Đại Ca Không Cô Đơn

Chương 7




Tôi cơ bản là... đã biết.

Gật đầu, tôi nhìn chằm chằm mặt Trình Tử Dịch, có lẽ là ánh mắt quá sắc bén, tên này mất tự nhiên hiếm có.

Anh giơ tay lên, ngón tay thon dài xoa xoa chóp mũi: "Sao vậy?"

Tôi lắc đầu, sau đó bước lên khoác cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi anh:

"Trình Tử Dịch..."

"Hửm?"

Tôi cười cười: "Thật ra... có đôi lúc anh thật sự rất đẹp trai."

Đây là lời từ tận đáy lòng.

Tôi thừa nhận ban đầu đúng là tôi trầm mê trong sắc đẹp của anh không có cách nào tự kiềm chế, nhưng sau một loạt chung đụng, lại cảm thấy tên này cũng rất có sức hút nhân cách.

Tất nhiên, chỉ cần anh không mặc bộ quần áo đàn anh xã hội kia.

Thật ra vốn chỉ là một lời khen thông thường, Trình Tử Dịch lại mất một lúc lâu không có hành động gì.

Tôi nghi ngờ ngẩng đầu, lại đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Trình Tử Dịch.

Tên này lẳng lặng nhìn tôi, nhìn thật kỹ, bên tai còn hơi ửng đỏ.

Tôi hơi ngẩn ra, không phải là tên này... xấu hổ chứ?

Sự thật chứng minh, có vẻ là thế thật.

Vị đại ca này còn ngây thơ hơn tôi tưởng, chỉ là khen anh một câu đẹp trai thôi, người này đã đỏ tai ấp úng:

"Chuyện đó... đi ăn?"

Tôi yên lặng một lúc: "Chúng ta vừa ăn lẩu xong."

"Ừm... đi dạo phố?"

"Trước khi ăn cũng đã dạo rồi."

Lần này đổi thành Trình Tử Dịch im lặng: "Hay là, đi gặp người lớn trong nhà đi?"

"Gì cơ?"

Tôi tưởng mình nghe lầm, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt nghiêm túc lại cung kính của anh, vì muốn biểu đạt thành ý mà còn nắm tay tôi.

Lòng bàn tay ấm áp.

Tôi bỗng hất tay, nhất thời hốt hoảng: "Gặp người lớn nhà ai?"

Vẻ mặt Trình Tử Dịch thản nhiên: "Tất nhiên là gặp người nhà anh, sáng nay đã gặp người nhà em."

"Không đi."

Tôi không hề chần chừ từ chối, đùa gì thế, tuy là chúng tôi đã xác nhận quan hệ, nhưng trên thực tế là vừa mới xác nhận chính thức.

Sáng nay gặp mẹ tôi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi không có can đảm vừa mới xác nhận quan hệ đã lập tức cùng anh về nhà gặp cha mẹ.

Hơn nữa...

Vị đại ca xã hội Trình Tử Dịch này xuất thân thư hương thế gia, tôi là một người thi đại học có may mắn vượt xa người thường mới đậu đại học, không có can đảm đi để chuốc lấy nhục.

Nhưng mà, không thể không nói một điều, não người làm đại ca rất linh hoạt.

Bắt ép không được, anh bắt đầu dụ dỗ:

"Một vạn tệ, theo anh về nhà gặp người lớn một lần."

Có lẽ là do ở bên cạnh anh vài ngày, lòng ham muốn bị nuôi trở nên gian xảo rồi, tôi nhíu nhíu mày, cố ý hừ nói: "Một vạn tệ đã muốn mua em về nhà sao?"

Trình Tử Dịch lập tức đổi giọng: "Mười vạn?"



Tôi hơi tê dại.

Tính kỹ lại, tốt nghiệp hai năm, số tiền tôi kiếm được có lẽ cũng chỉ bằng mười vạn.

Tên này mở miệng nói lại chỉ đơn giản như đang nói cho tôi mười đồng ăn sáng vậy.

Tôi yên lặng, nhưng thật ra là đang hòa hoãn lòng mình, mười vạn tệ, cho dù tôi đòi hỏi quá đáng cũng không nghĩ đến chuyện Trình Tử Dịch vì muốn tôi về nhà với anh mà trực tiếp treo mười vạn "tiền thưởng".

Nhưng mà, thấy tôi yên lặng, có vẻ Trình Tử Dịch hiểu lầm.

Tên này nhíu mày, cúi đầu nhìn tôi, cố gắng dịu giọng như là đang dỗ con: "Em về nhà với anh, anh tặng em một chiếc xe có được không?"

Tôi ngẩn ra: "Xe? Tặng em?"

Ngay cả bằng lái tôi cũng không có, tặng xe làm gì?

Nhưng mà, trong lòng tôi nghi ngờ, ngoài miệng lại vẫn rất thành thật: "Tặng em xe gì?"

Trình Tử Dịch vươn một ngón tay ra, quơ quơ trước mặt tôi: "Chuyện này để sau, tùy em chọn."

Sặc, cái giọng nói thổ hào này khiến tôi không khỏi nghĩ đến lúc dáng vẻ mặc áo lông chồn, đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay như nhà giàu mới nổi của vị này.

Nhưng mà, nhìn ngón tay anh duỗi, tôi hơi kinh ngạc: "Mười vạn?"

Trình Tử Dịch lắc lắc ngón tay: "Em thật sự nghi ngờ tài lực của bạn trai mình, anh sẽ tặng em chiếc xe mười vạn?"

Tôi liếm liếm môi, tôi có thể hiểu "một" này có ý gì...

Nhưng mà tôi sẽ vì một chiếc xe sang trọng mà bán đứng bản thân cùng Trình Tử Dịch về nhà sao?

Tôi vẫn hiểu được.

Không có bằng lái có thể học, nhưng mà cơ hội Trình Tử Dịch bằng lòng rót máu không phải ngày nào cũng có.

Lúc này tôi khoác lên tay anh: "Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ dỗ ba chúng ta mẹ chúng ta thật tốt."

...

Trên đường đi chọn quà, tôi hỏi thăm sở thích của ba mẹ anh, Trình Tử Dịch nhíu mày suy nghĩ một chút: "Ba anh thích uống rượu."

Vậy dễ, mua hai chai rượu ngon tặng, trên bàn rượu dễ nói chuyện tình cảm nhất, hạ xuống ba chén rượu, còn đâu là chú nữa, nhất định là anh trai tốt.

Tôi thở phào một hơi, thấp giọng hỏi: "Dì thì sao?"

Trình Tử Dịch cúi đầu, nhìn tôi cười cười: "Cũng thích uống rượu."

Hiếm có đó, một nhà uống rượu, hơn nữa thêm cả tôi... có lẽ sau này là bốn người.

Nhưng mà tôi thuộc kiểu thích ăn vừa thích uống.

Đi chọn quà, mua mấy chai rượu ngon, tôi cùng Trình Tử Dịch về nhà.

Tất nhiên, quà gặp mặt và rượu đều từ túi tiền của Trình Tử Dịch.

Tuy là "lợi ích" Trình Tử Dịch dụ dỗ quá lớn, nhưng khi thật sự trên đường đi rồi, tôi không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Trình Tử Dịch có vẻ nhận ra, lúc đợi đèn đỏ, giơ một tay sang nhéo nhéo mặt tôi: "Sợ à?"

Tôi lườm anh một cái: "Nếu như ba mẹ anh không thích em thì phải làm sao bây giờ?"

Trình Tử Dịch cười cười: "Không đâu, anh thích, họ cũng sẽ thích."

Tôi bũi môi, tất nhiên không tin là thật.

Chỉ là, tuy biết Trình Tử Dịch có tiền, nhưng khi tôi đến cửa nhà anh thì vẫn ngạc nhiên.

"Nhà của anh?"

Tôi ngạc nhiên nhìn căn biệt thự trang trí xa hoa, dù là vị trí hay là thiết bị lắp đặt đều là thượng thừa.

"Ừm." Trình Tử Dịch gật đầu, lập tức nói thêm: "Sau này cũng là nhà của em."

"..."



Em cũng không có khả năng này.

Con người này của tôi không có điểm tốt nào khác, chủ yếu là hiểu rõ bản thân, trước đây ham hố gương mặt đẹp của Trình Tử Dịch, tôi còn dám uống rượu tóm lấy anh, bởi vì tôi biết mình có ưu thế vẻ bề ngoài.

Nhưng mà về mặt tiền tài, tôi là một cô bé lọ lem.

Cô bé lọ lem nên có tự giác của cô bé lọ lem.

Trước khi vào cổng, tôi không nhịn được nhiều chuyện hỏi một câu: "Nhà này... anh mua?"

Anh lắc đầu: "Đây là nhà của ba mẹ anh."

"Ba mẹ anh?"

Tôi hơi ngẩn ra, không phải chú là giáo sư đại học sao?

Tôi biết là lương của giảng viên không thấp, nhưng mà cũng không cao đến mức này chứ?

Trình Tử Dịch vốn đang cầm quà đi vào trong, nghe vậy bỗng dừng chân nhìn tôi:

"Thật ra, giáo sư là nghề phụ của ba anh."

Tôi vậy mà lại cẩn thận hỏi: "Vậy nghề chính của chú là gì...?"

Trình Tử Dịch giật giật môi: "Con nhà giàu."

"Hả?"

Anh dùng một tay cầm quà, một tay dẫn tôi: "Ông nội anh có tiền, hơn nữa chỉ có một đứa con trai là ba anh, nên ba anh cũng là một con nhà giàu đời thứ hai không hơn không kém."

Liếm liếm môi, tôi thấp giọng hỏi: "Ông nội anh là..."

Trình Tử Dịch nắm tay tôi đi đến cửa, quay đầu nhìn tôi cười cười: "Khai thác hầm mỏ."

"..."

Hèn gì.

Nhưng mà, tôi thắc mắc đầy một bụng còn chưa kịp hỏi, Trình Tử Dịch đã gõ cửa.

Rất nhanh cửa đã mở.

Bên trong cửa là một người phụ nữ trung niên.

Tôi đang căng thẳng, vội vàng cúi đầu chào: "Chào dì, con là Trình Tử Dịch..."

Nói được một nửa, bỗng bị Trình Tử Dịch ngăn lại.

"Đây là bảo mẫu nhà anh, dì Trần."

Tôi im lặng một chút, đứng thẳng người, nhẹ giọng chào hỏi: "Chào dì Trần."

Dì Trần phản ứng rất nhanh, lập tức đón chúng tôi vào, lại rót nước hoa quả.

Nhưng mà...

Ba mẹ của Trình Tử Dịch đều không có ở nhà.

Tôi hơi chán chườn, không biết như vậy có phải là một cách ra oai phủ đầu không?

Bình thường khi bạn gái lần đầu đến nhà, không phải hẳn nên ở nhà tiếp, không nhiệt tình lắm, nhưng... ít nhất... cũng không đến mức ngay cả mặt mũi cũng không lộ chứ.

Tôi ngồi trầm ngâm trước bàn ăn, hai tay cầm ly nước, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve.

Có lẽ là thấy bầu không khí xấu hổ, dì Trần lên tiếng ý nói quay vào nhà bếp làm việc.

Tôi uống một ngụm nước trái cây, quay đầu hỏi Trình Tử Dịch: "Ba mẹ anh... hẳn là không thích em rồi?"

Nhưng mà, vừa quay đầu lại đã thấy vẻ mặt xấu hổ của Trình Tử Dịch.

Anh xoa xao giữa trán, ngượng ngùng nói: "Anh... quên báo với họ là hôm nay sẽ dẫn em về nhà."

Tôi: "..."