Đại Dương, Bình Minh & Klein Vĩnh Hằng

Chương 6




Lâm Cố lập tức tỉnh táo lại ngay khi nhìn thấy chiếc lông dính vệt máu trên tay A Sầm. Anh có chút bực bội vì vừa rồi mình đã mất đi sự kiềm chế.

A Sầm cũng thực sự bối rối, tay nắm chặt chiếc lông không biết phải làm gì. Nhưng điều cô lo hơn lúc này là phản ứng của Lâm Cố. Ánh mắt anh ánh lên một nỗi tuyệt vọng.

Anh bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt lạnh lùng. Một lát sau, anh ôm chiếc chăn trở lại, cuộn cô vào trong chăn, bế cô đến bồn rửa tay, rồi đưa cho cô cốc nước, nhẹ giọng nói: "Em súc miệng đi, nhổ máu ra."

A Sầm làm theo.

Anh bế cô ra, đặt cô cẩn thận ở giữa giường như đang chăm sóc một búp bê, rồi rót thêm nước đặt bên cạnh cô.

Cô nhận ra Lâm Cố đang rất cố gắng kiềm chế cơn giận, anh cố gắng dịu dàng nhưng giọng nói khàn đi, "Em hãy ở đây nghỉ ngơi."

"Anh đi đâu?" A Sầm hỏi.

"Đi tìm Charles." Anh vừa định đóng cửa lại.

A Sầm hỏi: "Anh đang giận em phải không?"

Lâm Cố gượng cười, "Không, anh đang giận bản thân mình." Rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Khi cửa vừa đóng, không gian trở nên im ắng. Một lúc sau, A Sầm nghe thấy tiếng mở cửa. Cô không biết bên ngoài đang diễn ra chuyện gì, nhưng cũng không thể ngồi yên như không có chuyện gì xảy ra.

Cô lén xuống giường, khẽ mở một khe cửa. Phòng khách vẫn tối om, họ không ở trong phòng. A Sầm nghe thấy tiếng tranh cãi ngoài hành lang.

Là tiếng của Lâm Cố và Charles. Giống như ngày thứ hai cô đến đây, nhưng hôm đó, A Sầm ở bên ngoài, còn Lâm Cố ở trong.

Tiếng cãi vã, chính xác là Lâm Cố đang đơn phương chất vấn, còn Charles rất chậm rãi và lịch sự mà đáp lại.

"Tôi chỉ hỏi ông, rốt cuộc ông đã làm gì với cô ấy?" A Sầm nghe thấy một tiếng "bịch" trầm đục, là tiếng nắm đấm đập vào tường.

"Tôi chỉ làm theo những gì cha ngài giao phó."

"Cha tôi bảo ông kéo một cô gái vô tội xuống vực à?"

"Cha ngài bảo tôi phải chăm sóc tốt cho ngài. Khi lên tàu năm đó, ông chỉ dặn một điều này, nhưng rõ ràng, tôi đã không làm tốt."

"Cha tôi bảo ông kéo một cô gái vô tội xuống vực à?" Lâm Cố lặp lại câu này.

"Nếu có thể giúp ngài thoát khỏi lời nguyền này, thì cũng đáng thôi. Thực tế, tôi đã thành công rồi. Cô gái ấy đã yêu ngài vô phương cứu chữa."

"Tôi hỏi lại lần nữa, ông đã làm gì với cô ấy?" Lâm Cố thực sự đã có câu trả lời trong lòng, nhưng anh vẫn còn chút hi vọng mong manh.

"Cậu chủ, tôi chỉ cho thêm máu của ngài vào rượu và trà của cô ấy."

"..." Lâm Cố im lặng, anh hiểu điều này có ý nghĩa gì. Mọi chuyện xảy ra ngay dưới mắt anh, nhưng anh lại không hề hay biết. Lẽ ra anh nên đoán ra, tại sao Charles lại quan tâm đến A Sầm như vậy.

Nhiều năm trước, khi Lâm Cố và Charles tích cực tìm cách giải trừ lời nguyền, họ đã hỏi người Gypsy. Người già nhất ở đó nói rằng những thứ như lời nguyền chỉ ứng nghiệm với những ai tin vào nó. Ngoài những người Gypsy, người bình thường đều cho đó là "mánh khóe của những kẻ lang thang", chưa từng có ai thực sự bị "lời nguyền" giam cầm, cũng chẳng ai vì thế mà chịu mất mát điều gì.

Nhưng những chuyện xảy ra với Lâm Cố lại rất thật. Người già ấy thở dài, cuối cùng nói cùng một lời như Didi: nếu tất cả là thật, cách đơn giản nhất để thoát khỏi lời nguyền không phải là giải trừ, mà là chuyển nó sang người sẵn lòng gánh vác. Hãy để người đó uống máu của Lâm Cố, khi đó anh sẽ được tự do.

Lâm Cố khinh bỉ "giải pháp" này. Anh không tin vào "lời nguyền", càng không tin vào cách "cho người khác uống máu." Nhưng "không tin" của anh hoàn toàn không thể giải thích những gì đã xảy ra với mình. Điều đó làm anh bối rối.

Vì vậy, Lâm Cố đã kiên quyết bác bỏ cách này, cũng như dặn đi dặn lại Charles rằng dù có chết anh cũng không bao giờ làm chuyện đó – ngay cả khi đây chỉ là mánh khóe.

Anh nghĩ đến đây liền nhận ra một điều. Mặc dù anh chưa bao giờ tin, nhưng trong những năm thắng dài đằng đẵng, Charles dần dần đã tin vào điều đó. Chính vì vậy mới làm ra chuyện thêm máu vào thức uống của A Sầm.

Lâm Cố cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc. Hành lang ngoài kia chìm trong im lặng ngột ngạt.

Lúc này, cô đẩy cửa bước ra, "Charles... những gì ông vừa nói đều là sự thật sao?"

"Cô A Sầm..." Vẻ mặt bình tĩnh của Charles khi nhìn thấy cô thoáng hiện chút bối rối, nhưng sau đó ông cúi đầu cung kính, "Rất xin lỗi vì đã làm chuyện đó với cô."

Charles suy nghĩ một chút, rồi nói với giọng bình tĩnh, "Nhưng, tôi không hối hận." Khi nói điều này, ánh mắt ông chợt ánh lên, dù giọng điệu điềm đạm nhưng ánh mắt đã phản bội ông. Ông thậm chí không dám nhìn A Sầm lâu thêm chút nào.

"Tôi không mong cô tha thứ, nhưng xin đừng trách ông chủ. Tất cả đều là chủ ý của tôi. Ngài Francis rất tốt bụng, nếu biết việc này chắc chắn ngài ấy cũng sẽ không để tôi làm điều này."

Lâm Cố khẽ cười, lý trí như đang rời khỏi từng chút một, anh cảm thấy mọi thứ lúc này thật hoang đường. Anh u uất nhìn A Sầm, rồi nhìn sang Charles, từ tốn nói: "Charles, ông đúng là... vô cùng trung thành."

Charles khẽ mấp máy môi nhưng không nói gì, chỉ cố cúi người thấp nhất có thể để tỏ lòng tôn kính với Lâm Cố. Sự cung kính của Charles lại càng khiến Lâm Cố thêm giận dữ.

Anh xoa trán, nói với Charles: "Đi đi..." Cuối cùng anh cũng không thể làm gì người hầu trung thành này, nhưng vào lúc này, anh thật sự không muốn nhìn thấy Charles.

"Cậu chủ, ngài sắp được như ý rồi, nhưng xin hãy cho tôi được hầu hạ ngài nốt chặng cuối cùng này." Charles gần như van nài.

Rồi ông bước đến bên cửa sổ, từ từ cởi áo khoác, tháo chiếc áo sơ mi. Làn da già nua của ông nhăn nheo và đầy đốm.

"Ngài không nhận ra sao? Charles đã ở bên cạnh ngài suốt 40 năm nay thực ra đã là người chết rồi. Không chỉ ngài chịu đựng trong cái khe hở này, mà tôi cũng vậy, không thể trốn thoát. Chúng ta đều đã chạm vào đinh tán, đúng không?" Charles nói, "Chỉ cần ngài có thể rời khỏi con tàu này, tôi sẽ ra đi. Ngài thậm chí sẽ không còn thấy tôi nữa, tôi hứa đấy."

Sáng sớm ngày thứ bảy, tia nắng đầu tiên rọi vào căn phòng, xuyên qua thân thể của ông lão, cơ thể ông gần như trong suốt.

A Sầm cũng sững sờ. Nhưng mọi chuyện dường như đều hợp lý. Cô từng thắc mắc vì sao Charles có thể nhìn thấy Francis, vì sao một người trung thành như ông, nếu có thể chuyển lời nguyền cho người khác thì ông lại không làm sớm hơn. Đó là vì, Charles thực chất đã chết từ lâu. Giờ đây ông chỉ như một xác sống, giữ lời hứa với Francis, chỉ để đưa Lâm Cố rời khỏi tàu.

Giây tiếp theo, Lâm Cố ngã xuống sàn.

Nhưng lần này, anh không hoàn toàn biến đổi. Chỉ có một cánh tay của anh biến thành cánh của mòng biển.

Người đàn ông ngã xuống đất, nhắm mắt mê man. A Sầm đặt tay lên trán anh, phát hiện anh đang sốt cao.

Charles khẽ khàng thở dài, nhặt chiếc áo sơ mi và áo khoác trên sàn, lần lượt mặc lại một cách chỉn chu.

Ông nói: "Cô A Sầm, phiền cô giúp tôi, đưa cậu chủ lên giường."

Cô ngồi bên mép giường một lúc, nhìn Lâm Cố mê man khá lâu, rồi kéo chăn đắp cho anh, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.

Charles đứng bên cạnh với thái độ vẫn cung kính và lịch sự. Cô nhận ra mình không thể căm ghét ông. Cô nhìn thấu sự dối trá trong lời nói của ông.

A Sầm phá vỡ sự im lặng, "Charles, ông nói Didi được tìm thấy nổi trên mặt biển vào sáng ngày thứ tám sao?"

"... Đúng vậy, thưa cô A Sầm." Charles không ngờ A Sầm lại hỏi điều này.

"Cô ta đã nhảy xuống biển trốn vào sáng sớm ngày thứ tám hoặc chiều tối ngày thứ bảy? Và đêm đó có bão trên biển, sấm chớp vang rền?"

Nhưng vì Didi bị mất một chân nên không thể bơi xa, sau khi chết đuối bị trôi dạt về gần tàu nên được phát hiện.

"Đúng vậy. Nơi cô ta nhảy xuống cách bờ biển gần nhất cũng phải bơi vài giờ, ai cũng nghĩ Didi hẳn là đã phát điên, nhưng cô ta thực sự đã chọn nhảy xuống biển." Charles suy nghĩ một lúc rồi nói, "Cô không ghét tôi sao?"

A Sầm thở dài, "Tôi từng nghĩ chúng ta là bạn."

Charles cúi đầu nói: "Xin lỗi." Có lẽ như ông nói, ông không thực sự hối hận vì chuyện chuyển lời nguyền, mà là hối hận vì đã lừa dối cô. A Sầm cũng không hỏi thêm.

Cô nói với giọng thản nhiên, "Charles, Francis chắc chắn sẽ xúc động trước lòng trung thành của ông."

"..." Charles im lặng thật lâu.

"Cô A Sầm, chúng tôi... chúng tôi chỉ là... ông chủ đã đối đãi tôi ân trọng như núi."

A Sầm lắc đầu, "Thôi được rồi, ông đã hỏi tôi có ghét ông không phải không? Tôi không ghét. Nhưng tôi cũng không dễ dàng tha thứ, cho dù ông nhân danh lòng trung thành."

Cô tiếp tục nói: "Tôi thừa nhận tôi thích Lâm Cố, nhưng có nhiều cách để thích một người. Hiện tại tôi chưa đến mức sẵn sàng hy sinh mạng sống vì anh ấy.

"Điều này không có nghĩa là tôi không thích anh ấy đủ nhiều. Thực ra, đã lâu lắm rồi không ai có thể làm tôi rung động như thế.

"Vì vậy, tôi muốn phá vỡ cái lồng nhốt các người lại, rồi cùng anh ấy rời khỏi tàu. Đó là điều tôi mong muốn nhất. Cuộc sống của tôi cũng quý giá, tôi sẽ không hy sinh vô ích.

"Vì thế, tối nay, tôi muốn thử một lần. Mong ông giúp tôi chuẩn bị vài thứ..."

A Sầm nói ra vài món đồ, nhìn chằm chằm vào Charles, "Trước khi tôi giải quyết xong Didi, xin ông hãy chăm sóc Lâm Cố."

Charles đưa tay ra, định rút lại, nhưng giữa chừng thì bị cô giữ lại. A Sầm siết chặt tay ông lão, "Tôi tin mình có thể làm được."

Francis cả đời không lấy vợ, sau khi chết vẫn chọn ở lại con tàu này, là vì trên tàu có hai người mà ông ấy yêu thương sâu sắc.

Bốn mươi năm hứa hẹn, đợi chờ, cô độc và tuyệt vọng, cũng nên kết thúc rồi.

Trước khi A Sầm chuẩn bị rời đi, cô đi ngang qua Charles, ông lão cúi người rất thấp.

Cô dừng bước, suy nghĩ một lúc rồi nói ra suy nghĩ trong lòng. Cô nói với Charles: "Tôi nghĩ những thức uống có pha máu của Lâm Cố chẳng thực sự có tác dụng gì cả." Cô chỉ vào cổ họng mình, nở nụ cười tinh nghịch: "Tất cả đều liên quan đến chiếc đinh tán đó, nên ông không cần tự trách mình."

Nhà ăn tự phục vụ trên tầng 22 đóng cửa lúc 11 giờ đêm. A Sầm cầm một cuộn dây, trốn sau bàn ăn và cột trụ. Cô đã chờ rất lâu, chỉ khi xác nhận bên ngoài không có động tĩnh gì mới khẽ bước ra.

Cô nhìn qua ô cửa tròn trên cánh cửa inox vào trong bếp, đèn ngủ vẫn còn sáng, có thể thấy bên trong đã không còn một bóng người.

A Sầm nhẹ nhàng đẩy cửa bếp bước vào trong. Cửa của chiếc thang máy nhỏ nằm ngay trên tường của nhà bếp.

Cô lấy ra chiếc chìa khóa thang máy mà Charles đưa cho mình, đây là chìa khóa ông xin từ nhân viên sửa chữa. Cô cắm chìa vào chế độ điều khiển thủ công, mở cửa thang máy, rồi cho thang máy di chuyển lên vài mét, sau đó dừng lại. Phía sau cửa thang máy là một khoảng tối om, A Sầm soi đèn pin, nhìn xuống bên dưới sâu hun hút không thấy đáy.

Để đảm bảo an toàn, A Sầm buộc chặt một đầu sợi dây vào tủ lạnh, còn đầu kia thì buộc quanh eo mình, rồi kéo thử, chắc chắn dây rất chặt.

Cô hít một hơi thật sâu, nhảy lên dây cáp của thang máy và bắt đầu trượt xuống theo dây.

Không gian bên trong đường ống rất chật chội, cô thầm cảm thấy may mắn vì mình không bị hội chứng sợ không gian hẹp, dù vậy, mùi mốc và mùi gỉ sắt vẫn khiến thần kinh cô căng thẳng.

Cô soi đèn pin xuống dưới, quá cao, nhìn đến chóng mặt. Cô không thể tưởng tượng nổi Didi đã di chuyển và sống ở đây như thế nào.

Không biết đã bao lâu, chân của A Sầm cuối cùng cũng chạm đến nền đất lạnh lẽo. Khi xuống đến nơi, chân cô có chút mềm nhũn, phải đứng yên một lúc để hồi phục, rồi cởi sợi dây quanh eo ra. Cô soi đèn pin xung quanh, cuối cùng thấy một cái lỗ nhỏ trên bức tường phía bên. Cô ước lượng thấy mình có thể chui qua.

Ánh sáng từ đèn pin chiếu vào lỗ, phía sau lỗ là một đường hầm dài và hẹp.

Trước khi chui vào lỗ này, A Sầm dùng đèn pin tìm kiếm xung quanh đáy thang máy, nhận ra nơi này dây điện chằng chịt. Cuối cùng, cô tìm thấy thứ mình muốn tìm.

Một khúc xương chân đã khô cứng. Khúc xương này mắc trong khe hẹp nên rất khó nhận ra.

"Thang máy nhỏ thường bị kẹt một cách khó hiểu." - Đây là câu mà A Sầm nghe nhân viên phàn nàn.

Và Charles từng nói, khi Didi trốn trong đường ống của thang máy, vì không tránh kịp nên bị nghiến đứt một chân, khi hét lên mới bị người bên ngoài phát hiện.

Việc Didi nhảy xuống biển bị chết đuối một phần là vì thiếu một chân, nên không thể bơi được về bờ.

Vì thế, A Sầm nghĩ rằng, thứ mà Didi muốn nhất định là khúc xương chân này. Để tìm được câu trả lời từ Didi, cô phải tìm thấy khúc xương đứt đoạn này và trả lại cho Didi.

A Sầm thực sự cũng hơi lo lắng. Cô tốn khá nhiều sức mới kéo được khúc xương đó ra, cầm lên tay, cảm giác nhẹ bẫng vì khúc xương đã khô hết nước.

Không do dự, cô cúi người chui vào đường hầm. Vượt qua cái lỗ nhỏ này, vào trong đường hầm, cô có thể đứng thẳng người. Đường hầm tối đen, cô phải dùng đèn pin để soi đường dưới chân.

Đường hầm không dài, đi một lúc thì đến điểm cuối. A Sầm ngẩng đầu lên thấy trên đỉnh có một cánh cửa sắt hình tròn. Cô do dự một lúc nhưng không đẩy cánh cửa đó. Thay vào đó, cô giơ khúc xương lên, gõ từng nhịp lên bức tường trong đường hầm. Cô đang chờ đợi ai đó. Đợi Didi.

Tiếng "Cốc - cốc" vang vọng trong đường hầm. A Sầm cầm đèn pin, soi về phía cái lỗ lúc nãy cô đi vào, tim đập loạn xạ.

Cô sợ hãi.

Lúc này từ phía lỗ có tiếng động, ngay giây tiếp theo, Didi đã đứng ở cửa.

A Sầm cảm thấy tim mình như muốn nổ tung, cố nén tiếng hét đang chực chờ thoát ra khỏi cổ họng.

Dưới ánh đèn pin, Didi ăn mặc rách rưới, trên khuôn mặt chỉ còn lại cái nốt ruồi đỏ lớn, máu đen chảy ròng ròng khắp người, một bên ống quần trống rỗng, cô ta bò tới bằng cả hai tay như một con thằn lằn.

Rõ ràng là cô ta đã thấy khúc xương chân trong tay A Sầm. Didi dường như hiểu A Sầm muốn hỏi gì, cô ta nói thẳng: "Một phần kim loại, hai phần oán hận, ba phần chấp niệm, bốn tên ngốc."

A Sầm không hiểu, bèn hỏi: "Cô nói gì?"

Didi cười khanh khách, giọng chua chát: "Đó là câu trả lời mà cô muốn. Cô có thể gọi đó là công thức món ăn của kẻ ngốc, cũng có thể là công thức thuốc tiên."

A Sầm càng thêm bối rối: "Món ăn gì? Thuốc tiên gì?"

"Đó là công thức cho mê cung thời gian." Giọng Didi vừa chói tai vừa đầy chế nhạo. "Muốn thoát khỏi mê cung này rất đơn giản, hãy phá hủy nó."

A Sầm theo phản xạ liền hỏi: "Phá hủy như thế nào?"

Didi im lặng một lúc, sau đó phá lên cười ghê rợn. Tiếng cười vang vọng trong đường hầm khiến A Sầm rùng mình.

Cô không muốn hỏi thêm nữa, vì cô nhận ra Didi sẽ không nói cho cô biết, kể cả khi có nói thì đó cũng chưa chắc là đáp án mà cô mong muốn.

Vì vậy, giọng cô run run, cố chuyển chủ đề, hét lên: "Chân của cô đây! Trả chân cho cô rồi, cô có thể bơi về bờ rồi! Đừng đeo bám Lâm Cố nữa!"

Didi không hề lay chuyển, vẫn bò sát đất tiến về phía cô.

A Sầm thầm kêu khổ, đột nhiên nhận ra mình quá ngây thơ, Didi không chỉ đơn giản là muốn cái chân đã mất của mình.

Cô muốn xóa bỏ thù hận của Didi, đạt được sự tin tưởng của Didi, nhưng Didi từ lâu đã không còn quan tâm nữa, cô ta muốn tất cả mọi người cùng chịu đựng đau khổ.

A Sầm bắt đầu thấy sợ hãi, cô cố gắng nhảy lên để với tới cánh cửa trên đỉnh, nhưng tay nắm cửa quá chắc chắn, A Sầm lại kiễng chân, nên không thể dùng lực được.

Nhìn thấy Didi sắp lao đến, A Sầm liền vung vẩy khúc xương chân ra phía trước. Didi nhìn thấy khúc xương cũng không né tránh, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, cô ta cứ để cho khúc xương xuyên qua ngực. Hai người đối diện nhau qua một đoạn xương chân, nửa còn lại đã cắm vào cơ thể của Didi.

Didi đã chết rồi, thân xác này dường như không còn là thật nữa. Nhưng cảm giác khi khúc xương cắm vào cơ thể vẫn chân thật vô cùng. Mặt của Didi ở ngay trước mắt, trông dữ tợn và kỳ quái, tất cả sự can đảm của A Sầm tan biến hoàn toàn.

Didi đưa tay ra bóp cổ A Sầm, móng tay đen đâm sâu vào cổ cô, để lại những dấu vết sâu hoắm. A Sầm ho dữ dội, một tay nắm chặt khúc xương, tay kia không đủ sức kháng cự, chỉ có thể gào lên:

"Cô còn muốn gì nữa! Ngoài Lâm Cố ra, tôi sẽ đưa tất cả cho cô!" A Sầm gào lên, trong lòng đã lạnh giá. Cô biết có nhiều oán hận không thể xóa bỏ, trừ khi một trong hai bên biến mất!

Didi không có miệng, khuôn mặt đầm đìa máu, tiếng phát ra không giống giọng người, sắc bén kỳ dị, như tiếng xương cọ vào kim loại: "Tôi muốn cô chết! Một kẻ ngốc chết đi, mê cung sụp đổ, và chúng ta có thể rời khỏi con tàu!"

Cô gần như không thở nổi khi Didi ghì mạnh tay hơn, móng tay bấm vào cổ cô, máu chảy lan khắp áo. A Sầm vung tay lên, vô tình chạm vào nốt ruồi đỏ trên trán Didi, khiến cô ta thét lên một tiếng ghê rợn, sức bóp càng mạnh hơn.

Khi A Sầm gần như sắp mất ý thức, cô nghe thấy tiếng chó sủa từ xa, rồi cánh cửa sắt trên đầu bất ngờ bị ai đó mở ra, một đôi tay kéo cả cô và Didi lên.

Lâm Cố đã nắm lấy Didi và quăng cô ta ra xa.

Nơi đây là boong tàu tầng 5. A Sầm lúc này nằm thở dốc trên sàn, như một con cá mắc cạn, hít lấy hít để không khí. Lâm Cố quỳ trên boong, đôi tay run rẩy ôm lấy A Sầm. Hình ảnh của A Sầm lúc này thật đáng sợ, cổ cô đẫm máu.

"A Sầm!" Lâm Cố gầm lên. A Sầm không thể nói gì.

Cơ thể Didi bên cạnh đang nhanh chóng phồng lên, toàn thân cô ta gần như trong suốt.

Chỉ thấy máu liên tục rỉ ra từ nốt ruồi đỏ trên trán Didi, lan rộng, bao phủ khắp cơ thể, rồi nuốt chửng lấy Didi. Một quả cầu pha lê đỏ lớn đang hình thành.

A Sầm thấy mình đỡ hơn chút.

"Em ổn, chỉ là vết thương ngoài." Cô vỗ nhẹ vào tay Lâm Cố, nhanh chóng suy nghĩ, rồi lục tìm trong túi, lấy ra chiếc đinh mà Francis đã đưa cho, giọng khàn khàn nói với Lâm Cố: "Đi, đóng chiếc đinh vào nốt ruồi trên trán cô ta!"

Quả cầu pha lê đỏ đang phình to trên boong tàu, gần như nuốt chửng toàn bộ thân xác của Didi, nốt ruồi đỏ trên trán cô ta dần dần bị hút vào quả cầu pha lê. Con tàu lúc này lắc lư mạnh theo sóng biển.

Lâm Cố nhận chiếc đinh, không do dự mà lăn một vòng, mạnh tay đóng chiếc đinh vào nốt ruồi đỏ sắp bị hút vào quả cầu.

Quả cầu pha lê đỏ liền nứt một vết, nhưng ngay sau đó, đầu của Didi đã hoàn toàn chìm vào bên trong quả cầu.

Rồi quả cầu bắt đầu lăn về phía Lâm Cố. A Sầm ôm lấy eo của Lâm Cố rồi đẩy anh sang một bên.

Quả cầu pha lê lớn như có mắt, tiếp tục lăn về phía hai người họ.

Cô muốn tìm lại khúc xương chân, nhưng nó đã lăn ra xa. Nhìn quả cầu đỏ lao đến, Lâm Cố ôm chặt A Sầm né sang bên, quả cầu đỏ vẫn nhanh chóng đổi hướng, lao tới như muốn nghiền nát tất cả. Họ không thể đoán được hướng đi của nó.

Hai người lăn lộn tránh né, suýt nữa nhiều lần bị đâm hoặc bị hất văng ra khỏi boong. Lâm Cố chỉ còn chút sức lực để bảo vệ A Sầm.

Cô vội thò tay vào túi áo, nhân lúc quả cầu pha lê đỏ lăn tới, cô ném một quả cầu đỏ nhỏ lên sàn boong. Quả cầu nhỏ lăn trước quả cầu pha lê, chỉ ra hướng di chuyển của nó.

Cô hét lên: "Nhìn vào quả cầu nhỏ!"

Lâm Cố cũng nhận ra điều này, lập tức hiểu ý. Anh giơ tay lên, chú chó Winston nhỏ chạy đến với khúc xương trong miệng, Lâm Cố vươn tay đón lấy khúc xương.

Khi quả cầu nhỏ dẫn đường cho quả cầu pha lê đỏ lăn tới gần họ, Lâm Cố hít một hơi, đặt A Sầm sang một bên, không né tránh mà giơ cao khúc xương cắm vào khe nứt!

Quả cầu pha lê từ từ vỡ ra, vết nứt dần mở rộng, cho đến khi nó vỡ thành hai mảnh, lộ ra Didi bên trong cùng luồng khí đen xoay quanh thân thể cô ta. Những luồng khí đen rít lên rồi dần dần im lặng, như thể oán hận đã được xoa dịu.

Giây tiếp theo, quả cầu pha lê cùng thân xác của Didi hóa thành một vũng máu. Mưa lớn từ trên cao trút xuống rửa sạch boong tàu, máu hòa lẫn vào sóng biển đục ngầu.

A Sầm tiến lên trước, cúi xuống kiểm tra. Trong đống máu và nước mưa, chỉ còn lại chiếc đinh. Ngoài ra, không còn gì.

Trước khi bình minh của ngày thứ tám ló dạng, con tàu đã cập bến.

Trong ánh sáng ban mai, Lâm Cố hôn lên trán A Sầm, cả hai chờ đợi rất lâu, nhưng không ai trong họ hóa thành mòng biển.

Bốn mươi năm sau, Lâm Cố lại lần nữa đặt chân lên đất liền mà họ đã rời đi từ chuyến hành trình.

Winston nhỏ sủa vang chào bến cảng, A Sầm quay lại nhìn về phía bến cảng, nơi đó có ba bóng hình đang đứng.

Francis tháo chiếc mũ lễ đặt lên ngực, khẽ gật đầu với A Sầm. Nhiều năm trước, chiếc đinh ấy rơi vào tay ông, sau khi qua đời, có lẽ do từ tính của chiếc đinh, ông nhận ra mình biến thành một loại ý chí nào đó, xuất hiện trở lại trên con tàu "Klein Vĩnh Hằng".

Bên cạnh ông là Charles trông trẻ trung hơn đang vẫy tay chào A Sầm. Sau khi Lâm Cố bị mắc kẹt trên tàu, Charles vẫn có thể rời khỏi tàu, nhưng ông chọn ở lại để đồng hành cùng Lâm Cố. Những năm cuối đời, ông bắt đầu nhìn thấy Francis. Rồi khi chạm vào chiếc đinh, ông cũng trở thành một dạng ý chí đi cùng Francis và Lâm Cố.

Bên cạnh họ còn có Winston già, chú chó đen lớn đang ngậm quả cầu đỏ nhỏ, hai chân trước chống lên, chân sau ngồi xổm, đuôi quẫy hướng về phía Lâm Cố. Cả ba đều gần như trong suốt.

"Anh có nhìn thấy họ không?" A Sầm chỉ về phía bến cảng.

"Họ?"

A Sầm suy nghĩ một lúc, rồi đặt chiếc đinh có vết máu vào tay anh ấy.

Lần này, A Sầm không hỏi liệu anh có nhìn thấy gì không. Vì khi Lâm Cố nhìn về phía bến cảng, đôi mắt anh đã ướt đẫm.

Anh cúi người chào, một lần nữa, thật thấp trước bến cảng trống vắng.

Trong công thức tạo nên mê cung thời gian, hai phần oán hận đã bị tiêu tan. Mê cung cũng từ đó mà sụp đổ.

A Sầm không ngờ cuộc chia ly của hai người lại đến nhanh như vậy. Khi xuống tàu, cả hai phải làm lại thủ tục nhập cảnh, Lâm Cố do danh tính không rõ ràng nên đi đường khác với A Sầm. Trước khi bị hải quan đưa đi, Lâm Cố nói với A Sầm: "Em về trước đợi anh nhé."

Sự chờ đợi này kéo dài hơn ba tháng, trong suốt thời gian đó, không có một tin tức nào từ Lâm Cố.

So với nỗi sợ không thể gặp lại Lâm Cố, A Sầm càng lo lắng hơn vì anh đang gặp khó khăn ở phía hải quan. Một người bí ẩn không có danh tính, lên bờ không người thân, cô thậm chí nghĩ liệu có phải anh đã bị giam giữ rồi không.

Nỗi lo lắng của cô không giảm đi mà ngày càng lớn dần theo thời gian, cô thao thức cả đêm không ngủ. Để làm dịu lòng mình, A Sầm ngày đêm bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết thứ hai.

Cuốn sách viết về trải nghiệm trên du thuyền, là một câu chuyện kinh dị mang vẻ bề ngoài của lời nguyền, nhưng thực chất kể về sự bảo vệ và chờ đợi. Nói về một người đàn ông bị mắc kẹt trong kẽ hở của thời gian suốt mấy chục năm, ngày qua ngày đi trong mê cung thời gian đầu đuôi nối tiếp... Không ngờ cuốn tiểu thuyết kinh dị du ký này lại nổi tiếng trên diễn đàn.

Khi câu chuyện sắp kết thúc, cuốn tiểu thuyết đang được đăng tải đột nhiên dừng lại. Phần bình luận hỗn loạn, mọi người đều thúc giục viết tiếp, thậm chí còn mắng tác giả.

Nhưng A Sầm mãi không viết ra được kết cục. Chính xác là cô vẫn đang đợi một cái kết.

Hôm đó, trong nhà không còn gì để ăn, A Sầm đi đến siêu thị nhỏ trong khu mua đồ ăn nhanh. Cô đã tự giam mình trong ba tháng, có thể không ăn thì không ăn, không ra ngoài thì không ra ngoài, người cô gầy đi như cây bắp ngô trong mưa bão, đó là lời miêu tả của Mộc Mộc. Lúc này đã là giữa mùa đông, cô chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng, đi đôi dép lê hở gót cũng không thấy lạnh, cầm túi nhựa quay về nhà.

Khi vào cổng khu dân cư, A Sầm thấy một chú chó đen mặc bộ vest đuôi tôm bảnh bao, cô tưởng mình nhìn nhầm, liếc nhìn nó một hồi, rồi thử gọi: "Winston?" Cô nhớ Winston nhỏ không lớn như vậy.

Chú chó đen từ từ bước lại gần cô, cái đuôi ve vẩy biểu hiện sự vui mừng. A Sầm thả chiếc túi nhựa xuống đất, ngồi xổm và gãi gãi cổ Winston. Lúc này, một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt cô.

Cô cố tình cúi đầu xuống, không nhìn người chủ của đôi giày. Thực ra cô đang cố gắng kìm nén nước mắt.

Lâm Cố lên tiếng: "Anh đến để tìm một tên trộm."

A Sầm không nói gì.

"Người ấy đã đánh cắp thứ mà cha anh để lại cho anh."

A Sầm vẫn không nói gì.

"Tất cả niềm tin và nỗi nhớ của anh đều ở chỗ em, đúng không?"

A Sầm bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cố. Đôi mắt cô đầy giận dữ, nhưng cũng đầy nước mắt.

Ba tháng không gặp, Lâm Cố có chút thay đổi, nhưng cụ thể là gì thì cô cũng không nói rõ được. Trông anh có chút tiều tụy và gầy đi một chút.

A Sầm đứng lên, giả vờ lạnh lùng: "Rõ ràng là anh tự tay nhét nó vào tay em, đâu phải em trộm."

Ngày đó, khi Lâm Cố bị hải quan giữ lại, anh đã rất bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại, luật sư của nhà Klein đến, mang theo giấy tờ tùy thân mới mà Francis đã chuẩn bị từ trước cùng các giấy tờ liên quan, sau khi trao đổi với hải quan một lúc mới đưa anh ra khỏi đó.

Francis đã để lại cho Lâm Cố một số tài sản, tuy không đồ sộ như thời kỳ đỉnh cao của gia tộc Klein, nhưng cũng là một khối tài sản đáng kể. Nhưng để thừa kế tất cả những thứ đó cần có một tín vật. Lâm Cố suy nghĩ một lúc, rồi lấy ra chiếc đinh đó. Đây là chiếc đinh đầu tiên của "Klein Vĩnh Hằng", nó mang ý nghĩa đặc biệt.

Trong thời gian đó, Lâm Cố hầu như không ngủ, dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý các công việc của gia tộc Klein, nhưng vì quá nhiều việc nên phải mất ba tháng mới sắp xếp xong mọi thứ. Nhưng đó không phải là lý do khiến anh không liên lạc với A Sầm.

Lâm Cố khẽ chạm vào dái tai của A Sầm, ánh mắt dịu dàng, "Thực ra, anh đã dành ba tháng này để chứng minh một điều."

A Sầm không thoải mái, cố gắng gạt tay anh ra, nhưng lại bị Lâm Cố nắm chặt lấy.

Anh cúi đầu nhìn A Sầm, nói: "Ba tháng nay, ngày nào anh cũng cẩn thận quan sát bản thân."

Ánh mắt Lâm Cố vô cùng trong trẻo, từng lời từng chữ nói ra: "Mỗi tuần anh đều đến bác sĩ kiểm tra toàn thân, đến nỗi bác sĩ không cho anh đến nữa. Giờ anh là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, sắp bước sang tuổi ba mươi, ngoại trừ một vài vấn đề nhỏ như dạ dày không được tốt lắm, anh cũng giống như người bình thường khác, bắt đầu già đi, tháng trước anh còn bị cảm lạnh một lần..."

Người đàn ông tuấn tú trước mắt nói những lời ngây thơ như vậy, nhưng A Sầm nghe thấy lại vô cùng xúc động, cô hiểu Lâm Cố đang muốn nói điều gì. Lâm Cố sợ mình sẽ biến thành một ông lão bảy mươi tuổi. Nhưng trái với dự đoán của anh, bốn mươi năm thời gian bị đánh cắp giờ đã được trả lại cho anh.

Winston nhỏ lúc này điềm tĩnh ngồi bên cạnh Lâm Cố, người đàn ông bật cười, rồi chỉ vào nó rồi nói với A Sầm: "Nó cũng vậy. Chúng ta đều đang bước về phía trước trong dòng thời gian, điều này thật tốt biết bao."