Đại Học Yêu Quái

Đại Học Yêu Quái - Chương 91




Diệp Tiếu hoàn tuyệt vọng với sự ngu si của Eaton, ngay đến sừng của mình cũng quên, vậy thì còn hy vọng lấy thuốc gì để chữa nữa đây.



Diệp Tiếu thở dài, xốc chăn thả Eaton xuống giường, để cái đầu mập của hắn kề lên gối mềm, sau đó đắp chăn cho hắn: “Em chịu khó ngủ một đêm, sừng đang lớn, cần ngủ đủ, giống như các bé con đang tuổi lớn đều phải ngủ nhiều ấy, thầy đi tắm đây.”



“Dạ, Tiếu Tiếu tắm mau rồi về ngủ cùng em nghen ~” Hai má Eaton còn hồng hồng, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi kí ức về nụ hôn ban nãy. Mắt hắn long lanh ánh nước, móng nhỏ kéo chăn lên đến cằm, bày vẻ e thẹn, xấu hổ không thôi.



Diệp Tiếu nhìn mà 囧 囧, nếu anh trong dạng người, làm vậy chắc sẽ lung linh huyền ảo lắm, cơ mà giờ anh như vầy, trông chỉ thấy ngu ngu thôi…



“Ngủ đi ngủ đi…” Diệp Tiếu phất tay vào phòng tắm, haiz… Sao cơ thể con rồng này lại bất ổn vậy nhỉ, trong một tháng ngắn ngủi đã biến đổi mấy lần, tốt nghiệp thế nào được. Ở nhân giới cũng không quá an toàn, ngộ nhỡ đột nhiên biến thân thì biết làm sao, bây giờ có cậu ở cạnh còn tạm xử lý được, mai này không có cậu thì sao?



Làm giáo viên quả không dễ dàng gì, không khi nào là không phải bận tâm, lúc ở trường cứ tưởng đã ổn, vậy nhưng vừa đi thực tập đã nhận thấy hàng loạt vấn đề, đám yêu thiếu kiến thức thực tiến, rất dễ mắc sai lầm.



Diệp Tiếu bỗng thấy áp lực, tốp học sinh đầu tiên chí ít còn có điểm số cao, chứ tốp sau điểm đã kém, chắc chắn ra ngoài thực tiễn còn kém hơn.



Diệp Tiếu vừa miên man suy nghĩ, vừa tắm rửa gội đầu. Tới khi lau tóc bước ra ngoài, cậu nhận ra Eaton còn chưa ngủ, vẫn ôm chăn mở to mắt.



“Sao vậy?” Diệp Tiếu vén chăn nằm xuống cạnh Eaton, xoa đầu hắn: “Còn chưa ngủ sao, em vẫn khó chịu à?”



“Hơi khó chịu ạ, nhưng đã tốt hơn ban nãy nhiều rồi.” Hai cánh thịt vùi dưới giường rung rung, đầu nhỏ còn nguyên e thẹn: “Em nói sẽ đợi Tiếu Tiếu mà, đương nhiên phải giữ lời hứa rồi, Tiếu Tiếu thích em đến thế, em mà nuốt lời Tiếu Tiếu sẽ thương tâm chết mất.”



Diệp Tiếu: “…” Anh nghĩ hay quá…



“A đúng rồi.” Diệp Tiếu vừa nằm xuống gối đã ngồi bật dậy. “Để thầy lấy vàng cho em ăn, có lẽ ăn vàng xong sẽ cảm giác khá hơn, số vàng lần trước vẫn còn lại một ít, không đủ để mai thầy đi đổi cho em.”



“Đúng ha.” Eaton vừa nghe đã thấy quá chính xác, hơn nữa hắn thèm ăn vàng quá đi.



Diệp Tiếu cầm một vài thỏi vàng lên giường, nằm bên cạnh đút cho Eaton ăn. Cũng không còn cách nào khác, móng Eaton ngắn quá, vươn không tới miệng, cho nên cậu đành phải đút. “Haiz… Tuy thầy thấy em bây giờ rất đáng yêu, rất khiến người thương, nhưng em mau khôi phục dáng vẻ trước kia đi thôi! Móng vuốt của em ngắn quá rồi đó, không thể tự chăm sóc bản thân, đến ăn cũng không ăn thỏa thê được.”



“Ừa ừa, em biết rồi Tiếu Tiếu, em cái dạng này thật khó để chúng ta giao lưu thân thể, chờ em biến trở về, chúng ta sẽ…” Vừa nói vừa “ngượng ngùng e thẹn” nhìn Diệp Tiếu, giờ hắn đã học thêm nhiều điều, mấy thứ chỉ hiểu được mà không nói được như “giao lưu thân thể” í, thiệt sự là tuyệt quá trời tuyệt luôn ~



Diệp Tiếu: “…” Ha ha, đúng là được đằng chân lân đằng đầu, nếu không phải giờ anh thế này tôi không nỡ đánh anh, anh đã sớm thành đầu heo rồi!



Một người một rồng cứ vậy đút rồi ăn ăn rồi đút, thuận tiện tán gẫu, tới khi hết sạch vàng, cả hai đều buồn ngủ.



“Ăn vàng có thấy đỡ hơn không?” Diệp Tiếu nhéo nhéo mặt béo của Eaton. “Ngủ sớm chút đi.”



“Dạ, Tiếu Tiếu ngủ ngon.” Hai mắt Eaton mơ màng buồn ngủ, hắn ăn xong cơ thể liền ấm áp, chắc đang hấp thu dưỡng chất rồi.



“Ngủ ngon.” Diệp Tiếu cong khóe môi, nếu tên ngu ngốc này cứ mãi ngây thơ đáng yêu không gây phiền toái thế này thì tốt biết bao, cái dáng nhỏ nhỏ xinh xinh này đúng gu cậu quá trời.








Sáng sớm, Diệp Tiếu bị đè tỉnh, cậu sắp tắc thở tới nơi, cũng gặp phải một cơn ác mộng. Cậu cứ trốn mãi trốn mãi, đằng sau có một con quái thú đuổi mãi đuổi mãi, chẳng mấy chốc quái thú đã đuổi kịp, “Rống” một tiếng đè lên người cậu!



“A —-” Diệp Tiếu bừng tỉnh, mồ hôi ròng ròng mở to hai mắt, thế là cậu thấy chăn trước ngực phồng lên thật to, còn nhúc nhích, nặng chết người!



Sao tên ngu si này lại lăn đến ngực cậu? Dáng ngủ xấu thế nào cũng không tới mức độ này chứ.



Chắc chắn là cố ý!



Diệp Tiếu xốc chăn, đập vào mắt là cảnh Eaton đang dụi trước ngực mình, cúc áo cậu thì gần như tung toàn bộ, nửa người trống trơn, Eaton cọ tới cọ lui vào da cậu, đầu mập còn nhún nhún.




Không phải Diệp Tiếu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đâu, chỉ là hành vi lúc này của Eaton quá đáng khinh, nếu như nửa đêm ngủ say lăn lên người cậu thì còn hiểu được, nhưng hắn đang làm gì đây, đến áo cũng cởi giùm cậu rồi, muốn tạo phản hả!



Tuy nhiên, dáng vẻ của Eaton bây giờ cũng không làm được gì.



Diệp Tiếu chống tay phải ngồi dậy, Eaton đang rúc trong ngực Diệp Tiếu tức khắc rơi xuống, bởi vì hắn vừa mập vừa tròn, thế nên bạch một phát lăn thẳng xuống giường.



Diệp Tiếu: “…” Tôi không cố ý đâu…



“Tiếu Tiếu ~” Eaton rớt cái bịch, đầu rạp xuống đất, đang nằm bò ở đó khóc thút thít.



“Được rồi được rồi, là do thầy dậy vội quá.” Diệp Tiếu xuống giường ôm Eaton xoa xoa. “Nhưng em nằm trên ngực thầy làm gì, đè thầy không thở nổi, em có biết em nặng thế nào không, hơn mười cân đấy, dọa thầy mơ phải ác mộng bị quái thú đè, còn —“



Đang càu nhàu, Diệp Tiếu bỗng chú ý đến đầu Eaton, cậu đưa tay sờ một cái: “Ồ, đầu em sao vậy?!” Trên đầu Eaton có hai vật cứng tròn tròn mọc đúng chỗ sưng hôm qua, màu sắc trong suốt hơi ánh vàng kim, nhìn có vẻ giống nhựa cây nhưng rất cứng.



“Sừng mọc lên rồi sao?” Diệp Tiếu vui vẻ hỏi.



“Đúng rồi đó.” Eaton hất đầu đầy tự hào. “Giờ không còn đau nữa, cái sừng này sẽ ngày càng lớn, siêu siêu uy vũ luôn!”



“Ừ ừ ừ, em mau lớn lên, để thầy xem nguyên dạng khi lớn của em thế nào.”



“Đương nhiên rồi, tới lúc đó nhất định Tiếu Tiếu sẽ càng yêu em hơn!” Eaton rất tự tin với nguyên hình vĩ đại của mình!



Diệp Tiếu: “…”