Đại Ca Không Cô Đơn

Chương 6




Trình Tử Dịch lôi kéo xô đẩy vài người trong đám đông hai ba lần, nắm lấy áo của một người trong đó, không hề nói một câu dư thừa nào, trực tiếp đấm một cái...

Một nắm đấm, người đàn ông vừa rồi vẫn còn lật bàn ném nồi lẩu trực tiếp bị đẩy ngã, nằm trên mặt đất lẩm bẩm.

Bước chân tôi dừng lại.

Tên này... cmn thật đẹp trai...

Tuy nói là không thể cổ vũ thủ đoạn lấy bạo chế bạo này, hơn nữa còn hơi có vẻ ngây thơ, nhưng...

Vẻ mặt lạnh lùng của Trình Tử Dịch khi ra mặt thay tôi, thực sự đẹp trai đến bùng nổ.

Người nọ nằm trên mặt đất lẩm bẩm, rõ ràng cũng cảm thấy mất mặt, hai tay chống xuống đất đứng lên, hung tợn nhìn Trình Tử Dịch chằm chằm: "Con mọe nó mày là ai, đừng xen vào việc của người khác."

Người nào sáng suốt đều có thể nhận ra được rõ ràng là người này đang cố làm ra vẻ, dù giọng nói ngoan độc nhưng mà đôi mắt kia ngập tràn sợ hãi.

Một đấm, người này trực tiếp hoảng sợ.

So ra thì Trình Tử Dịch bình tĩnh hơn nhiều, anh không nhanh không chậm vén ống tay áo lên, thấp giọng nói:

"Đừng nói là lật bàn, dù mày có đập tiệm này tao cũng không quan tâm, nhưng mà..."

Vén ống tay áo lên, giọng Trình Tử Dịch bỗng lạnh đi:

"Làm bạn gái tao phỏng, đừng nghĩ đến chuyện đứng đi ra khỏi tiệm này."

Nói xong, Trình Tử Dịch tiện tay xốc vỏ chai rượu trên mặt bàn bên cạnh lên, trước tiếng hét hoảng sợ của đám đông, đập thẳng đến.

Một tiếng vang.

Chai bia nổ tung trên đầu của người đàn ông kia, máu tươi lập tức chảy từ trên đỉnh đầu của người kia xuống.

Khoảnh khắc người đó nhìn thấy máu thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trình Tử Dịch lại nói được làm được, người đàn ông lật bàn làm tôi bị phỏng quả nhiên là bị nằm khiêng đi.

Tôi miễn cưỡng lấy lại tinh thần, trong lòng hơi hoảng sợ: "Trình Tử Dịch, anh... anh điên rồi."

Trình Tử Dịch không nói lời nào, chỉ cúi đầu quan sát kỹ vết thương của tôi.

Một lúc lâu sau, có vẻ thấy vết thương trên cánh tay tôi không nặng, tên này mới thở phào một hơi, thả lỏng bàn tay siết chặt cổ tay của tôi ra.

"Yên tâm đi, thằng nhóc đó không sao đâu, chỉ là chảy máu nên sợ ngất đi thôi."

"Thật sao?"

Tôi nửa tin nửa ngờ: "Làm sao anh biết?"

Trình Tử Dịch nở nụ cười, giơ tay lên xoa nhẹ đầu tôi, nhẹ giọng nói:

"Lúc anh đây không tốt cũng bị người ta đập nhiều lần, đập hoài có kinh nghiệm."

Tôi kinh ngạc, hơi nghiêng nghiêng người: "Anh... hóa ra cũng bị đánh sao?"

Trình Tử Dịch sửng sốt một chút, lập tức nghiêm mặt, hai tay đè lên vai tôi, vô cùng nghiêm túc thanh minh cho bản thân:

"Đánh lộn sao, tất nhiên sẽ có lúc bị thương, nhưng mà số lần anh đập người khác nhiều hơn số lần bị đập."

Nói xong, anh lại nhấn mạnh: "Rất rất nhiều lần."

11.

Mắt của anh không hề chớp mà nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt hết sức chăm chú.

Tôi dở khóc dở cười, dùng cánh tay không bị thương kia đặt lên mặt anh: "Biết rồi, đại ca."

Lúc này Trình Tử Dịch mới thỏa mãn, dẫn tôi đi.

Lúc đi vẫn còn chút sóng gió nhỏ, vốn tưởng rằng người đàn ông bị Trình Tử Dịch đập chai bia đã được khiêng đi bệnh viện, nhưng mà vừa ra khỏi cửa thì đã thấy anh ta dẫn theo vài người đến đây.



Thấy Trình Tử Dịch đi ra ngoài, mấy người đó vội vàng xông đến.

Nhưng mà lại không dám sáp vào đòi tiền.

Tôi hơi lo lắng, đối phương có mấy người, lỡ như muốn trả thù, Trình Tử Dịch chỉ có một mình...

Tôi là một phụ nữ bị thương tất nhiên không tính là có sức chiến đấu.

Nhưng mà, Trình Tử Dịch còn không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vẫn cố gắng cúi đầu vén ống tay áo cho tôi.

Làm xong xuôi, Trình Tử Dịch mới rút lại ánh mắt, ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh móc bóp ra:

"Cần bao nhiêu?"

Tôi hơi ngẩn ra, vội vàng túm ống tay áo anh, đùa gì thế, tôi không tìm bọn họ đòi tiền thuốc men là được rồi.

Trình Tử Dịch nắm ngược lấy tay của tôi, cũng vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, tỏ vẻ trấn an.

Một giây sau, Trình Tử Dịch mở cái ví đầy tiền kia ra: "Nói đi."

Tôi nhìn lướt qua, ngoan ngoãn, một xấp dày như vậy, sao anh nhét được nhiều tiền như vậy vào túi?

Gần đây rất thịnh hành việc thanh toán bằng điện thoại di động, cũng chỉ có "thổ hào" như Trình Tử Dịch mới mang cả đống tiền mặt ra ngoài.

Mấy người đối diện rõ ràng ánh mắt sáng lên, liếc nhau, không hề kiềm chế sắc mặt vui mừng, tên đi đầu còn cho rằng mình quen biết Trình Tử Dịch, nói vài câu xã giao ngầu lòi, cuối cùng hừ lạnh nói:

"Lấy một vạn tiền chữa trị trước đã rồi tính sau."

Trình Tử Dịch có vẻ hơi ngẩn ra, sau đó bị chọc tức đến bật cười: "Cho mày cơ hội bịp tao, nhưng không ngờ lòng ham muốn của mày lại nhỏ như vậy."

Nói xong, anh rút tấm thẻ ngân hàng duy nhất trong túi ra, ném cả ví tiền đến.

Người đàn ông luống cuống bắt lấy, trên đầu vẫn còn quấn băng gạc, thoạt nhìn hơi buồn cười.

Nhận lấy ví tiền nhìn thoáng qua, người đàn ông mặt mày vui mừng, tất nhiên là anh ta cũng không ngốc, không tiếp tục đòi hỏi nhiều hơn, dù sao nhiều thì lấy, đang định xoay người đi, bỗng bị Trình Tử Dịch gọi lại.

"Đợi lát nữa đi."

Trình Tử Dịch mở miệng, sau đó kéo tôi lên.

Tôi hoàn toàn không hiểu được anh, hơi căng thẳng, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi theo bên cạnh anh.

Trình Tử Dịch cao 1m85, đứng trước mặt mấy người kia cực kỳ dễ nhận ra.

Cúi đầu nhìn lướt qua, Trình Tử Dịch móc ra một điếu thuốc châm lửa, bình tĩnh nói:

"Tiền thuốc men đập chai rượu tao đã trả, nên tính đến chuyện mày làm bạn gái tao bị phỏng rồi."

Nói xong, anh nhấc tay phải lên, ôm tôi vào lòng, lại vẫn cẩn thận tránh được chỗ phỏng trên tay phải của tôi.

Hít một hơi thuốc, giọng của Trình Tử Dịch bình tĩnh, nhưng mà tinh tế lắng nghe thì vẫn có thể cảm nhận được tức giận đè nén của anh.

"Bạn gái của ông đây rất quý giá, nói đi, chuyện này tính thế nào?"

Mấy người đối diện há hốc mồm, rõ ràng, bọn họ không ngờ đến Trình Tử Dịch sẽ làm vậy.

Liếc nhau, mấy người lại hết sức ăn ý đưa ra lựa chọn--

Chạy.

Mấy người lập tức quay đầu chạy, người đàn ông đầu bị băng vải còn mở miệng mắng: "Bạn gái mày quý hay không thì liên quan gì đến tao, thằng khùng."

Thấy bọn họ chạy mất, Trình Tử Dịch lại không hề có ý đuổi theo, vẫn ôm tôi đứng ở cửa tiệm thuốc yên tĩnh hút thuốc.

Tôi hơi nóng nảy: "Nếu còn không đuổi theo thì bọn họ sẽ chạy xa."

Tuy vừa nãy Trình Tử Dịch đánh người là không đúng, nhưng đúng là đối phương ngộ thương tôi trước, dù sao đi nữa thì cũng đã bồi thường nhiều tiền thuốc men như vậy rồi, tôi đau lòng mà.



Trình Tử Dịch hít một ngụm thuốc, xoa xoa tóc tôi một cái, cười nói: "Yên tâm, không chạy thoát được đâu."

Tôi còn muốn hỏi lại mấy câu, cuối cùng vẫn nhịn được.

Là người phụ nữ của đại ca, dù sao cũng phải kiên nhẫn một chút chứ, hơn nữa--

Không thể không thừa nhận, Trình Tử Dịch thật sự đủ tạo ra một cảm giác yên tâm, dù không biết rốt cuộc anh có dự định gì, nhưng tôi thật sự tin tưởng anh.

Mà sự thật chứng mình...

Sự tin tưởng của tôi không sai.

Mấy phút sau, mấy người vừa mới vội vàng chạy ra lại chạy ngược lại.

Mà sau lưng họ, là một hàng đàn ông đô con mặc vest đen.

Tôi...

Nếu không phải biết Trình Tử Dịch là một thổ hào - ông chủ mỏ, tôi sợ rằng sẽ nghĩ đây là một bộ phim điện ảnh xã hội đen đó.

Tôi cũng chưa thấy Trình Tử Dịch gọi điện thoại, thậm chí ngay cả việc anh liên lạc với những vệ sĩ đó lúc nào cũng không biết.

Mấy người kia bị những người đàn ông to con vây quanh, mặt tên này còn trắng hơn cả tên kia, tất cả đều ngoan ngoãn.

Hèn gì, sao với mấy người đàn ông vạm vỡ cao trên 1m85, mấy tên này có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn, vừa liếc nhìn đã thấy sự chênh lệch khác xa.

Đúng lúc một điếu thuốc cháy hết, Trình Tử Dịch dập tắt thuốc, nhìn động tác có vẻ như định vứt trên mặt đất, nhưng động tác bỗng ngừng lại, cuối cùng xoay người ném vào thùng giác bên cạnh.

Ném xong, Trình Tử Dịch còn cười cười với tôi, vẻ mặt tranh công.

Tôi dở khóc dở cười.

Vừa nãy lúc ăn cơm, thật ra tôi có dạy dỗ anh vài câu, trong đó nhắc đến sau này chú ý tố chất một chút.

Vốn tưởng rằng kiểu đại ca này sẽ chết vì sĩ diện, ngoài mặt nghe một chút nhưng mà chết cũng không hối cải, không ngờ Trình Tử Dịch lại làm thật.

Ném tàn thuốc, Trình Tử Dịch liếc mắt nhìn mấy người kia, lạnh lùng nói:

"Đi, đến công ty của tôi uống trà."

Mọi người đối mặt với nhau lần thứ hai, hơi không đoán ra ý, không dám đi, cũng không dám nói không đi, cuối cùng cũng chỉ có thể ỡm ờ bước lên xe.

Đối phương có bốn người, các anh vest đen vạm vỡ có năm người, tổng cộng chín người, tôi vốn còn đang thắc mắc họ lái xe gì, kết quả...

Là một chiếc xe khách nhỏ.

Tôi thật sự phục.

"Trình Tử Dịch, bảo vệ công ty anh ra ngoài đều lái xe khách à?"

Trình Tử Dịch cười cười: "Xe này dễ cải trang, nhiều người, dễ làm việc."

Quả nhiên là tác phong của đại ca.

Tôi trầm mặc một chút, lại hỏi: "Vậy chúng ta cũng sẽ đến công ty anh sao?"

"Tất nhiên là không, hẹn hò còn chưa xong mà."

Tôi ngạc nhiên: "Vậy anh đưa họ đến công ty mình, còn muốn mời họ uống trà..."

Trình Tử Dịch bị tôi chọc cười, bàn tay đặt lên đầu tôi xoa xoa: "Cô gái nhỏ, em thật sự không biết hay giả vờ không biết, không biết ý nghĩa của uống trà sao?"

Tôi lắc đầu.

Tôi thật sự không hiểu.

Trình Tử Dịch cong môi, một tay nắm chặt nắm đấm, tay kia đè lên ngón tay, tiếng bấm ngón tay vang lên.

Anh cười: "Chính là ý này, đã hiểu chưa?"