Chương 17: Gặp Vương Hi Nghi
Hai tay chậm rãi đẩy hai đoạn trong hộp ngọc, đây chính là bước đầu tiên từng khớp nối ra. hai thanh ngọc được đẩy ra một đoạn nhỏ, tai cũng được hắn phát huy hết sức, mắt liếc qua liếc lại sáu hình lập phương cùng với hộp ngọc, sau đó từng thanh từng thanh ngọc được đẩy ra từ từ theo một quy luật phức tạp.
Trời lúc này cũng đã gần tám giờ, mà Nguyên Vũ Tranh vẫn còn ngồi giải hộp ngọc này, mà hộp ngọc giờ đây không còn là hình dạng chữ chật mà đã thành một khối lít nhít các hình trụ được ghép nối với nhau, hắn đến đây cũng đã gần bó tay, mình mẩy hắn lúc này nhễ nhại mồ hôi, đầu cũng có dấu hiệu b·ốc k·hói, hai mắt vì hoạt động quá nhiều nên cũng đỏ bừng, hắn đến giờ đã rất nể phục người tạo ra được thứ này, còn hai người Nguyên Thu Nhi cùng Tiêu Vân nhìn xem thôi cũng rối hết cả não, cả hai đều nghĩ thứ này là do thần thánh làm ra chứ không phải người nữa.
“Thôi dẹp dẹp mai lại giải, thứ này thực sự quá khó, sống mười mấy năm đây là lần đầu tiên có thứ làm ta bị khuất nhục.”
“Tiểu thất muội đem cái này để ở đâu đó đi, chiều mai ta lại kiếm cách để mở tiếp, bây giờ ta cần phải nghỉ ngơi sáng mai có việc cần phải lên triều, sẵn tiện vào trong kêu người làm đồ ăn đi ta đi tắm đã.” Hắn đưa tay bẻ bẻ cổ đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn thứ lởm chởm trên mặt bàn, cơ thể không tự chủ run lên một cái, sau đó vội vàng chạy đi tắm.
Phòng tắm của hắn là nơi mô phòng suối nước nóng nên bên trong có sương mù rất đậm, lúc hắn đang thư giãn thì bỗng dưng bâng quơ nói một câu.
“Không biết Vương huynh nhờ ta giải thứ kia là nhằm vào mục đích gì?”
Thế nhưng không có người nào đáp lại hắn, nhưng hắn cũng đâu bỏ qua vì hắn biết có người đang âm thầm theo dõi hắn.
“Vương huynh thực sự không muốn nói thì tiểu đệ cũng không nói nhiều, nhưng tiểu đệ chỉ muốn nói một câu thứ bên trong nếu như là đồ tốt thì phải chia đôi bằng không thì không có gì cả.” Hắn ngẩng đầu lên thở ra một hơi.
Quả nhiên câu đầu không có ai trả lời nhưng câu sau dường như chọc trúng ai đó nên có tiếng nói vọng lại.
“Tiểu Tranh đệ cũng tham quá rồi đấy, nhưng cũng được không sao, nếu như mở ra được thì thứ bên trong cho đệ hết ta chỉ lấy một miếng ngọc bội mà thôi.” Từ trong làn sương mù một Nam tử anh tuấn bước đến bên cạnh Nguyên Vũ Tranh, hắn cũng cởi đồ ném sang một bên sau đó ngồi xuống hồ nước nóng, trên người nam tử này có rất nhiều sẹo, thậm chí còn có v·ết t·hương mới đang lành.
Nguyên Vũ Tranh đưa tay lấy một chiếc khăn ném sang cho Vương Hi Nghi rồi nói: “Mấy năm vừa rồi huynh đi đến Trung Nguyên sao?”
Vương Hi Nghi cũng cười cười trả lời: “Đúng vậy bốn năm nay ta phiêu bạc Võ Lâm Trung Nguyên, tình cờ phát hiện ra một bí mật rất lớn, ở Võ Lâm Trung Nguyên cất giấu một bảo tàng cực kỳ lớn, bên trong chất chứa kinh văn, v·ũ k·hí tri thức cả ngàn năm, công pháp võ công cũng không phải là con số ít, thậm chí còn có những thứ đã tuyệt tích từ mấy trăm năm trước.”
“Nhưng thứ mà cả Võ Lâm Trung Nguyên chú ý là một thứ bảo vật bên trong đó, thứ bảo vật này là Bảo Tuyết Liên Hoa nghe nói thứ này có thể trị bách bệnh, kéo dài mạng sống thêm cả trăm năm, tin này vừa ra liền khiến cả Võ Lâm Trung Nguyên dậy sóng, vô số cao thủ tông sư vì muốn có được nó mà chém g·iết lẫn nhau, mà muốn mở cái bảo tàng này cần có chín miếng ngọc bội, mà mỗi miếng được cất giấu bên trong hộp ngọc kia, ta may mắn có được một cái mới lập tức đem về đây, trên đường cũng bị gặp không ít lần phục kích, may mắn là vẫn về được tới đây.”
“Bảo Nguyên Các?” Nguyên Vũ Tranh nghi ngờ hỏi.
Vương Hi Nghi cũng bất ngờ nhìn Nguyên Vũ Tranh: “Đệ cũng biết đến nó sao?”
“Hắc hắc, sao mà không biết được chuyện ở Võ Lâm Trung Nguyên làm sao mà thiếu đệ được, mấy ngày trước mật thám do đệ cử đi đã gửi về rất nhiều thông tin có giá trị, nghe nói Ngọc Kinh thành thập đại gia tộc cũng đã xuất quân đi tìm thứ gì đó, nhưng ban đầu đệ không tin nhưng khi gặp được thứ này thì chắc nó sẽ có liên quan đến Bảo Nguyên Các.”
“Mà ban đầu đệ cũng tưởng huynh là đại phu chân yếu tay mềm suốt ngày đi đào thuốc cơ, ai ngờ lại là một đại cao thủ giấu nghề thế này, bị vô số cao thủ ở Trung Nguyên t·ruy s·át mà không c·hết đúng là mệnh lớn…Thế nào, thế nào đột phá lên Tông sư chưa? có phải tông sư có thể đại triển thần thông vạn kiếm tề tựu hay không?” Hai mắt Nguyên Vũ Tranh lúc này sáng như đèn pha ô tô, hỏi liên tục mấy câu đầu cũng chỉ cách Vương Hi Nghi mấy centimet.
“Tiểu tử ngươi né né ra đừng áp vào như thế chứ, ghê c·hết đi được.” Vương Hi Nghi đẩy tên cuồng nhiệt với võ lâm là Nguyên Vũ Tranh ra.
“Khụ khụ…Huynh biểu diễn để tiểu đệ ở chốn quê mùa này mở mang tầm mắt nào!!” Hắn ho khan hai cái rồi nói.
Vương Hi Nghi cũng không keo kiệt, dù sao lúc nhỏ tên tiểu tử này cũng bám theo hắn học y thuật, xét về phương diện tình cảm thì cũng có thể coi là anh em ruột thịt, thậm chí là thân thiết hơn.
“Được được, để huynh biểu diễn cho tiểu đệ ngươi xem một lần.” Vương Hi Nghi gật đầu nói
Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng nghiêm túc lên.
Còn Vương Hi Nghi nhắm mắt lại đưa tay lên, tập trung tinh thần, cả cơ thể hắn lúc này giống như có thứ gì đó trào ra, từ trong lòng bàn tay một luồng kinh khí bộc phát phóng thẳng về phía trước, luồng kinh khí kia đâm sầm vào một tảng đá lớn trong hồ nước nóng.
Ầm!
Hòn đá ngay lập tức bị luồng kinh khí kia phá nát thành nhiều mảnh.
Nguyên Vũ Tranh há hốc cả mồm, lắp bắp nói: “Đây…đây…”
Loại sức mạnh này thực sự đã vượt qua dự liệu của hắn, hắn chỉ tưởng tông sư là một tay chẻ đá, nhưng khi thấy Vương Hi Nghi cách không đánh nát tản đá, đây là sức mạnh thực sự của một Tông sư sao?.
Vương Hi Nghi lúc này thở ra một hơi, ngả ngươi về phía sau nhìn Nguyên Vũ Tranh sau đó cười cười nói: “Thế nào! Lợi hại không?”
Nguyên Vũ Tranh lập tức gật đầu lia lịa, hai tay còn liên tục thả like cho Vương Hi Nghi.
Nhưng Vương Hi Nghi cười khổ, hắn đưa tay siết chặt sau đó lại thả ra: “Đây chưa là gì đâu, thứ này chỉ là nhập môn mà thôi, cảnh giới Tông sư còn chia ra ba cấp bậc, mỗi một cấp bậc đều có sự chênh lệch rất lớn, huynh bây giờ chỉ mới đột phá lên cảnh giới Tông sư không lâu, thực lực này nếu so sánh với cao thủ thông thường thì hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng nếu so với Đại tông sư thì quả thật chẳng khác gì sâu kiến cả, vì Đại Tông sư đã chạm đến cảnh giới đăng phong tạo cực, một tay cũng có thể dời non lấp biển, đó là thứ mà tông sư như huynh không thể làm được, cho dù là Tông sư viên mãn.”
“Ồ!” Kh·iếp sợ kh·iếp sợ, Nguyên Vũ Tranh thực sự đã bị lời nói của Vương Hi Nghi thuyết phục.
“Vậy huynh gặp qua Đại tông sư chưa?” Hắn lúc này hỏi thêm.
Chỉ thấy Vương Hi Nghi gật đầu một cái, trong mắt còn hiện lên một chút gì đó, cơ thể cũng có chút run nhẹ, hắn từ từ nói
“Hẳn là hai năm trước, khi đó huynh có đi ngang qua Dục Nguyên Cốc, trên đường gặp được một lão giả đang ngồi đánh cờ ven đường, ban đầu cũng không có gì bất ngờ xảy ra khi đến một ngày huynh đang đi hái thuốc trên núi về để ngâm dược, lúc đó huynh có nghe thấy động tĩnh lạ thì ngay lập tức mò đến xem, khi đến nơi thì cả một ngọn núi nhỏ lúc đó chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, cây cối vỡ nát, đất đá trên núi hầu như không còn nguyên vẹn, mà nguyên một ngọn núi b·ị đ·ánh đến nỗi chỉ còn một nửa, có nhiều nơi còn bị lõm sâu vào bên trong đến tận mấy chục mét, lúc đó trên bầu trời kiếm khí bay dày như mưa, mỗi một đạo kiếm khí đều có thể chém c·hết một đại cao thủ.”
“Khi huynh nhìn rõ thì một người trong đó là lão giả mà huynh gặp ở Dục Nguyên Cốc, trong tay có thể phóng ra chân hỏa, mỗi khi nhớ lại đều làm huynh muốn nổi cả da gà, vì nếu dính phải nó thì đừng nói là cao thủ cho dù là vừa mới đột phá cảnh giới Tông sư cũng có thể bị thiêu c·hết.”
Nói đến đây hắn nhìn Nguyên Vũ Tranh: “Vậy thì đệ nghĩ xem Đại tông sư là thứ gì trên thế giới này?”
Hỏi xong hắn cũng ngả lưng về phía sau, hai mắt nhắm nghiền lại giống như đang áp chế sợ hãi trong lòng.
“Đệ cũng không biết, vì đệ bây giờ mới chỉ là một tiểu cao thủ, cũng chưa biết cảnh giới tông sư là cái gì hết.” Nguyên Vũ Tranh cũng thành thật trả lời.
Vương Hi Nghi đột nhiên đưa tay xoa đầu hắn nói: “Đệ cứ chăm chỉ luyện tập đi, năm sáu năm nữa có lẽ sẽ có cơ hội đột phá cảnh giới Tông sư, mà huynh nói trước chuyện giang hồ rất phức tạp nên phải giữ kín thân thế của mình tránh liên lụy đến người thân.”
Nói xong thì Vương Hi Nghi đứng dậy đi ra, quần áo thì lúc nào hắn cũng chuẩn bị đầy đủ cho nên không phải sợ.
Còn Nguyên Vũ Tranh thì ngồi đó nghĩ ngợi gì đó, nhưng cuối cùng thì hắn cũng lựa chọn ra ngoài.