Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 9




Sau khi Phương Cảnh Thiên đưa ra câu hỏi này, thạch lương trở nên càng thêm yên tĩnh, hơn nữa kéo dài thời gian rất lâu. Không biết cách bao lâu, gió một lần nữa từ phía bên kia hẻm núi thổi tới, phất động mây mù, đậm nhạt biến ảo, bóng đen càng rõ ràng hơn chút, mơ hồ có thể thấy phía sau có hai đạo bóng đen rất dài.

"Ta sẽ không giúp ngươi."

Một đạo âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị từ trong mây mù truyền ra.

Trên mặt đất thạch lương ẩm ướt xuất hiện mấy mảnh lá trúc.

Hai vệt bóng tối kia biến thành tồn tại chân thực, quét đi mây mù bốn phía.

Phương Cảnh Thiên dời tầm nhìn sang chỗ đó, trở nên một mảnh thanh minh.

Từ trong mây mù đi ra chính là một con gà cảnh, kích thước như gà cảnh thông thường, dáng dấp bình thường, khác biệt duy nhất đại khái chính là hồng quan trên đỉnh đầu, như một đám lửa hừng hực.

Làm cho con gà cảnh này có vẻ yêu dị cực kỳ, là sau lưng nó có hai đạo lông đuôi kéo dài.

Hai đạo lông đuôi dài chừng mười trượng, theo nó cất bước hơi hơi rung động, thỉnh thoảng sẽ triển khai một chút, lộ ra một ít hình ảnh.

Mặt ngoài lông đuôi đâu đâu cũng có ngân huy ngưng tụ thành điểm nhỏ, loang lổ tạp trần, nhìn lại như ngàn vạn ngôi sao trong bầu trời đêm.

Nếu nhìn lâu, ngươi lại có cảm giác những điểm bạc nho nhỏ lại như Minh Tuyền bí cảnh thu nhỏ lại vô số lần, có thể đi tới vực sâu không đáy.

Kỳ lạ nhất chính là con gà cảnh này biết nói.

Lời này chỉ chính là nó có thể giống nhân loại suy nghĩ sau đó đối thoại, cũng không phải chỉ bắt trước như anh vũ hoặc bát ca.

Tu hành giới có rất nhiều trấn phái thần thú nổi danh đều nắm giữ linh tính cùng trí tuệ không kém gì tu hành cường giả, nhưng có rất ít trấn phái thần thú biết nói, hầu hết là thông qua thần thức cùng nhân loại giao lưu. Trung Châu Phái Kỳ Lân cùng trong Đại Trạch Bạch Xà đều là loại này, Thanh Sơn Bạch Quỷ cùng Nguyên Quy đều không biết nói chuyện, Thi Cẩu thì ngay cả thanh âm đều không có.

Con gà cảnh này thật sự rất yêu dị.

Nó chính là Yêu Kê.

Cũng chính là trấn thủ thần thú Âm Phượng đại nhân mà các đệ tử Thanh Sơn cực kỳ kính nể.

Nếu như là người bình thường nhìn thấy một con gà cảnh yêu dị như vậy từ trong mây mù đi ra, nhất định sẽ sợ hãi đến chết.

Nếu như là Thanh Sơn đệ tử phổ thông nhìn thấy nó, đại khái sẽ đoán được thân phận của nó, sau đó căng thẳng kích động ngất đi.

Phương Cảnh Thiên rất hờ hững, ngoại trừ thân phận Tích Lai Phong chủ, tự nhiên có nguyên nhân khác biệt.

Hắn nhìn Âm Phượng nói: "Lẽ nào ngươi đã quên sư tôn?"

Nghe được câu này, trong đôi mắt Âm Phượng toát ra tâm tình cực kỳ phức tạp.

Những tâm tình kia có hoài niệm, có tôn kính cùng yêu quý, có cảm khái cùng tiếc nuối.

Cuối cùng toàn bộ tâm tình này đều thu lại, chỉ còn dư lại lạnh lùng cùng kiêu ngạo.

"Ngươi chỉ là lão tứ, trở thành lão đại từ lúc nào vậy, lại dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta."

Âm Phượng hờ hững nói.

"Lão đại ư......"

Phương Cảnh Thiên đi tới biên giới thạch lương hướng về xa xa nhìn tới.

Ở ngoài thạch lương mây mù dày đặc, cũng che khuất tầm mắt của hắn.

Hắn đang nhìn Thượng Đức Phong.

Năm đó hắn nhập môn muộn hơn rất nhiều, thời gian ở Thượng Đức Phong không phải quá dài, không trải qua những năm tháng đánh mạt chược cùng ăn lẩu.

Những cố sự đó đều là sư phụ sau này kể cho hắn nghe, mang theo hoài niệm cùng tiếc nuối.

Sau đó hắn cũng tận mắt chứng kiến rất nhiều hình ảnh.

Sư thúc tựa như không để ý tới thế sự.

Hai vị sư huynh có vẻ thành thật.

Sư phụ đối với bọn họ ân trọng như núi, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.

"Nếu sư tôn còn sống sót, vậy đương nhiên bọn họ đều phải chết."

Hắn nói.

"Chưởng môn cùng kiếm luật ở trên, lời ấy hoang đường."

Âm Phượng nói.

Phương Cảnh Thiên xoay người nhìn phía nó bình tĩnh nói: "May mắn chính là, quan hệ giữa chưởng môn cùng kiếm luật phái ta rất tồi tệ, mà ta làm sư đệ cực kỳ rõ chuyện này, sinh tử sắp tới, hết thảy mâu thuẫn đều trở nên gay gắt khi đối diện với sự khủng bố, đây chính là cơ hội."

Toàn bộ Triêu Thiên đại lục đều cho rằng Nguyên Kỵ Kình phá cảnh hơn mười năm trước, trở thành một đại Thông Thiên đại vật.

Chỉ có rất ít người biết được Nguyên Kỵ Kình đã phá cảnh từ lâu, chỉ có điều bởi vì đủ loại nguyên nhân hắn vẫn giữ bí mật không nói ra ngoài.

Trong những người kia có Phương Cảnh Thiên, tự nhiên cũng có Tỉnh Cửu.

Điều này nói rõ Nguyên Kỵ Kình vẫn đang cảnh giác, phòng bị điều gì, cũng khả năng là hắn dự định làm một chuyện gì đó rất bất ngờ.

Bất kể loại nào, đối với Phương Cảnh Thiên mà nói đều là chuyện tốt.

Chỉ có điều để hắn có chút tiếc nuối chính là, Nguyên Kỵ Kình cuối cùng đã từ bỏ ý tưởng kia, hướng về toàn bộ Triêu Thiên đại lục biểu diễn Thông Thiên cảnh giới của chính mình.

Từ thời gian đến xem, chuyện này có quan hệ tới việc Tỉnh Cửu đi tới Thanh Sơn.

Âm Phượng nói: "Ngươi dự định giúp ai?"

Phương Cảnh Thiên nói: "Toàn bộ Thanh Sơn đều biết, Đại sư huynh vẫn luôn ghét sư thúc."

Đúng, ngay cả Thanh Sơn đệ tử bình thường nhất đều biết, chỉ cần nhắc tới Cảnh Dương chân nhân, kiếm luật Nguyên Kỵ Kình sẽ hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ hết sức bất mãn cùng khó chịu.

"Bên trong Thanh Sơn trấn thủ, ta vẫn là kẻ thông minh nhất, bởi vì trừ câu nói mà sư phụ ngươi nói với ta, trong sinh mệnh lâu dài của ta chưa từng có ảo tưởng."

Âm Phượng nhìn hắn lớn tiếng nói: "Ảo tưởng là tai hại nhất, ngươi lại đem hết thảy hi vọng đều ký thác vào thứ này, cùng tự sát có gì khác biệt?"

Phương Cảnh Thiên nói: "Vậy ngươi có nghĩ tới, sư phụ năm đó rốt cuộc làm sao từ bên trong kiếm ngục đi ra?"

Âm Phượng trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Nếu như ngươi không chứng minh được, hết thảy đều không có ý nghĩa."

Phương Cảnh Thiên nói: "Ngươi muốn ta chứng minh điều gì?"

"Hắn đến cùng có phải Cảnh Dương chân nhân hay không."

Âm Phượng thần sắc bình tĩnh nói: "Nếu như hắn phải, ta đương nhiên sẽ không xuất thủ."

"Ta không ngờ ngươi lại sợ sư thúc như vậy, là bởi vì mệnh bài của ngươi ở trong tay hắn sao?"

Phương Cảnh Thiên nói: "Nhưng ta nhớ sư phụ đã từng nói, năm đó trước khi động thủ hắn cũng đã đem thần hồn của ngươi từ trên mệnh bài lấy ra rồi."

"Ta đương nhiên là sợ Cảnh Dương, nhưng không quan hệ tới mệnh bài."

Âm Phượng đi dạo tới biên giới thạch lương, đứng song song cùng hắn, lông đuôi buông xuống tiến vào trong mây mù phía sau.

Nó nhìn Thần Mạt Phong phía xa nói: "Năm đó sư phụ ngươi đều bị hắn lừa, ta làm sao dám động vào gia hỏa đáng sợ như vậy?"

Phương Cảnh Thiên nói: "Coi như hắn thực sự là sư thúc, hiện tại cảnh giới thấp như vậy, có gì đáng sợ?"

Âm Phượng nói: "Ngươi đừng thấy hắn hiện tại vẫn là Vô Chương trung cảnh, thậm chí những năm qua trì trệ không tiến, mỗi ngày như người ngu ngốc nằm ở nơi đó tắm nắng, nhưng Bạch Quỷ thành thật nằm trong lòng tiểu cô nương kia như thế, vì sao?"

Phương Cảnh Thiên lông mày trắng nhẹ nhàng vén lên.

Vân Đài một trận chiến, hai vị sư huynh đi tới Tây Hải, kinh sợ cường địch.

Nếu như không có Âm Phượng cảnh báo, hắn sẽ dựa theo kế hoạch đã định, trực tiếp đáp xuống đỉnh Thần Mạt Phong, giết chết người trẻ tuổi kia.

Nói như vậy, mặc kệ hắn là ai, hết thảy đều có thể kết thúc đơn giản.

Ai có thể ngờ được, Bạch Quỷ lại ở đỉnh Thần Mạt Phong.

"Lưu A Đại cảnh giác nhát gan mẫn nhất cảm bên trong mấy người chúng ta, lại tàn nhẫn nhất hiếu sát nhất, nếu như không xác nhận được điều gì, nó làm sao ngoan ngoãn biết giống như vậy?"

Âm Phượng xoay người hướng về trong mây mù mà đi, để lại một câu nói: "Vì lẽ đó chứng minh cho ta xem, hắn không phải Cảnh Dương."

Nhìn bóng đen dần dần biến mất trong mây mù, Phương Cảnh Thiên trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: "Được."

Xác nhận lai lịch của Tỉnh Cửu, đây vốn là chuyện mà hắn cần làm.

Mấy ngày trước cuối cùng thu được tin tức của sư phụ, chuyện này đã thành trọng yếu nhất.

......

......

"Ngươi biết chuyện Tích Lai Phong ư?"

Triệu Tịch Nguyệt hỏi.

Tỉnh Cửu nhìn khối mộc bài xanh biếc trong tay, nói: "Ta có chút bất ngờ."

Triệu Tịch Nguyệt biết trên mộc bài này vẽ một con gà cảnh.

Tỉnh Cửu bất ngờ ở chỗ Phương Cảnh Thiên.

Lúc trước Phương Cảnh Thiên đi tới Thần Mạt Phong nhưng không ra tay, chính là biết được A Đại ở đây.

Theo đạo lý mà nói, Phương Cảnh Thiên nên yên tĩnh một quãng thời gian, không ngờ nhanh như vậy đã có động tác.

Lẽ nào hắn không thấy rõ đã không còn bất cứ cơ hội nào sao?

Tỉnh Cửu nghĩ như vậy.