp tác là hợp tác." Charlie nhân viên kĩ thuật của FBI tức giận nói.

"Cậu khoan hãy tức giận đã nhấn vào xem hắn ta muốn cho mình xem cái gì?" Connor từ phía sau đi đến nói.

Charlie nghe vậy thì nhẫn nhịn ngồi xuống kiểm tra liên kết mà cậu gửi kèm thì từ thái độ tức giận khinh thường đến há hốc miệng.

"Hắn, hắn vậy mà tra ra được chỗ ở hiện tại của tên tội phạm chúng ta đang vây bắt rồi".