Đại Học Yêu Quái

Đại Học Yêu Quái - Chương 90




“Ô… Đau.” Eaton rên rỉ, lúc Diệp Tiếu đụng vào cục u trên đầu hắn, hắn thấy đau đau.



“Do vừa nãy bị ngã thật sao? Để thầy xoa cho em.” Diệp Tiếu đau lòng khẽ xoa cục u, trong lòng không khỏi kì quái, vừa nãy rõ ràng là hắn ngã sấp mặt, có sưng cũng phải sưng ở trán mới phải, đây lại ở tít đỉnh đầu, không hợp với tư thế ngã cho lắm.



“Đau quá đau quá!” Eaton rớt nước mắt. “Tiếu Tiếu đừng xoa nữa, em đau chết mất.”



“Sao vậy sao vậy?” Diệp Tiếu vội vàng ngừng tay.



“Chỗ Tiếu Tiếu xoa đau lắm.” Eaton thút thít. “Đau ơi là đau ấy.”



Diệp Tiếu căng thẳng, chẳng lẽ ngã mạnh quá nên nội thương rồi? Đầu không phải là vị trí có thể xem nhẹ được, con rồng này đã ngốc lắm rồi, ngã thêm quả nữa thì biết phải làm sao! “Để thầy dội bọt nhìn kĩ xem sao.” Cậu cầm vòi hoa sen dội nước từ đầu xuống thân cho Eaton, chẳng bao lâu, một cục thịt vàng chóe loe đã sạch sẽ bóng loáng.



“Ồ, không chỉ một cục thôi đâu.” Tắm xong, Diệp Tiếu ôm đầu Eaton nhìn cẩn thận. “Bên trái có một cục nữa, hai bên còn cân xứng với nhau.”



“Để em xem để em xem.” Eaton vừa nghe đã muốn khóc, vậy phải làm thế nào đây, hắn không nhớ bị ngã sưng đầu lúc nào nữa. Không biết tại sao, từ lúc hóa về nguyên hình hắn bỗng thừa nước mắt đến lạ.



Diệp Tiếu hắc tuyến: “Thầy cho em xem kiểu gì, hai cục u của em mọc tận đỉnh đầu, mắt em lộn được 360 độ thì may ra nhìn được, chứ không thầy có đưa gương cho em soi em cũng không thấy.”



Eaton nước mắt rưng rưng, gắng vươn móng nhỏ lên sờ đỉnh đầu mình, cơ mà móng hắn ngắn quá, sờ lên được miệng là đã hết cỡ rồi, sao chạm tới đỉnh đầu được nữa, đầu ngón tay giỏi nhất chỉ với được đến cằm.





Dù rằng hắn cũng không có cái gọi là cằm…



“Xì ~” Diệp Tiếu không nhịn được, cuối cùng bật cười, Eaton biến về nguyên hình thực sự quá hài hước, có làm gì cũng thấy ngốc ngốc moe moe.



Eaton giờ này đang nhạy cảm lắm, Diệp Tiếu cười làm tâm trạng hắn không ổn chút nào. Hu hu hu, biết ngay mà, mình biến thành cái dạng này nhất định mất mặt muốn chết, ngay cả Tiếu Tiếu thân yêu cũng cười nhạo mình.




Hắn muốn dùng hai móng thịt che mắt khóc, thương thay tay ngắn vô dụng, che không nổi! Nỗi niềm tay ngắn khiến hắn càng thêm thương tâm, nước mắt tí tách rơi mãi không ngừng.



“Đừng khóc đừng khóc.” Diệp Tiếu cầm khăn tắm mềm mềm bao lấy Eaton. “Tắm xong rồi, giờ thầy lau khô người cho em rồi đi ngủ, đầu bị sưng cũng không sao, thầy bôi thuốc mỡ cho em, nhất định mai sẽ khỏi.” Diệp Tiếu nhịn cười dỗ hắn.



“Thật không?” Eaton dụi đầu vào khăn cọ cọ, muốn tranh thủ lau sạch nước mắt. “Đầu em có sưng vù lên không? Có đỏ lên không? Em không thấy gì hết.”



“Không, chỉ hơi sưng một chút thôi.” Diệp Tiếu lau khô người cho Eaton, bế hắn về giường. “Thầy bôi thuốc mỡ cho em nhé? Hay em thích dán cao? Dán thì tiện hơn, thầy sợ bôi thuốc lúc ngủ em lại cọ vào gối.”



“Ừa, vậy dán đi.” Eaton thấy Diệp Tiếu nói hết sức có lý, bôi thuốc tới tối ngủ không tiện đâu.



Một lát sau, Diệp Tiếu nhận mấy miếng dán bác Chu đem đến, dán lên hai bên trái phải trên đỉnh đầu Eaton rồi nói: “Được rồi, em có thoải mái hơn không?”




Eaton không sờ được, chỉ có thể cảm giác chút chút: “Ừm… Hơi lạnh.”



Diệp Tiếu bế Eaton lên nhìn trái nhìn phải, đầu đột nhiên lóe sáng: “Đúng rồi, để thầy chụp ảnh cho em, vậy thì em có thể nhìn thấy đầu mình.”



“Đúng ha, Tiếu Tiếu thông minh quá!” Hai mắt Eaton sáng lên, hắn quơ quơ móng nhỏ, vội vàng hô: “Mau mau, mau chụp cho em!” Eaton nhảy tưng tưng, nhìn một cục thịt heo nhún lên nhún xuống trên giường cũng vui vui con mắt.



“Rồi rồi rồi.” Diệp Tiếu rút điện thoại chụp cho Eaton mấy kiểu, còn chụp từ mấy góc khác nhau. “Đây, em xem đi, thầy chụp rõ lắm đấy.”



Eaton vươn hai móng, cẩn thận cầm lấy điện thoại, giờ hắn sức yếu, móng lại nhỏ, run run không cầm nổi điện thoại.



Diệp Tiếu lại muốn cười, cậu bế Eaton vào lòng, sau đó cầm di động giơ trước mặt Eaton: “Để thầy cầm cho em.”




Eaton ngồi gọn trong lòng Diệp Tiếu, vươn móng kéo ảnh xem, lúc đầu hắn còn hứng trí bừng bừng, đến lúc nhìn thấy ảnh, hắn há to miệng kêu: “A—-“



“Sao vậy? A cái gì?” Diệp Tiếu bóp bóp cái đuôi béo mập của Eaton, phê thật sự, mềm mềm êm êm, sờ mãi không thấy xương đâu, cậu sờ mà thấy hơi nghiện rồi đó.



“Ô… Tiếu Tiếu bóc miếng dán xuống hộ em đi thôi.”




“Sao thế, không phải dán tốt rồi sao, hay em lại đau rồi?” Diệp Tiếu căng thẳng. “Thầy bóc ngay đây!”



Lúc dán chẳng sao, tới lúc gỡ ra thì gặp ngay vấn đề. “A—” Xoẹt một cái, Eaton đau tới rơm rớm nước mắt.



“Xong rồi xong rồi, không đau.” Diệp Tiếu thấy Eaton quá đáng thương, hơn nữa dán cao là ý của cậu, hại hắn chịu đau thêm, vì thế cậu mềm lòng thưởng hắn một phúc lợi bự chảng. “Để thầy thơm em, thơm thơm là không đau nữa.”



Nói xong, cậu chụt một cái lên đầu Eaton. “Ừm, thơm ghê ta, có mùi dâu ~”



Thế là, cái mặt phì phì của Eaton bỗng đỏ ửng lên, tạo thành hai miếng hồng hồng tròn tròn, đáng yêu chết đi được, Diệp Tiếu nhìn xong lại không kìm được thơm tiếp. “Em mà mãi mãi đáng yêu như vậy thì tốt biết bao.”



Eaton: “…” Vừa thấy vui vui, mà vừa thấy là lạ là sao ta…



Bạn yêu dấu à, nếu bạn mãi mãi đáng yêu như vầy, thì bạn sẽ mãi mãi nằm trong thân xác ngu si móng không chạm đầu đó!



Nghĩ không ra thì khỏi cần nghĩ nữa, Eaton bèn chuyển về chủ đề chính: “Tiếu Tiếu ơi, ban nãy xem ảnh em mới nhận ra, hai cái cục u kia không phải do bị ngã đâu, là sừng của em đấy! Chắc giờ đúng lúc mọc sừng, sừng vẫn chưa nhú ra được, cho nên em mới đau, em thấy mấy bé rồng nhà người quen đều vậy cả.”



Diệp Tiếu: = 口 = Mịa! Chuyện quan trọng như vậy mà giờ anh mới nhận ra?! Đó là sừng của anh đó bạn hiền!