Chương 18: Tông sư giao chiến
Vương Hi Nghi lúc này đang ngồi trên ghế da hổ, hai tay đặt ngang rất khí phái, thấy Nguyên Vũ Tranh đi ra hắn liền lên tiếng khen ngợi, giờ này thì hai mẹ con Tiêu Vân cũng đã về hắn đâu cần phải trốn tránh nữa, dù sao lúc trước cũng làm vài chuyện có lỗi, bây giờ muốn gặp mặt cũng khó.
“Nhà đệ quả nhiên vẫn là thoải mái nhất, mấy năm nay ra ngoài phiêu bạc chỉ toàn ăn dầm nằm dề trong rừng sâu miếu hoang, chả mấy khi được tận hưởng như thế này.”
Lúc này Nguyên Vũ Tranh đi lại bên cạnh tủ đồ, mở cửa tủ lấy ra một cái thùng gỗ to bằng chiếc hộp ngọc hồi chiều, nhưng hình dạng lại giống một cái trống.
Hắn cầm lại bỏ lên bàn, thuận tiện lấy thêm hai cái ly, đây là những thứ chỉ thấy được ở nhà hắn, còn ở những nơi khác hầu như chưa hề xuất hiện.
Nguyên Vũ Tranh tháo nút đậy trên thùng gỗ sồi ra, đổ ra ly một chất lỏng màu tím, mùi thơm nồng tản ra làm Vương Hi Nghi chú ý.
“Đây là thứ gì?” Vương Hi Nghi hỏi.
“Là rượu nho bốn năm trước đệ ủ, mà loại nho này thực sự rất khó trồng cho nên đến giờ chỉ ủ được có tám thủng nhỏ như thế này, mà phụ thân đệ mấy tháng trước sai người lén đến đây c·ướp mất một nửa, bây giờ vẫn không đủ để uống.” Nguyên Vũ Tranh giải thích sau đó đi vào phòng mình lấy cái hộp ngọc hồi chiều ra đặt lên bàn.
“Huynh biết không thứ này thực sự quá khó mở ra, đệ dùng cả buổi chiều mà vẫn chỉ mở được ba phần, nếu như muốn mở hoàn toàn nó ra thì cần phải dùng đến năm sáu ngày nữa, bởi vì càng giải thì những mối ghép này lại càng có liên quan với nhau, càng rắc rối thêm nữa, nó không giống như mấy cái khóa lỗ ban thông thường.” Hắn nói xong liền kéo một chiếc ghế lại sau đó ngồi xuống, tay cầm ly rượu vang lên thưởng thức từng chút một.
“Thứ này mà rơi vào tay mấy tên não cơ bắp thì có khi lại thành đống phế thải.”
Vương Hi Nghi cười to: “Ha ha, đệ nói không tồi, thứ này thật sự khiến Võ Lâm Trung Nguyên dậy sóng nhưng cũng vì độ khó của nó mà không ít người mời cả Hàn môn Thiểu Thanh gia về mở, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì nói đến việc có người phá giải được nó.”
“Mà huynh định sau khi lấy ra thì dùng thế nào? thứ này nếu như mang theo bên người giống như mang theo quả bom nổ chậm, vì bất cứ lúc nào cũng sẽ có người ra tay c·ướp đoạt.” Nguyên Vũ Tranh chỉ chỉ vào hộp ngọc.
Nhưng lúc này bên ngoài một thanh phi tiêu bay thẳng vào người Vương Hi Nghi, hắn cũng nhận thấy nguy hiểm liền nhảy lên né sang một bên.
Còn Nguyên Vũ Tranh vẫn ngồi đó nói: “Bạn của huynh mò đến nhanh thật, đến cả nhà đệ mà hắn cũng dám vào đúng thực sự là thần mà.”
Dứt lời Nguyên Vũ Tranh bật người phóng ra phía sau né ám khí.
“Tiểu tử đệ cũng đâu hơn kém gì huynh, chơi với mấy tên quan văn triều đình nên bạn bè đến thăm cũng nhiều như huynh đấy thôi.” Vương Hi Nghi cười cười sau đó lao thẳng ra bên ngoài.
Còn Nguyên Vũ Tranh cũng theo phía sau hắn: “Bạn huynh toàn là đại cao thủ đẳng cấp thế giới, thậm chí còn có Tông sư, còn bạn của đệ chỉ là đám vô danh tiểu tốt mà thôi, nào dám so sánh ha ha.”
Lúc này Vương Hi Nghi đưa tay móc nhẹ thứ gì đó trong bụi rậm ra, là một hộp thiết cao chừng hai mét rộng gần nửa mét, sau đó đeo lên lưng.
“Vũ khí của huynh đây hả?” Nguyên Vũ Tranh ngừng lại hỏi.
“Đúng vậy, thứ này là Tàng Binh Hạp là bảo vật phái Thanh Hoa, bảy năm trước huynh tình cờ mua được, thứ được chứa bên trong mới là v·ũ k·hí của huynh.” Vương Hi Nghi thuận miệng trả lời.
Mà Vương Hi Nghi lúc này đưa tay ấn nhẹ chiếc Tàng Binh Hạp, có bốn thanh kiếm bay ra màu sắc đều không đồng nhất, tuy chất liệu không bằng đoản kiếm do Nguyên Vũ Tranh làm nhưng cũng được coi là tuyệt thế bảo kiếm.
Bốn thanh kiếm vừa mới rời khỏi Tàng Binh Hạp thì ngay lập tức được Vương Hi Chi điều khiến lao thẳng vào trong rừng trúc, sát thủ lúc này cũng nhận thấy nguy hiểm nên lùi nhanh hơn về phía sau, nhưng hắn không ngờ là trong rừng trúc này có rất nhiều cạm bẫy mà Nguyên Vũ Tranh giăng ra, tuy khó mà g·iết được Tông sư nhưng cũng có thể làm b·ị t·hương.
Sát thủ đang lùi thì vướng phải một sợi dây, xung quanh lập tức có vô số kim châm bay thẳng vào người, công thêm bốn thanh bảo kiếm của Vương Hi Chi cũng đã bay đến nơi.
Hắn lập tức rút kiếm ra, ánh kiếm phản chiếu với ánh trăng làm lộ vị trí của tên sát thủ, Nguyên Vũ Tranh chạy trong rừng trúc không ngừng ném ngân châm ra bên ngoài, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ném viên thuốc mê ra bên ngoài, vì chỉ cần sát thủ chém trúng thì hôm nay hắn xác định không thoát ra nổi cái rừng trúc này.
Tên sát thủ lúc này mới nhận ra mình đã lâm vào một trận địa mai phục, hắn không lùi nữa mà lao lên, một kiếm dã dẹp sạch kim châm, nhưng phía dưới chân hắn lại có mấy cây lao nhọn hoắc bay lên, mấy cây lao này đều được bọc kim loại ở mũi nên tính sát thương rất cao, không những thế còn rất khó phá hủy.
Nhưng trong mắt tên Tông sư này nó chẳng khác gì những cây lao bình thường, hắn lập tức chém ra một kiếm mấy cây lao ngay lập tức bị phá hủy, nhưng hắn không biết bốn thanh kiếm của Vương Hi Nghi đã đến trước mặt hắn.
Tên sát thủ cũng vội vàng né ra nhưng vẫn để một thanh đâm thẳng vào đùi trái, tay phải cũng b·ị c·hém một nhát ló xương trắng.
Phía sau Vương Hi Nghi đã đến nơi, khinh công của hắn nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ chạy bộ của Nguyên Vũ Tranh, dù gì thì đây cũng là ưu thế của Tông sư.
Khi Vương Hi Chi vừa đến nơi hắn đưa tay ra, thì bốn thanh bảo kiếm ngay lập tức bay trở về phía sau lưng hắn, sau đó hai tay cầm lấy hai thanh còn hai thanh thì vẫn lơ lửng phía sau lưng sau đó lại lao về phía tên sát thủ..
“Tiếp chiêu!” Vương Hi Nghi cầm song kiếm lao đến.
Lúc này Sát thủ cũng không đứng để b·ị đ·ánh, mà hắn vội vàng đưa tay chưởng một chưởng xuống mặt đất.
Ầm!
Đất cát khói bụi lập tức bị hất lên, tầm nhìn trong nháy mắt giảm mạnh, Vương Hi Nghi cũng không dám manh động, hắn biết ở trong đống bụi mù mịt này thì hắn biết mình khó mà dành được lợi thế.
Nhưng vì là một Tông sư mà tông sư thì luôn có cách để khắc phục.
‘Thiên cực song kiếm - Liên Trảm!’
Vương Hi Nghi lập tức vung kiếm chém ra rất nhiều kiếm khí, mỗi một đạo đều bay vào một nơi ngẫu nhiên trong làn bụi mờ.
Tên sát thủ cũng từ bên trong ba ra bên phải, mé thẳng một thanh đoản đao về phía Vương Hi Nghi, nhưng ngay lập tức bị ngăn chặn.
Hai thanh kiếm còn lại của Vương Hi Nghi cũng cùng lúc lao đến chỗ tên sát thủ, nhưng lại bị một kiếm đánh bật ra hai bên.
Lúc này một cơn gió thổi qua thân ảnh của tên sát thủ theo đó tan đi, Vương Hi Nghi cũng trở nên cảnh giác, hắn mở miệng nói nhẹ một tiếng.
“Về.” Hai thanh bảo kiếm cắm trên mặt đất lập tức bay về phía sau lưng hắn.
Nguyên Vũ Tranh đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh này tim không khỏi đập nhanh hơn, hắn cũng nghĩ đến một ngày nào đó mình cũng sẽ giống như Vương Hi Nghi, có thể cách không điều khiển kiếm.
Hắn lúc này mới nhận ra mình không đủ trình để xen vào trận đấu này nên lùi về phía sau quan sát, dù sao nhìn tông sư đánh nhau cũng dễ tiến bộ hơn.
Lúc này tên sát thủ đã âm thầm đi ra phía sau Vương Hi Nghi, hắn vung kiếm chém thẳng xuống đầu Vương Hi Nghi, nhưng lúc này một thanh kiếm đâm thẳng qua ngực hắn, còn thanh kiếm cầm trên tay cũng bị đỡ lại.
Keng!
“Sao có thể!!”
Vương Hi Nghi ngẩng đầu: “Ngươi tưởng rằng trò mèo đấy sẽ dùng được lần hai sao?”
“Lần trước là do ta sơ xuất nên mới bị ngươi chém một kiếm, còn lần này thì đừng mơ!”
Nói xong hắn rút thanh kiếm ra khỏi ngực đối phương, sau đó hắn lập tức quay người đạp một cước vào eo làm tên sát thủ văng xa mấy trượng.
Hai thanh bảo kiếm lúc này cũng bay đến cắm thẳng vào hai bàn tay tên sát thủ, hai thanh kiếm ghim chặt trên mặt đất không để cho tên sát thủ có thể phản kháng.
“Ngươi từ Võ Lâm Trung Nguyên theo ta đến đây thì cũng vượt quá sức tưởng tượng của ta rồi, nhưng hôm nay chia buồn là ngươi phải dừng cuộc chơi ở đây.”
“Ngươi…” Sát thủ chỉ nói được một chữ thì đã bị Vương Hi Nghi đâm thêm một nhát vào tim, một nhát chí mạng, và thế là một vị Tông sư đ·ã c·hết, đúng vậy là c·hết thật.
Sau khi xử xong tên sát thủ Vương Hi Nghi rút hai thanh bảo kiếm ra lau v·ết m·áu trên lưỡi kiếm sau đó cất vào Tàng Binh Hạp, sau đó mới dùng khinh công bay về biệt thự của Nguyên Vũ Tranh.
Hắn ngồi lên ghế sau đó thở ra một hơi.
Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm theo vật gì đó trên người tên sát thủ, nhìn kỹ thì mới thấy đây là một tấm lệnh bài làm bằng đồng đen, trên lệnh bài còn khắc một chữ Lôi.
Nguyên Thu Nhi lúc này bưng một mâm đồ ăn lên thì thấy nhà hôm nay lại có thêm một người, nàng hơi nghi nghi nhưng một lát sau lại thấy người này giống như người lúc trước đã đưa hộp ngọc kia cho nàng.
“Tiểu muội đây là Vương Hi Nghi, là một trong những bằng hữu chỉ cốt của ta ở kinh thành.”
“Tiểu thất bái kiến Vương huynh!” Nguyên Thu Nhi đặt mâm cơm xuống bàn rồi hành lễ với Vương Hi Nghi.