Sáng sớm ngày thứ năm, con tàu dừng lại ở một thị trấn nhỏ tên là Juneau, thủ phủ của bang Alaska.
Hiện tại là mùa cá hồi. A Sầm có tâm sự, không muốn bó buộc trên tàu, nên quyết định xuống tàu đi dạo trong thị trấn, tiện thể sắp xếp lại suy nghĩ.
Đồng băng rợp bóng cây xanh, tháng Chín đã phảng phất không khí đầu thu. Hôm nay trời hơi âm u, trên bầu trời là những tầng mây dày xếp chồng xa xăm.
A Sầm theo dòng người đến một đoạn sông có thể quan sát gần cảnh cá hồi quay về. Hiện đã qua mùa gấu bắt cá, nên mọi người khá thoải mái, không lo sẽ có gấu đen xuất hiện.
Trong dòng sông trong vắt chảy xiết, đàn cá hồi chen chúc nhau.
Đi từ thấp lên cao buộc phải dốc hết sức. Những con cá tranh nhau ngược dòng tiến lên để đẻ trứng, đuôi cá quẫy mạnh trong dòng nước.
Cô nhìn đàn cá hồi mà lòng lại nghĩ đến những chuyện khác.
Chó đen, quả bóng nhỏ, quả cầu pha lê đỏ, Didi, Lâm Cố, mòng biển, "Klein Vĩnh Hằng"...
Và cả lời Lâm Cố nói, dù anh muốn rời khỏi đây đến thế nào, nhưng đôi khi dù đi về phía ngoài, cuối cùng vẫn quay lại tầng 25 trên tàu. Con tàu này không có ranh giới trong - ngoài, giam cầm Lâm Cố ở đây.
Từ góc độ thực tế, điều này gần như không thể.
Trừ khi... trừ khi con tàu này bản thân nó thực sự tương đương với một chiếc bình Klein... một chiếc bình Klein vượt khỏi chiều không gian của họ!
Giống như bức tranh trong hành lang, như truyền thuyết về thiết kế về con tàu này trên báo. Giống như, giống như Lâm Cố đã miêu tả!
Dải Mobius tồn tại trong không gian ba chiều, là một vật thể không có mặt trước hay mặt sau, sinh vật hai chiều không thể hiểu cấu trúc của nó. Trong mắt họ, đây là vô tận, dù làm gì cũng sẽ gặp lại chính mình, nhưng khi đặt trong không gian ba chiều, điểm giao nhau trên mặt phẳng hai chiều đó thực ra không giao nhau, mà được mở rộng từ một chiều khác.
Giống như dải Mobius, bình Klein là một chiếc bình chỉ tồn tại trong không gian bốn chiều trở lên, với miệng bình kéo dài vô tận nối liền với đáy bình, không thể tạo ra trong không gian ba chiều. Bình này không phân biệt trong - ngoài, bạn vào từ miệng bình, có thể bay ra từ đáy bình, không có sự phân biệt bên trong và bên ngoài.
Nhìn từ ba chiều, chiếc bình này dù làm gì cũng sẽ gặp lại chính mình. Chỉ khi đặt trong không gian bốn chiều mới nhận ra cổ bình xuyên qua chiều không gian thứ tư.
Một con kiến bò trên dải Möbius, dù đi thế nào cũng sẽ quay lại điểm xuất phát. Con kiến này không biết chuyện gì đã xảy ra, trong mắt nó, nó mãi mãi bị mắc kẹt trên dải giấy này, nhưng thực ra, nó chỉ cần nhảy ra khỏi dải giấy là có thể thoát khỏi nhà tù vô tận này.
Còn "lời nguyền" trên người Lâm Cố, thực ra đúng như anh nói, là bị Didi đưa vào một kẽ hở không gian kỳ lạ — một kẽ hở với con tàu này là một bình Klein.
"Bị Didi đưa vào", không biết vì sao, A Sầm cảm thấy bối rối với cách diễn đạt này trong đầu.
Theo người Didi nói, cô ta chỉ là đứa con lai có nửa dòng máu Gypsy, là người hoàn toàn bình thường. Cô ta nào có sức mạnh lớn như vậy?
A Sầm đứng bên bờ sông, ngẩng đầu, mây dày nặng, có vẻ như trời sắp mưa.
Mọi người đều nhìn cá, còn A Sầm ngẩng đầu nhìn trời.
Lâu lâu cô lại cảm thấy có giọt nước rơi trên mặt. Tầng mây xám đậm trút xuống cơn mưa, giọt mưa rơi trên mặt nước, hòa cùng sóng nước do cá hồi quẫy lên.
A Sầm nhớ Charles đã nói, ngày đầu tiên cậu chủ lên tàu cũng là ngày mưa. Ngày đầu tiên A Sầm lên tàu cũng là ngày mưa.
Cũng là ngày mưa.
A Sầm bỗng cảm thấy tim lỡ một nhịp.
Cô cảm thấy mình đang dần tiến gần đến sự thật của cái gọi là lời nguyền này.
Nếu phán đoán của cô không sai, đây không phải là một vòng lặp về không gian, mà là vòng lặp về thời gian.
Nếu thời gian cũng có bình Klein, thì từ năm 1980, bạn sẽ thấy mình trải qua một đời rồi quay lại năm 1980.
Lâm Cố bị mắc kẹt trên tàu là vì anh mãi mãi ở lại hành trình năm 1980. Nên anh chưa bao giờ xuống tàu, và cũng không thể xuống tàu. Nên anh mới mãi mãi ở lại tuổi 29, dung nhan không già đi, mãi mãi trong chuyến đi tám ngày bảy đêm đó. Và mọi chu kỳ này đều bắt đầu từ khi Didi nhảy xuống biển.
Didi nhảy xuống biển vào đêm cuối cùng trong cơn bão, đêm ấy sấm chớp đùng đùng. Du thuyền tình cờ đi qua vùng biển có mỏ khoáng sản lớn dưới đáy biển này.
Cá hồi quay về, cá voi hoạt động bất thường; chiếc đinh mà Francis tặng, con tàu đã giảm bớt một phần ba đinh tán và hợp kim mới...
Didi nhảy xuống biển, thật sự là vì cô ta sợ sau khi lên bờ sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát sao? Didi nói, cô ta hiểu bí mật của con tàu này, như hiểu rõ mái tóc của mình. Bí mật của con tàu này là gì? Bí mật của cô ta là gì? Hay là cô ta vì nhận ra điều gì đó nên cũng muốn chạy trốn khỏi con tàu này trước khi một số việc xảy ra?
Nếu vậy, thì rõ ràng, cô cũng không thể trốn thoát. Tất cả bọn họ đều không thể.
Còn cách mà cô thử để trốn thoát là... là... ném bỏ chiếc đinh tán đầu tiên trên tàu.
Francis nói, chiếc đinh tán đó chẳng có gì đặc biệt. Đúng vậy, thực sự không có giá trị về tiền bạc. Nhưng chiếc đinh tán đó được làm từ hợp kim mới, từng được đặt ở vị trí rực rỡ nhất trên con tàu này.
Sấm chớp, sự thay đổi từ trường do khoáng sản dưới đáy biển, hợp kim mới, một con tàu thép vượt thời đại... Một "mê cung" đã hình thành.
A Sầm nhận ra, những người ở đây đều có một điểm chung: họ đều đã từng chạm vào chiếc đinh tán đó. Vậy còn con mòng biển Leo thì sao? Con mòng biển lười biếng và ham ăn ấy, có khi đã từng bay lên chiếc đinh đó để ngủ cũng nên...
Tất nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của cô.
Nhưng ít nhất A Sầm cũng biết mình nên làm gì. Cô cần phải bắt Didi để xác nhận một số điều. Nhưng làm sao để bắt được Didi, để nắm được quả cầu pha lê đỏ đó?
Quả cầu này có thể nghiền nát bất cứ ai nhìn thấy nó. Điều kiện để bắt được nó là phải đảm bảo mình không bị nghiền nát.
Nó xuất hiện trước mặt cô đêm qua, sau đó lại xuất hiện phía sau cô. Quả cầu pha lê đỏ này còn có thể lăn từ tầng tám lên trên bất chấp trọng lực. Cô thậm chí không đoán được quỹ đạo di chuyển của nó.
Những bóng cá hồi đỏ bơi lượn dưới nước. A Sầm nhớ đến quả cầu nhỏ màu đỏ và giấc mơ về con chó đen khổng lồ.
Nó bảo cô đi theo quả cầu.
*
Khi A Sầm trở lại tàu, toàn thân cô ướt đẫm.
Cô điềm tĩnh tắm rửa, thay một chiếc áo hoodie dày. Lúc sấy tóc trong phòng, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Leo vẫn bay lượn bên ngoài ban công. Đúng là một kẻ giám sát tận tụy.
Nhưng có lẽ Leo sẽ phải thất vọng, vì cho đến ngày cuối cùng, cô sẽ ngoan ngoãn, không tìm Lâm Cố hay Charles, mà sẽ hành xử như một du khách bình thường.
Điều khiến A Sầm bất ngờ là sau khi mặt trời lặn, Lâm Cố lại nhờ Winston mang đến lời mời ăn tối.
"7 giờ tối, bàn số 14 ở tầng bảy, không gặp không về."
Con chó nhỏ màu đen vẫy đuôi đứng bên chân A Sầm. Cô đọc xong lời mời, cảm thấy Lâm Cố quả thật rất xảo quyệt. Bàn số 14 nằm ở phía đông gần cửa sổ với phong cảnh tuyệt đẹp. Cứ như thể anh chắc chắn cô sẽ đến vậy. Lâm Cố đáng ghét, vì cô thực sự muốn đi.
Vốn đang mặc đồ thể thao, A Sầm phải trang điểm một chút và lấy ra một chiếc váy khác. Cô hơi do dự, phải thừa nhận rằng cô bị cuốn hút bởi khuôn mặt của Lâm Cố, nhưng liệu có cần phải mặc thế này không?
Cô nhìn mình trong gương. Đó là một chiếc váy hai dây cổ chữ V màu nude có ánh mocha, thiết kế sau lưng có chút ý đồ, gần như khoét đến eo.
Nhìn một lúc, cô quyết định là cần thiết. Vì cô thấy mình trong gương quá đẹp, không mặc thì phí. Để cho một ông già thực tế đã bảy mươi tuổi chiêm ngưỡng đi.
Nghĩ đến chuyện Lâm Cố thực ra đã bảy mươi tuổi, A Sầm bật cười.
Khi cô đến tầng 7 và đang xác nhận tên với phục vụ, dáng vẻ cao lớn của Lâm Cố xuất hiện ở nhà hàng. Anh mặc một bộ lễ phục không đuôi màu nâu đậm, thậm chí cùng tông với váy của A Sầm. Ngoài ra, anh còn thắt một chiếc nơ màu xám đậm, tóc được chải gọn ra sau và cố định bằng gel, trông thật tinh tế và chỉnh chu.
Những cụ bà trong nhà hàng dồn ánh nhìn về phía Lâm Cố, còn thỉnh thoảng liếc nhìn cô với nụ cười đầy ẩn ý. A Sầm nuốt nước bọt, đúng là quá quyến rũ.
Lâm Cố thì thầm dặn dò phục vụ, sau đó khẽ gật đầu với cô
Ánh mắt của anh dừng lại một chút trên gương mặt A Sầm, rồi rơi xuống chiếc váy của cô. Cô có cảm giác đây là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, hoàn toàn không phải là kiểu ánh mắt khó chịu của mấy hôm trước.
Lâm Cố thấy A Sầm ngơ ngẩn liền mỉm cười, cánh tay hơi uốn cong, ra hiệu cho cô. Cô thoáng sững người, sau đó đặt tay lên cánh tay của Lâm Cố, được anh dẫn vào bên trong. Khi ngồi vào ghế, đầu óc cô vẫn còn hơi lơ mơ.
Đây chính là vị trí bên cửa sổ phía đông mà cô đã ao ước từ hôm qua.
"Nếu tôi nhớ không lầm, mấy hôm trước anh còn nói bảo tôi nên tránh xa anh một chút."
Lâm Cố cầm thực đơn mở ra trong tay, tay kia đặt trên bàn gõ nhẹ. Nghe A Sầm trêu chọc, anh ngước mắt nhìn cô, sau đó lại đưa mắt về thực đơn.
Ánh mắt ấy khiến A Sầm có chút áy náy, như thể đang nói "tại sao, chẳng lẽ cô không rõ sao?" Cô thừa biết lý do khiến thái độ của Lâm Cố thay đổi 180 độ, chẳng qua là chính sách mềm dẻo, sợ cô lại gây chuyện nên giữ cô dưới mắt mình. Nói là cùng ăn tối, thực chất là trói cô lại mà giám sát, không để cô chạy lung tung.
Thấy Lâm Cố im lặng, A Sầm cảm thấy có chút nhàm chán, nên cầm ly nến trên bàn và nói: "Tôi đã đặt bàn này từ hôm qua, nhưng không đặt được, làm sao anh lại đặt được?"
Anh gấp thực đơn lại gọi phục vụ, rồi nói: "Vì đây vốn dĩ là vị trí của tôi."
A Sầm ngẫm nghĩ, không tin nổi nói: "Thế mà đêm qua anh không đến."
"Tôi hầu như không đến." Lâm Cố chỉnh lại.
"Vậy nếu anh không đến thì vị trí này cứ để trống sao?" A Sầm có chút bực bội.
"Cứ để trống." Lâm Cố gật đầu.
"Thế thì... thật là lãng phí." Cô kết luận. Để bàn trống không cho ai ngồi, nói là của mình, thật quá...
Anh chỉ cười nhẹ, rồi gọi món với phục vụ. Cô để anh gọi giúp, chỉ nói mình không ăn phô mai.
"Cô uống rượu chứ?" Lâm Cố hỏi.
"Uống!" A Sầm nghĩ thầm, được đại gia đãi, làm sao mà không gọi rượu cho được?
Lâm Cố không cần nhìn thực đơn rượu, chỉ nói với phục vụ một tràng tiếng Anh mà A Sầm không hiểu.
Bữa ăn này không hề nhàm chán. Dù Lâm Cố không phải là người nói nhiều, nhưng mỗi khi anh khơi mào một chủ đề, A Sầm lại có thể thao thao bất tuyệt.
Cô cảm thấy buồn cười khi nhận ra Lâm Cố đã cố gắng gợi chuyện chỉ để giữ cô lại không cho chạy lung tung, đến mức phải tự mình ra trận.
Chẳng hạn như, họ đã nói về tiểu thuyết của cô.
Đó là câu chuyện về một khách sạn bị ma ám. A Sầm nghĩ kỹ lại, cốt truyện của cuốn tiểu thuyết ấy có nét tương đồng với cuộc sống của Lâm Cố.
Trong câu chuyện của cô, chủ khách sạn là một người sống giữa ranh giới âm dương, không có quá khứ, cũng không có tương lai; anh ta không biết mình từ đâu đến và không biết sẽ đi về đâu. Những người không biết đích đến thì không thể rời khỏi khách sạn. Thế là anh ta chỉ có thể tìm niềm vui qua những vị khách đến rồi đi.
Khách đến ở không phải trả tiền, thay vào đó, mỗi người sẽ kể cho chủ khách sạn nghe câu chuyện oan ức và bi thương của mình.
Nam chính bất tử, mãi mãi lắng nghe chuyện của người khác, trong đại sảnh khách sạn lúc nào cũng nhộn nhịp nhưng anh lại là người cô đơn nhất.
Cho đến một ngày, có một cô gái trẻ không đầu đến khách sạn. Cô gái kể cho nam chính nghe câu chuyện của mình.
Đến đây, đó là phần cuối của toàn bộ cuốn tiểu thuyết của A Sầm, cũng là phần cao trào của câu chuyện.
Trong quá trình nghe câu chuyện của cô gái, nam chính dần phát hiện mình cũng là một phần trong câu chuyện của cô.
Kết thúc câu chuyện, nam chính giúp cô gái tìm lại đầu của mình. Khi nhìn thấy gương mặt của cô, anh nhớ lại tất cả, nhớ lại tên mình và quê nhà, còn cô gái chính là người yêu đã khuất từ lâu của anh.
Đây không phải là một câu chuyện kinh dị theo lối truyền thống. Thông thường, truyện kinh dị sẽ có kết thúc mở, đôi khi khiến người đọc nghĩ mãi không thôi. Nhưng A Sầm đã chọn một kết thúc viên mãn và hạnh phúc.
Phần bình luận khi đó có nhiều ý kiến tranh luận, một số người cho rằng cái kết này phá vỡ không khí kinh dị của câu chuyện, nhưng một số khác lại khen ngợi vì coi đây là một câu chuyện tình ngọt ngào.
A Sầm uống hơi nhiều, phần lớn vì rượu này quá ngon, hầu như cô uống hết cả chai. Cô vừa uống vừa kể về cảm hứng sáng tác, từng nhân vật và hình mẫu ẩn sau đó.
Lâm Cố chống tay, hơi gật gù, lắng nghe cô gái trước mặt mình đầy phấn khích nói về tác phẩm tâm đắc nhất của cô.
Anh đã mất ba đêm để đọc xong cuốn tiểu thuyết này. Thú thật, anh ít khi đọc loại truyện này, nhưng sau khi đọc lại rất cảm động.
A Sầm nói rằng một số người không thích kết thúc này, nhưng anh lại rất thích. Bốn mươi năm qua, anh đã dần trở thành một người bi quan, nhưng khi đọc cuốn tiểu thuyết này, anh có thể cảm nhận được hy vọng sống mãnh liệt mà tác giả muốn truyền tải, điều mà anh rất thiếu.
Cách viết của A Sầm không phải quá lão luyện, nhưng những câu chuyện nhỏ và các nhân vật đều có hồn. Thay vì gọi đây là một câu chuyện kinh dị, anh cảm thấy đây là một câu chuyện xưa.
Sau một hồi kể, cuối cùng A Sầm nhận ra mình nói quá nhiều, cô liền cảm thấy hơi ngại.
"Xin lỗi, rượu làm tôi hơi say, tôi nói nhiều quá."
Lâm Cố lắc đầu, "Không sao, cô nói chuyện rất thú vị, không thấy phiền chút nào."
Anh vừa nói vừa nhìn vào biểu cảm của A Sầm. Vì uống rượu nên gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt thì sáng rực vì phấn khích.
"Rượu này ngon thật, tôi có thể hỏi tên được không? Khi về tôi cũng muốn mua để uống."
Lâm Cố chỉ cười mà không nói, A Sầm nhận ra, ngại ngùng hỏi: "Có đắt lắm không?"
"Không hẳn," Lâm Cố lắc đầu, "Chỉ là không chắc có thể mua được."
A Sầm hơi thất vọng, "Vậy tức là đắt thật rồi."
Đúng lúc này, ánh đèn trong nhà hàng dịu xuống, ban nhạc đổi sang một giai điệu khác. Nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ. Bữa ăn này kéo dài gần ba tiếng đồng hồ.
Anh nhìn ra sàn nhảy, quay lại mỉm cười nhìn A Sầm, "Sắp bắt đầu rồi."
Những ông bà lớn tuổi trong trang phục chỉnh tề lần lượt bước vào sàn nhảy, theo điệu nhạc mà khiêu vũ.
A Sầm nhớ lại lời Jessica nói hôm đầu tiên lên du thuyền: mỗi tối từ 10 giờ đến 12 giờ, nhà hàng tầng 7 sẽ có vũ hội.
Lâm Cố đứng dậy, bước đến bên cạnh A Sầm, cúi người nhẹ, một tay đặt sau lưng, tay còn lại chìa ra trước mặt cô, "Tôi có thể mời nhà văn đây nhảy một điệu không?"
Vẻ mặt của anh vừa tự nhiên vừa lịch lãm, lại có chút gì đó khiến người ta không thể từ chối.
A Sầm đứng dậy, không suy nghĩ nhiều liền đặt tay vào lòng bàn tay của Lâm Cố, "Tôi nhảy không giỏi lắm đâu."
"Không sao, tôi cũng không biết nhảy."
A Sầm lập tức nhận ra anh đang nói dối.
Lâm Cố nắm tay cô, dẫn vào sàn nhảy. Khi định đặt tay lên eo cô, anh thoáng lưỡng lự, vì chiếc váy này của cô khoét lưng khá sâu, đặt tay lên eo cô có phần không tiện.
A Sầm cũng hơi ngượng, nhưng Lâm Cố không do dự lâu, không chạm vào da mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô. Tuy nhiên, khi di chuyển theo điệu nhạc, tay anh vẫn chạm khẽ vào cô, khiến A Sầm cảm thấy tê cả người.
Ánh đèn mờ ảo cùng giai điệu êm ái, mọi thứ trong căn phòng đều ấm áp dễ chịu, khiến lòng người cũng thấy an yên.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Cố, cô dần bắt nhịp. Anh cảm thấy cô gái trước mặt từ từ thư giãn liền mỉm cười.
A Sầm hỏi, "Tôi thấy anh cười, cười cái gì vậy? Có phải đang cười điệu nhảy vụng về của tôi không?"
Lâm Cố khẽ nói: "Đúng là tôi đang cười cô."
A Sầm trợn mắt nhìn.
"Nhưng không phải là cười dáng nhảy của cô," Lâm Cố nghĩ ngợi, "Mà là cười vì hôm nay cô ngoan như một con trai."
Trai??? A Sầm nhíu mày, cách ví von của anh chả khiến người ta vui chút nào.
Lâm Cố dường như rất hài lòng với phép so sánh này, còn giải thích thêm: "Cô có thấy những con trai trên bãi biển không? Từ từ mở vỏ để nhả cát và phơi nắng, rồi lại từ từ khép lại."
Lâm Cố vẫn mỉm cười, khiến A Sầm không sao giận nổi.
"Tôi thấy nó đâu có buồn cười đến vậy," A Sầm nhỏ giọng phản đối.
"Xin lỗi." Dù nói xin lỗi, khóe môi Lâm Cố vẫn cong lên.
"Vậy anh đoán mình giống gì nào?" Cô cũng không chịu thua.
"Giống gì?" Anh nhìn A Sầm, thấy cô cố nhịn cười, liền tò mò hỏi.
"Anh giống... một chai nước ngọt bị lắc quá lâu." A Sầm không nhịn được mà bật ra.
Lâm Cố khẽ nhíu mày.
Cô nghiêm túc giải thích: "Nghĩa là, bên trong thì sủi bọt, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản."
Đôi mắt Lâm Cố hơi híp lại, bàn tay đặt hờ trên eo A Sầm đột nhiên hạ xuống, chạm vào làn da của cô, khiến A Sầm giật mình.
"Anh làm gì vậy?"
"Chả làm gì cả." Lâm Cố nghiêng đầu cười nhẹ.
Đêm đó để lại cho A Sầm một cảm giác mơ hồ, giống như bầu không khí huyền ảo trong các bộ phim nghệ thuật.
Cô đã uống vài ly, cơn say ập đến khiến cô buồn ngủ. Nhưng Lâm Cố không vội, cứ hoạt động này xong lại đến hoạt động khác, anh không muốn để A Sầm nhàn rỗi.
Đến khi tỉnh dậy, mặt trời đã gần lên cao. Cô nằm trên giường trong phòng mình, không nhớ rõ làm thế nào quay về phòng.
Cô ngồi dậy tìm nước uống, chợt thấy Lâm Cố trong bộ vest chỉnh tề đang ngủ trên ghế sofa trong phòng cô.
A Sầm xoa trán, không biết tối qua đã uống bao nhiêu, giờ đầu cô hơi đau.
Anh ngủ rất nông, nghe thấy động tĩnh từ phía A Sầm liền mở mắt.
Không còn bóng tối của màn đêm làm lá chắn, bầu không khí giữa họ có chút ngượng ngùng. A Sầm nhận ra mình vẫn đang mặc chiếc váy tối qua, vội lấy áo khoác trùm lên người. Cô còn đang lúng túng không biết nói gì thì ánh sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào phòng.
Lâm Cố nói "Xin lỗi" rồi vừa cởi cúc áo vừa chạy ra ban công.
"Cô kéo rèm lại, đừng ra đây, đừng nhìn." Giọng anh ra lệnh, mang theo sự đau đớn. Anh mạnh mẽ đóng cửa kính ban công, rồi quỳ sụp xuống, mồ hôi túa ra từ trán.
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười phút. A Sầm run rẩy qua lớp kính.
Ngay khi mặt trời vượt qua đường chân trời, trên ban công là một con mòng biển – Leo.
A Sầm lúc này mở cửa bước ra ban công. Ánh nắng chiếu lên lông của Leo, cô ngồi xuống khẽ vuốt cánh của nó. Leo không tránh đi, A Sầm cúi xuống, hôn nhẹ lên chiesc mỏ đỏ của nó. Leo kêu "cạc cạc" rồi nhảy tránh ra.
Còn hai ngày nữa thôi, anh hãy cố gắng thêm.
*
Ngày thứ sáu trên biển.
A Sầm gần như ngủ cả ngày, chỉ khi gần tối cô mới tỉnh vì đói. Cô lười biếng cuộn trong chăn một lúc, cho đến khi cơn buồn nôn kéo đến, cô mới chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.
Cô cảm thấy khó hiểu. Cảm giác buồn nôn này theo cô đã lâu. Theo những kiến thức ít ỏi về sức khỏe mà cô biết, mang thai, viêm dạ dày, say xe, say sóng,... đều có thể gây buồn nôn. Chắc chắn là cô không mang thai, mà say sóng thì vẫn luôn uống thuốc. Viêm dạ dày có lẽ có khả năng cao.
Cô tắm rửa xong thì lơ đãng sấy tóc. Cô ghét cái cảm giác khó chịu trong cơ thể này.
A Sầm sau đó đến nhà hàng lấy một quả táo, vừa gặm vừa lang thang lên sòng bạc ở tầng 6.
Cô đến đây chỉ để giết thời gian. Cô phải thực lòng thừa nhận mình vẫn đang mong gặp lại Lâm Cố tối nay. Nhưng cô nhất định không chủ động tìm anh. Cô cũng không biết tối qua là gì, càng không rõ cái hôn sáng nay là gì. Cô không muốn nghĩ nhiều về chuyện này.
A Sầm ngồi trước máy đánh bạc. Cô dành chút thời gian để xem hướng dẫn. Cỗ máy trông khá cũ, không biết là kiểu dáng hoài cổ hay thực sự đã có từ lâu.
Cô gặm xong quả táo, đứng lên ném lõi đi rồi đổi vài đồng xu quay lại chỗ ngồi. Cách chơi rất đơn giản, chỉ việc bỏ xu vào, kéo cần và đợi ba vòng quay ra hình ảnh, ba biểu tượng giống nhau thì có thưởng, các hình khác nhau sẽ có thưởng khác nhau.
A Sầm cho vào một xu rồi kéo cần. Vòng quay bắt đầu với tiếng nhạc chói tai. Cam, tiền vàng, cam. Không trúng.
Lại bỏ xu vào, lại kéo, vương miện, tiền vàng, kiếm. Không trúng.
...
Máy đánh bạc là trò chơi rẻ nhất ở đây. A Sầm đổi tổng cộng khoảng chục xu.
Lúc cho đồng xu cuối cùng vào, cô kéo cần. Lần này dường như mất rất lâu các hình ảnh mới từ từ hiện ra.
Đầu lâu... đầu lâu... đầu lâu...
A Sầm nghĩ mình nhìn nhầm, vì hướng dẫn không có biểu tượng này. Cô dụi mắt nhìn kỹ, trên trán ba chiếc đầu lâu đều có một nốt ruồi đỏ.
Cô giật mình kinh hãi, chớp mắt nhìn lại, phía sau máy đánh bạc, là Didi đang đứng đó.
Didi mấp máy miệng, trên mặt mang nụ cười kỳ lạ. Cô ta nói với A Sầm: "Cô cũng đã chạm vào cái đinh đó rồi, đúng không?"
Didi nhẹ nhàng đặt tay lên máy đánh bạc, đôi tay gầy guộc và khô khốc với móng tay dài ố vàng, cùng những vết bẩn không thể bỏ qua. Móng tay của cô ta gõ nhẹ vào chiếc máy lạnh lẽo, phát ra tiếng lạch cạch.
Cô ta tiếp tục nói: "Tất cả những ai đã chạm vào thứ đó đều không thể thoát khỏi."
A Sầm bịt miệng, đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng về phía Didi: "Tôi cũng có điều muốn hỏi cô!"
Khuôn mặt Didi đột nhiên áp sát vào cô, thì thầm bên tai: "Vậy cô phải tỏ chút thành ý."
A Sầm không kịp sợ hãi, vội hỏi: "Cô muốn gì?"
Giọng Didi khàn khàn, đôi tay cô ta từ từ vòng qua cổ A Sầm: "Cô tò mò, đúng không? Vậy đoán xem... tôi muốn gì..."
Nói rồi, tay cô ta dần siết chặt lại khiến A Sầm khó thở. Cô trợn tròn mắt, cố kêu cứu nhưng không phát ra âm thanh nào. Ngay khi cô sắp mất ý thức, áp lực trên cổ đột nhiên giảm bớt.
Bên tai cô vang lên giọng của Lâm Cố:
"Xem ra có người khá may mắn."
A Sầm thở dốc, quay đầu lại, thấy Lâm Cố đứng ngay sau lưng. Khuôn mặt anh lộ vẻ kinh ngạc, như thể không hiểu sao cô lại phản ứng mạnh như vậy.
Cô bình tĩnh lại, nhìn vào màn hình: Đồng xu, đồng xu, đồng xu. Cô vừa nhìn nhầm sao?
A Sần chỉ vào màn hình của máy đánh bạc, "Anh vừa thấy cái này chứ?"
"Ừ." Lâm Cố gật đầu, lại chỉ vào hướng dẫn trò chơi, như thể dỗ dành trẻ con, "Cô đã trúng giải ba, chúc mừng nhé."
A Sầm lắc đầu, xem ra Lâm Cố không nhìn thấy ba chiếc đầu lâu. Anh cũng không thấy Didi. Anh thậm chí còn không nhận ra việc cô suýt bị bóp nghẹt cổ.
Cô cố nặn ra một nụ cười, "Chào buổi tối." Lâm Cố nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
Lâm Cố dẫn A Sầm đi xem một buổi opera, nhưng nó quá nhàm chán, khiến cô ngủ gật vài lần.
Sau đó, họ lại đi dạo quanh phòng tranh, nơi vài tác phẩm của những họa sĩ trẻ ít tên tuổi đang được đấu giá. Cả buổi tối, A Sầm luôn cảm thấy bất an, không rõ vì cơn buồn nôn dai dẳng hay vì ba chiếc đầu lâu đã khiến tâm trạng cô xáo trộn.
Cuối cùng, vào giữa đêm, hai người lên tầng 25, đến một ban công rộng rãi với chiếc ghế nằm lớn.
Khi Lâm Cố dẫn cô quay lại tầng 25, A Sầm vẫn còn chút do dự. Charles không có ở đó. Cô theo chân Lâm Cố bước lên sân hiên.
Biển đen sâu thẳm, bầu trời bắt đầu hiện sắc tím kỳ lạ, giống với màu nước biển vào lúc ban ngày.
"Cô có thấy không?" Lâm Cố chỉ về phía chân trời.
"Ừ." A Sầm nhìn thấy, đó là cực quang.
"Cực quang đêm nay mạnh hơn hôm trước nhiều." Lâm Cố nhận xét.
"Làm sao anh biết?"
"Tôi luôn biết." Lâm Cố nhìn xa xăm, dường như anh biết rằng vào lúc ba giờ sáng sẽ có một cực quang rực rỡ.
Vì bầu trời này, anh đã ngắm suốt 40 năm. Khi nào sẽ có cực quang, khi nào có cá voi, khi nào trời mưa, khi nào có nắng...
Quả nhiên như Lâm Cố nói, cực quang đêm nay sáng rực và mãnh liệt hơn. A Sầm nhìn chăm chú bầu trời đang đổi màu trong một thời gian dài, đếm qua đếm lại những màu sắc mới xuất hiện, quả thực tuyệt đẹp.
Như chợt nhớ ra điều gì, A Sầm đột nhiên nói: "Anh không cần phải làm tất cả những điều này."
Lâm Cố nhíu mày, "Ý cô là gì?"
"Tôi chỉ... Nếu anh không muốn tôi chạy lung tung điều tra..."
Lâm Cố bật cười, "Cô nghĩ rằng tôi làm thế này chỉ để giám sát cô thôi à?"
"Không phải sao?" Tim A Sầm đập nhanh hơn.
Lâm Cố quay người, nhìn thẳng vào A Sầm, vô cùng nghiêm túc nói từng chữ: "Không, phải."
Cô cũng không chịu thua, nhìn anh hỏi như thể cố tình không biết: "Vậy là vì sao?"
Ánh mắt Lâm Cố dao động, anh không trả lời trực tiếp câu hỏi, "Đôi khi, tôi cũng muốn ích kỷ một chút." Vậy nên, rõ ràng đã nói không cho em lại gần, nhưng chính tôi lại không thể kiềm chế được việc tiếp cận em.
A Sầm thực ra đã hiểu, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, "Gì cơ?"
Anh từ từ tiến tới, ánh mắt va vào môi cô, "Sáng nay có một chuyện vẫn chưa làm xong."
Rồi không đợi cô trả lời, anh đã đặt một nụ hôn lên môi cô.
Môi Lâm Cố chạm vào khóe môi A Sầm, nhưng anh vẫn cố ý hỏi: "Tôi có thể hoàn thành nụ hôn dang dở vào buổi sáng được không?"
A Sầm không trả lời, chỉ khẽ liếm môi dưới của anh.
Dần dần, nụ hôn đó trở nên khác biệt.
Nụ hôn của Lâm Cố không hề đơn thuần, môi anh bắt đầu di chuyển xuống dưới, qua cổ, xương quai xanh, phía sau tai, không bỏ sót chỗ nào. Hơi thở của anh gần ngay bên tai, mùi hương lạnh từ người anh liên tục làm xáo trộn lý trí của A Sầm, từng chỗ anh chạm qua để lại cảm giác tê tái.
Một tay anh giữ chắc đầu A Sầm, tay còn lại di chuyển nơi eo cô, lòng bàn tay nóng hổi, ngón tay từng đốt từng đốt từ từ đi lên, chỗ nhẹ chỗ nặng chạm vào tấm lưng của cô, khiến đôi chân A Sầm trở nên mềm nhũn.
Lâm Cố nhẹ nhàng kéo A Sầm ngồi xuống ghế dài.
Trên boong tàu, dưới ánh cực quang, trong tiếng sóng biển dạt dào, có hai bóng hình đang đan xen.
Lâm Cố khéo léo giữ lấy chân A Sầm không yên vị, khẽ cười: "Lạnh thế này sao?"
"Em không lạnh." A Sầm thở dốc đáp, nhưng Lâm Cố vẫn dừng lại.
Anh đứng dậy bế cô về phòng. Cửa kính khép lại, ngăn cách tiếng sóng vỗ vào thân tàu.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh cực quang bên ngoài thay đổi sắc màu.
Quần áo hai người vương vãi khắp nơi, trong cơn say đắm, Lâm Cố thì thầm bên tai A Sầm: "Anh có thể chứ?" A Sầm cắn nhẹ vào yết hầu anh. Anh hiểu ý, chuẩn bị tiến thêm một bước thì A Sầm đột nhiên đẩy vào ngực anh, rồi chạy vội vào phòng tắm.
Lâm Cố ngẩn ra, nhíu mày, có chút lo lắng bước theo vào.
Đèn trong phòng tắm bật sáng, ánh sáng chói lọi làm không khí tình tứ lắng lại phần nào.
A Sầm chống vào bồn cầu, buồn nôn mãi không thôi, thật sự rất khó chịu, cô thọc tay vào cổ họng, gần như tự cào xé để móc ra một chiếc lông dính đầy máu.
Đó là một chiếc lông của mòng biển.