Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 10




Lúc trước chưởng môn chân nhân cùng Nguyên Kỵ Kình đi tới Tây Hải xa xôi, vốn dĩ là cơ hội tốt nhất để Phương Cảnh Thiên giết người diệt khẩu, nhưng hắn chưa từng xuất hiện, tất nhiên vì có người nói cho hắn biết.

Bên trong đối tượng mà Tỉnh Cửu hoài nghi bao gồm cả chưởng môn cùng Nguyên Kỵ Kình, thậm chí còn có cả Bạch Quỷ, nhưng hắn đã quên mất kẻ có thị lực tốt nhất bên trong Thanh Sơn Cửu Phong.

Hắn vuốt nhẹ trúc bài trong tay, nghĩ tới chuyện này.

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ đến Tích Lai Phong chủ Phương Cảnh Thiên cũng là đồ đệ của người kia, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Như ngươi nói, người tu đạo thường thường rất muộn mới thu đồ đệ, vì sao Thái Bình chân nhân thu đồ đệ sớm đến như vậy, hơn nữa còn thu rất nhiều?"

Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt Tỉnh Cửu trực tiếp nhắc tới cái tên này cùng với những chuyện cũ liên quan đến cái tên này.

Nàng muốn biểu hiện bình tĩnh thong dong một chút, nhưng thanh âm vẫn có chút khẽ run.

"Ý nghĩ của người kia rất đặc biệt, xưa nay hắn không tin trần duyên nhân quả gì cả, tự nhiên cũng sẽ không sợ hãi, hắn cho rằng người có thể tu hành thì nên tu hành, hắn còn tin tưởng vào chuyện người đông thì sức mạnh, vì lẽ đó từ rất sớm hắn đã bắt đầu thu đồ đệ......"

Tỉnh Cửu dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu như hắn không phải không thể nào tưởng tượng được chuyện huyết mạch của chính mình bị phục chế, có lẽ hắn đã sinh mấy vạn đứa con rồi."

Triệu Tịch Nguyệt không thể nào hiểu được, nghĩ thầm ý nghĩ của Thái Bình chân nhân quá mức kỳ quái.

Mà việc này là bởi vì Tỉnh Cửu chưa hề đem toàn bộ ý nghĩ của Thái Bình nói ra, nếu không Triệu Tịch Nguyệt sẽ không chỉ cảm thấy kỳ quái, mà còn sinh ra hết sức hoảng sợ.

Lại như Tỉnh Cửu lúc này, dù đã qua mấy trăm năm thời gian, lần thứ hai nhớ tới ý nghĩ của Thái Bình, hắn vẫn cảm giác được lạnh lẽo đến cực điểm như cũ.

Trên thế gian thật sự rất ít thứ có thể làm cho hắn cảm thấy bất an mà lạnh lẽo, mà những ý nghĩ ác độc kia đương nhiên sẽ xếp hạng ở vị trí đầu.

"Có điều sự thực đã chứng minh, bên trong ý nghĩ của người kia có ít nhất một bộ phận nào đó là đúng."

Tỉnh Cửu nói: "Nếu như không phải hắn thu Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình hai người đệ tử này từ sớm, muốn thu hồi Thanh Sơn cũng không dễ dàng như vậy."

Đương nhiên, chỉ có hai người Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình giúp đỡ còn chưa đủ. Những sư bá sư thúc kia, còn có các trưởng lão bên trong ẩn phong, cảnh giới cao đến lạ kỳ, hắn cùng sư huynh tuy rằng đủ mạnh, nhưng muốn toàn diện nghiền ép đối phương, vẫn còn có chút vất vả, vì lẽ đó còn cần thêm sức mạnh khác.

Đây là lần đầu tiên Triệu Tịch Nguyệt nghe nói những bí ẩn năm xưa, mở to hai mắt nói: "Lẽ nào Thái Bình chân nhân đã mời ngoại viện?"

"Chuyện trong Thanh Sơn, làm sao có khả năng để cho người ngoài nhúng tay."

Tỉnh Cửu nhìn mèo trắng trong lòng nàng một cái.

Triệu Tịch Nguyệt đã yếu ý của hắn, tư thế vốn đã thành thói quen, lần thứ hai trở nên cứng ngắc, nói: "Các trấn thủ đại nhân chẳng lẽ không nên duy trì trung lập ư?"

Mèo trắng mở mắt ra, nhìn Tỉnh Cửu một cái, không nói gì, lần thứ hai nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say.

Tỉnh Cửu nói: "Trấn thủ cũng là người tu đạo, đương nhiên cũng có mon muốn riêng, mặc kệ là phi thăng, hay là tuổi thọ nhiều hơn."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Thái Bình chân nhân hứa hẹn với bọn họ thứ gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Hắn lúc đó chỉ nói một câu."

Bởi vì câu nói kia, hai vị Thanh sơn trấn thủ đã đứng về phía sư huynh cùng hắn, cho nên bọn họ mới có thể trấn áp chư phong, một lần nữa ổn định cục diện của Thanh Sơn đến tận bây giờ.

Triệu Tịch Nguyệt hiếu kỳ hỏi: "Nói câu gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Một người đắc đạo, gà chó lên trời."

Triệu Tịch Nguyệt lúc này mới biết hóa ra là Thi Cẩu cùng Âm Phượng đại nhân.

Trước khi Thanh Sơn đệ tử từ ngoại môn tiến vào suối tẩy kiếm sẽ được đưa vào một tràng tiểu lâu, trong lầu cất giữ chân dung của các nhân vật trọng yếu trong lịch sử Thanh Sơn Tông, trong đó bắt mắt nhất chính là chân dung các đời chưởng môn. Không ai ngờ tới, trình tự những chân dung kia nhìn như đơn giản, bên trong lại ẩn giấu quá nhiều bí mật.

Đối với bọn họ mà nói Thanh Sơn đạo thống chưa bao giờ đoạn tuyệt, từ tổ sư khai phái đến Đạo Duyên chân nhân, lại tới Thái Bình chân nhân, mãi đến tận chưởng môn chân nhân hiện tại, truyền thừa phi thường rõ ràng, không ai biết, trước lúc Thái Bình chân nhân nắm giữ Thanh Sơn, đã từng xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Truyền thừa của chư phong trong quá khứ, hiện tại đều đã biến mất ở trong lịch sử trường hà, những trưởng lão mạch khác cảnh giới thâm hậu, hoặc là lúc đó đã bị giết chết, hoặc là bị giam cầm bên trong kiếm ngục, hoặc là trốn vào ẩn phong thề không dám đi ra. Mấy trăm năm sau, chư phong trưởng lão bị giam vào kiếm ngục, trốn vào ẩn phong, còn mấy ai sống sót?

Hiện tại Thanh Sơn chỉ còn dư lại một mạch của Thái Bình chân nhân.

Thanh Sơn Cửu Phong, đều là Thượng Đức Phong, câu nói này quả nhiên không sai.

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm lẽ nào lịch sử lại lặp lại một lần như vậy?

Cho dù đạo tâm của nàng kiên định đến thế nào, cũng không khỏi có chút bất an, kinh ngạc mà nhìn Tỉnh Cửu, không biết nên nói điều gì.

Năm đó Thanh Sơn tuyên bố Thái Bình chân nhân bế tử quan, chưa từng xuất hiện sóng lớn, như vậy lần này ngươi có thể khống chế cục diện hay không?

"Không cần lo lắng quá mức, chung quy là phân tranh bên trong, sẽ không coi nhẹ sinh tử."

Tỉnh Cửu đưa tay vuốt đầu của nàng, nói: "Hơn nữa còn có rất nhiều thời gian, có thể từ từ chuẩn bị."

Người tu đạo tuổi thọ rất dài, thời gian rất nhiều, hơn nữa phần lớn thời gian tinh lực của bọn họ đều dùng cho việc tu hành, rất nhiều chuyện đều sẽ trở nên chậm.

Dù cho là âm mưu thi hành cũng rất chậm.

Động phủ truyền ra âm thanh từ ngoài đến, không biết phong nào lấy kiếm thư đưa tin.

Triệu Tịch Nguyệt đem mèo trắng thả xuống trên giường hàn ngọc, đi ra khỏi động phủ.

"Thức dậy."

Tỉnh Cửu nói.

Mèo trắng mở mắt liếc nhìn hắn.

Tỉnh Cửu nói: "A Đại, có người muốn giết ta."

Quanh giường hàn ngọc trở nên rất yên tĩnh.

Mèo trắng nghĩ thầm vẫn luôn có người muốn giết ngươi, chỉ có điều vẫn luôn không giết được ngươi.

Nếu như có thể, ngươi đã chết từ lâu, có thể là vinh quang chết ở trong tay ta?

Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: "Ta nghĩ không hiểu nguyên nhân tại sao."

Mèo trắng tròng mắt thu nhỏ lại, có vẻ hơi tà ác.

"Không ai thích ngươi."

"Tại sao?"

"Lẽ nào bởi vì cô quạnh, bởi vì tẻ nhạt sao? Đương nhiên là bởi vì đố kị a, ngu ngốc."

"Thì ra là vậy."

"Ngươi có cảm thấy có một chút thất vọng, một điểm oan ức, còn có một tẹo khổ sở hay không?"

"Bị người cần, bị người yêu thích, đó là tinh thần khát cầu của phàm nhân, ngươi ta là người tu đạo, hà tất lưu ý những chuyện này."

Nói xong câu đó, Tỉnh Cửu liếc nhìn trúc bài gà cảnh, thu vào trong tay áo, hướng ngoài động đi đến.

Nhìn bóng lưng của hắn, mèo trắng hờ hững nghĩ, giả tạo, ngươi tiếp tục giả tạo.

......

......

Tỉnh Cửu đi tới bên cạnh vách núi, nhìn phía chư phong trong biển mây, bóng dáng có vẻ hơi cô đơn.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, hình ảnh cảm giác đã thay đổi rất nhiều.

Tỉnh Cửu nói: "Đều không thích ta, cảm giác rất thất bại a."

Hắn nói chính là yêu kê.

Triệu Tịch Nguyệt cho rằng hắn nói chính là Phương Cảnh Thiên, hỏi: "Nếu chưởng môn chân nhân cùng kiếm luật đã biết hắn muốn làm gì, vì sao không sớm ngăn cản hắn?"

Tỉnh Cửu nói: "Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình chung quy vẫn còn có chút áy náy đối với người kia, dưới góc nhìn của bọn họ, Phương Cảnh Thiên đồng ý vì người kia làm gì đó vốn dĩ không sai."

Triệu Tịch Nguyệt hiểu được ý của hắn, Phương Cảnh Thiên nếu thật sự muốn làm gì, chưởng môn chân nhân cùng kiếm luật nhất định sẽ ra tay, nhưng nếu như chỉ là nghĩ, ai có thể nói gì?

Đồ đệ muốn báo thù cho sư phụ, đây là chuyện tối thiên kinh địa nghĩa trên thế gian này.

"Có đồ đệ thật tốt."

Tỉnh Cửu trầm mặc thời gian rất lâu, lại nói: "Ta có chút cô đơn."

Hắn cực kỳ hiếm thấy toát ra tâm tình chân thực, hoặc là nói hắn cực kỳ hiếm thấy có chút tâm tình.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn chăm chú nói: "Hiện tại không phải có chúng ta hay sao?"

Tỉnh Cửu phát hiện xác thực là vậy, bên trong Thanh Sơn Cửu Phong Thần Mạt Phong cô quạnh nhất càng ngày càng náo nhiệt, bởi vì hầu tử cùng người ở nơi này đã càng ngày càng nhiều.

Hắn hài lòng nở nụ cười, biển mây ngoài vách núi liền có thêm hào quang.