chương 6 Ngoại truyện: Cầu Giấy
Một năm trước, 1873, Cầu Giấy, Hà Nội.
Đã một thời gian từ lúc chiến sự lan tới vùng đất này. Mùi xác n·gười c·hết bởi súng đạn, lưỡi lê của quân địch ngài một nhiều. Trên bầu trời của khắp Bắc Kỳ, những con quạ bay khắp nơi để thưởng thức bữa tiệc xác người. Nó không phải là binh lính triều đình, nghĩa quân, quân Cờ Đen hoặc quân Pháp mà còn của người già, phụ nữ và trẻ nhỏ bị chính lũ giặc tự xưng là văng minh xác hại. Họ bị g·iết theo những cách vô cùng tàn bạo. Lý do cho c·ái c·hết của họ cũng như cái cách mà một con thú hoang bị gã thợ săn g·iết hại vậy.
Hiện tại, từ xa, những khẩu đại pháo khủng kh·iếp của quân Pháp nhanh chóng khai hỏa vào vị trí kháng chiến của người Việt. Hỏa lực của quân địch thực sự khủng kh·iếp. Quân đội Đại Nam hoàn toàn không có khả năng chống lại. Toàn bộ số đại bác đã rơi vào tay giặc khi thành Hà Nội thất thủ. Mà cho dù có thì khoảng cách quá xa để đấu pháo. Do đó, đoàn quân Đại Nam và quân Cờ Đen ở đây hoàn toàn phải chịu trận. Hàng loạt cột khói mịt mù cùng với bộ phận cơ thể người cứ thi nhau bay lên trời. Một số binh lính đã thi nhau nôn ọe.
- Tất cả giữ vững vị trí cho ta!
Một giọng nói vang lên làm tất cả tấn tĩnh lại. Nó gần như lấn ác hoàn toàn tiếng đạn pháo đang bắn ra như mưa. Ông có cái đầu hình bầu dục với bộ râu đặc trưng hình tam giác. Đôi mắt khá nhỏ dưới lông mày rậm nhưng lại mang theo khí phách khinh người. Đến cả Lưu Vĩnh Phúc vốn từng tham gia Thái Bình Thiên Quốc cũng không thể mang được khí phách khi con người này. Kẻ đang nói hiện tại không ai khác chính là Tôn Thất Thuyết, hậu duệ của Hiền Vương Nguyễn Phúc Tần. Tên tự là Đàm Phu.
- Đàm Phu huynh! Bọn Tây Dương tới rồi.
Một giọng nói vang lên. Người nói không ai khác chính là Hoàng Tá Viêm nổi danh. Tên tự là Nhật Trường Ông có dáng người cao lớn cùng khí phách ngút trời, nổi bật giữa muôn người.
Trong khi đó, lực lượng của quân Pháp cũng bắt đầu nổ súng khi thấy lực lượng của quân Đại Nam. Hàng loạt viên đạn bắn ra từ nòng súng nhanh chóng xuyên thủng q·uân đ·ội người Việt. Hỏa lực của quân thù thật sự quá khủng kh·iếp. Chúng như lưỡi liềm gặt đi vô số sinh mạng của binh sĩ. Dĩ nhiên, binh lính cũng dùng súng hỏa mai và cung tên để bắn trả nhưng hiệu quả thật sự quá thấp. Chỉ có vài tên lính Pháp b·ị t·hương nhẹ.
- Đàm Phu huynh…!
Hoàng Tá Viêm lên tiếng. Nhìn thấy cảnh q·uân đ·ội Đại Nam phải làm bịa cho quân Pháp, ai cũng thất xót xa.
- Nhật Trường huynh, hiện tại vẫn chưa được. Giặc không phải bọn phản tặc ô hợp mà là quân tinh nhuệ. Nếu chúng ta rút quá sớm thì chúng sẽ không tin.
Tôn Thất Thuyết lên tiếng.
Trong khi đó, Lưu Vĩnh Phúc thì không có phản ứng gì. Dù sao thì kẻ c·hết cũng là người An Nam, liên quan quái gì tới hắn. Quan hệ giữa hắn là triều đình Đại Nam chỉ đơn giản là lính đánh thuê mà thôi.
- Rút lui!
Sau một lúc, Tôn Thất Thuyết mới ban bố mệnh lệnh. Lực lượng q·uân đ·ội đang chịu t·hương v·ong nhanh chóng rút quân. Quân Pháp không hề ngạc nhiên bởi quân triều đình từ xưa đến nay vốn là như vậy. Theo lệnh từ tiếng trống, lớp lớp quân địch nhanh chóng đi vào cái bẫy mà q·uân đ·ội của người Việt đã bài sẵn. Bọn chúng đi khá hiên ngang vì dù sao thì cũng chả có gì cản trở.
- Phải để quân giặc rơi vào bẫy rồi mới bắn.
Thất Thuyết nói. Lão sợ quân lính nổ súng trước thì quá nguy hiểm. Tâm bắn của quân giặc quá xa. Nếu chúng phát hiện sớm thì việc phục kích hoàn toàn vô ích.
Sau đó, toàn bộ quân địch đã nằm trong mục tiêu.
Lúc này, hàng loạt tay cung thủ tinh nhuệ của Tôn Thất Thuyết, Hoàng Tá Viêm nhanh chóng kéo căng dây cung, chuyển bị trả thù cho những gì mà giặc Pháp đã gây ra tại mảnh đất này.
- Xạ tiễn!
Tay tướng quân họ Tôn lên tiếng.
Ngay sau đó, một cơn mưa tên bay thẳng về phía của giặc Tây. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Không ai hiểu chúng nói gì vì không ai biết tiếng Pháp. Dù vậy, đây rõ ràng là vô cùng đau đớn.
- Đội súng khai hỏa!
Hàng loạt khẩu súng kíp dùng đá lửa v·ũ k·hí tân tiến nhất mà quân triều đình có, bên cạnh súng hỏa mai mồi thừng, nhanh chóng bắn vào quân địch. Ở địa hình bằng phẳng thì thứ này không thể chống lại nổi súng quân Pháp nhưng ở trong quận Cầu Giấy, khoảng cách hai bên rất gần, quân Nam lại ở thế mai phục nên hạ gục quân thù dễ như trở bàn tay. Những viên đạn cầu, thứ vốn tưởng như lạc hậu thì nay đã g·iết c·hết quân Pháp. Bọn chúng rên la rồi gục xuống như con thú sắp c·hết.
“Quả nhiên cũng vẫn là con người. Lúc đầu, ta còn tưởng các ngươi là thần thánh cơ đấy”
Thất Thuyết nghĩ thầm. Đúng là quân Pháp rất mạnh nhưng bọn chúng vẫn có thể bị g·iết, cũng như quân Tàu. Gã không hiểu nổi tại sao triều đình lại sợ hãi đạo quân này tới như vậy.
Bỏ qua dòng suy nghĩ của bản thân, hắn sau đó nhanh chóng lệnh cho binh sĩ phóng thêm một loạt tên nữa. Dù sao thì lính cầm súng cũng cần có thời gian để nạp lại đạn. Phải nói là nếu không phải thân binh do hắn huấn luyện thì còn khuya mới thay tên nhanh tới mức này.
- Xạ tiễn!!!
Gã thốt lên thêm tiếng nữa.
Hàng loạt mũi tên thi nhau tìm quân Pháp mà bắn. Phải nói là đồ của quân địch quá đẹp, bắt mắt, lại còn đi theo hàng nên dễ dàng trở thành mục tiêu cho cung tiễn thủ.
Dù vậy, quân địch cũng đã bắt đầu tổ chức bắn trả. Tôn Thất Thuyết không thể không thừa nhân quân thù quá tinh nhuệ. Dù thiên thời, địa lợi nhân hòa đã có đủ, bọn chúng không hề có dấu hiệu tan rã và vẫn tổ chức phản kích. Đúng là so với quân triều đình thì bọn chúng mạnh hơn nhiều. Lực lượng của hai phe thi nhau ngã xuống. Quân Nam nấp trong vị trí phục kích. Quân Pháp có hỏa lực mạnh. Hai phe không ai nhường ai.
Ngoài ra, bản thân phía quân Đại Nam, bao gồm lính Cờ Đen cũng có vấn đề khi mà đạn dược của họ không nhiều. Nếu chỉ dựa vào cung tên thì không ổn. Hơn nữa, nếu cứ đấu hỏa lực thì đợi khi quân tiếp viện tới hoặc chúng gọi pháo kích thì mọi thứ coi như xong. Cách duy nhất là nhân lúc quân địch vẫn còn r·ối l·oạn mà lao vào quyết một trận sinh tử với kẻ thù. Đấu súng thì đấu không lại nhưng nếu đấu võ thì vẫn có phần thắng. Dù sao thì khoảng cách hai bên cũng không quá xa. Súng của quân Pháp tuy lợi hại nhưng cũng không thể g·iết được quá nhiều.
- Vì Đại Nam!
Hoàng Tá Viêm, Tôn Thất Thuyết lần lượt hô lớn rồi dẫn thân binh của mình lao tới đánh nhau với quân xâm lược. Đám Cờ Đen cũng bị ảnh hưởng bởi tính thần yêu nước này mà lao vào chiến đấu. Âm thanh của ngàn quân lao ra đủ làm cho bất kỳ ai cũng phải sợ hãi. Lá cờ Long Tinh Kỳ của nhà Nguyễn tung bay, dẫn đường cho đại quân đánh giặc.
Dù vậy, đám quân Pháp, vốn là lực lượng tinh nhuệ nhanh chóng nổ súng vào đám quân An Nam đang lao tới. Hàng loạt binh lính ngã gục xuống như con thú bị trúng mũi tên của thợ săn. Những người còn lại muốn nhân cơ hội địch nạp đạn mà lao lên nhưng hàng thứ nhất của chúng lại quỳ xuống, để l·ộ h·àng thứ hai, rồi thứ ba. Mũi máu lan tỏa trong không khí. Nhiều người đã sự hãi tới mức nôn thêm lần nữa. Toàn bộ binh lính vài giây trước còn liều mình thì nay đã bắt đầu chậm lại. Vô hình chung, họ lại đang biến mình thành bia cho quân Pháp tập bắn.
- Toàn bộ xông lên cho ta! – Tôn Thất Thuyết hét lớn. – Bây giờ mà chạy thì cũng chỉ có con đường c·hết mà thôi!
Cứ như vậy, những người còn lại nhanh chóng xông lên. Hỏa lực của quân Tây Dương quá khủng kh·iếp. Đấu súng là không thể vì súng hỏa mai quá lạc hậu. Đấu pháo càng không. Cách duy nhất là dùng sinh mạng của vô số người lính để đánh giáp lá cà với quân địch.
- Các anh em, xông lên giáp lá cà với chúng!
Tôn Thất Thuyết ở phía sau hô lớn.
Nếu là đội quân bình thường, gặp hỏa lực mạnh như vậy thì khả năng tan rã là rất lớn. Quân đội triều đình ở đại đồi Chí Hóa gần chục năm trước là minh chứng rõ nhất. Tuy nhiên, đây chính là quân tinh nhuệ mà Tôn Thất Thuyết đích thân huấn luyện. Gặp địch phản kích mạnh thì điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới là bắt quân thù phải trả giá. Đó còn chưa kể tới tôi ác mà quân Pháp đã gây ra khi chúng đánh chiếm Bắc Kỳ.
- Vì Đại Nam!
Một người lính hô lớn, tay cầm lá Long Tinh Kỳ để động viên tinh thần quân sĩ. Khi anh ta b·ị b·ắn c·hết thì một người khác lại thay thế. Trận này, họ không thể thua.
Cuối cùng, hai bên cùng giáp chiến. Một khi chuyển thành giáp lá cà thì quân Đại Nam lại có ưu thế hơn. Lực lượng thân binh của Tôn Thất Thuyết và Hoàng Tá Viêm được huấn luyện đầy đủ, theo chuẩn phong kiến, hoàn toàn đủ sức càn quét quân địch. Đây cũng nhờ một số lượng lớn q·uân đ·ội đã hi sinh trước họng súng của quân thù. Đó còn chưa kẻ đám Cờ Đen vốn nổi tiếng khát máu.
- Đi c·hết đi!
Một người lính dùng đao chém c·hết một tên giặc Pháp. Gã sau đó bị một cái lưỡi lê đâm từ phía sau. Trước khi c·hết, hắn cũng chém bay đầu tên đâm mình rồi mới tắt thở.
Một người lính khác dùng kiếm chém vào cổ một tên giặc Pháp. Tuy nhiên, một tên giặc khác đã dùng súng bắn xuyên qua tim làm người này c·hết t·ại c·hỗ.
- Chưa xong với tao đâu!
Một gã trên người đầy v·ết t·hương lao tới. Rõ ràng là khi nãy đã trúng không ít phát đạn. Tuy không trúng chỗ hiểm nhưng đau đớn vô cùng. Dù vậy, hắn vẫn lao lên, quyết một phen sống mái với quân giặc.
- Quân giặc lợi hại cũng đâu có nghĩa là nước Nam phải chịu thua
Giữa chiến trường, Tôn Thất Thuyết phi như bay tới lấy mạng quân Pháp. Kẻ địch tuy cao to nhưng không đỡ được mấy đòn thì đã bị thanh kiếm trong tay gã chém thành hai mảnh.
Dù đang đánh nhau ác liệt, hắn vẫn không khỏi suy nghĩ. Rõ ràng là quân giặc đâu phải đau thương bất nhập. Nếu quan quân liều mạng thì vẫn có cơ hội chiến thắng. Ấy vậy mà triều định lại sợ hãi cầu hòa, để sáu tỉnh Nam Kỳ, nơi vua Gia Long khởi nghiệp rơi vào tay giặc. Điều buồn cười nhất là khi người Tây Dương tới xin buôn bán, truyền đạo thì chính đương kiêm hoàng thượng lại cấm đoán quyết liệt.
Đột nhiên, từ phía xa, gã Thuyết thấy một tên sĩ quan Pháp đang rút súng lục. Theo phản xạ, vị tướng quân Đại Nam né đòn rồi dùng bao kiếm lao tới với tốc độ cao trước sự kinh hoàng của tên chỉ huy người Tây Dương. Phải nói là hắn phản ứng không tệ mà dùng kiếm để đỡ. Tuy nhiên, Tôn Thất Thuyết, với cơ thể để rèn luyện từ nhỏ nhanh chóng chứng tỏ khá năng trước gã người Pháp cao gấp đôi. Cuối cùng, cái đầu của tên giặc Tây đã rơi xuống cương thổ Đại Nam.
Cuối cùng, q·uân đ·ội Pháp chính thức đại bại. Số lượng quân địch mang theo không nhiều. Toàn bộ đã bị diệt sạch. Quân Đại Nam không có ai biết tiếng Tây nên bọn chúng có cầu xin cũng chả hiểu đã mà tha. Hơn nữa, tình hình hiện tại thì việc giữ tù binh rõ ràng không có lợi gì.
- Đại nhân, chúng ta thắng rồi!
Một tên thân binh mình đầy máu chạy tới báo với hắn. Hiện tại, lá cờ Long Tinh Kỳ của Đại Nam đang tung bay phất phới.
- Nhưng cái giá phải trả lớn quá!
Tôn Thất Thuyết cảm thán.
Thực tế, tố chất cùng trang bị của quân Pháp làm quân Nam thắng thảm vô cùng. Để tiêu diệt quân số vốn ít hơn nhiều, quân Việt đã phải chịu tổn thất khủng kh·iếp. Rất nhiều người trong số đó là thân binh mà gã Thuyết đích thân bỏ tiền túi ra huấn luyện.
Dù vậy, nó cũng đã chưng minh được quân Pháp không phải thần thánh vô địch thiên hạ. Chỉ cần dùng chiến thuật hợp lý thì q·uân đ·ội Đại Nam hoàn toàn có thể quét sạch lũ giặc này ra khỏi Bắc Kỳ hay thậm chí việc giành lại Nam Kỳ cũng hoàn toàn ở trong tầm tay.