Đại Boss, Anh Không Phải Là Gay!

Chương 8: Tuân lệnh bà chủ




Bà là người ruột để ngoài da, luôn nói ngoài miệng những lời cay nghiệt nhưng trong tâm bà là một người tốt.

Người làm ở đây biết tính bà nên khi bà đi khảo sát công việc bà luôn sang sảng chửi, hối thúc mọi người làm việc khẩn trương nhưng mọi người lại không giận mà vui vẻ tung hứng nên không khí tràn ngập tiếng cười.

Một cô gái trẻ đi vào khu vực bếp. Nhìn thấy bà, cô gái dừng lại vui vẻ nói: “Cô ơi hôm nay khách đặt hàng trên Web. đạt gần năm trăm phần ăn đớ”, vừa nói cô vừa đưa tập giấy A4 cho Bà Hoa.

Bà Hoa xem qua các tờ giấy, bà nở nụ cười mãn nguyện, cô gái trẻ tiếp tục nói: “Nam hai trăm năm mươi phần, trung hai trăm phần và bäc một trăm ba mươi phần ạ”

Bà Hoa đưa trả xấp giấy A4 cho cô gái: “Con đưa xuống bộ phận đóng hộp cho kịp giờ, nếu không cả con cũng bị trừ lương đó”.

Cô gái làm động tác chào trong quân đội: “Tuân lệnh bà chủ”.

Cô gái trẻ nhận lại xấp giấy rồi vui vẻ tung tăng nhảy chân sáo chạy vào khu vực đóng hộp.

Bà Hoa nhìn theo bóng hình cô gái lắc đầu mỉm cười. Cô gái trẻ làm nhân viên tổng hợp các đơn đặt hàng trên trang web của nhà hàng và chịu trách nhiệm sắp xếp khách đặt bàn trước.

Một bàn tay mềm mại bất thình lình ôm chặt eo bà Hoa khiến bà giật nảy mình.

“Chào bà chủ, bà còn tuyển nhân viên làm việc ở đây không ạ?" Giọng nói của Linh Đan mềm như nước.

Bà Hoa xoay người lại nhìn Linh Đan, khóe mắt bà bỗng dưng dưng nước mắt nhưng rất nhanh bà quay mặt đi tỏ vẻ mặt lạnh: “Không, ở đây đủ người làm rồi”.

Linh Đan chỉ vào tấm biển cần người treo trước cửa: “Bà chủ, tôi nhìn thấy bảng cần tuyển nhân viên ngoài kia mới vào xin việc đấy ạ”.

“Nhìn cô ốm yếu, tiểu thư thế này chỗ tôi e là không hợp. với cô', bà Hoa nói với giọng giận hờn.

Linh Đan cọ cọ đầu vào cổ Bà Hoa: “Vậy bà chủ có cần tuyển người ngủ chung không? Tôi vừa xinh đẹp, vừa ngoan, vừa nấu ăn ngon lại đếm tiền giỏi nữa”.



Bà Hoa ký nhẹ lên trán Linh Đan cưng chiều nói: này thì được".

Bà Hoa đẩy Linh Đan đang ôm mình ra: “Con về sao không cho mẹ biết để mẹ đi đón”.

Bà Hoa xoay người Linh Đan một vòng nhìn từ trên xuống dưới.

Linh Đan ôm chặt bà Hoa không chịu buông: “Con mà. biết mẹ làm ăn phát đạt thế này con ở lại Mỹ chơi thêm thời gian chán rồi mới về”.

Linh Đan vội hôn chụt chụt lên hai má bà. Bà Hoa mỉm cười, Hai mẹ con lại ôm nhau líu lo nói đủ mọi chuyện.

Linh Đan thừa hưởng nét đẹp từ mẹ. Mặc dù gần năm mươi tuổi nhưng trông bà Hoa rất trẻ, dáng người rất đẹp, gương mặt cũng không xuất hiện nhiều nếp nhăn. Bà một mình nuôi Linh Đan khôn lớn, mặc dù có nhiều người đàn ông ngỏ lời nhưng bà đều từ chối, bà muốn ở vậy nuôi con.

Nhà hàng ẩm thực ba miền Song Linh nổi tiếng với các món ngon đến từ ba miền nên thực khách rất đông. Vào các dịp cuối tuần hoặc lễ tết phải đặt trước mới có chỗ. Ngoài ra nhà hàng còn phục vụ cơm trưa văn phòng có ship tận nơi trong nội thành thành phố.

“Mẹ mua luôn hai nhà bên cạnh để mở rộng mặt băng am

Bà Hoa gật đầu: “Sao con biết?"

“Mẹ chọc quê con à, con ở đây với mẹ mười mấy năm sao lại không biết?”

Bà Hoa ngượng ngùng gãi đầu.

Linh Đan nhìn Bà Hoa bắng ánh mắt tinh nghịch: “Mẹ của con thành đại gia rồi thì con cũng trở thành rich kid phải không?”

“Rich kid là cái con khỉ gì, đang thiếu người chạy bàn đó, con nghỉ ngơi một ngày, ngày mai bắt đầu làm việc”, bà Hoa làm mặt nghiêm túc.

“Ok mẹ. Nhưng con lấy lương tiến sĩ đó”, Linh Đan nũng nịu cọ cọ vào người Bà Hoa.

“Được. Tiến sĩ chạy bàn", Bà Hoa đưa tay ra chọc lét vào người khiến Linh Đan cười khanh khách. Nụ cười của cô khiến người làm chú ý. Họ nhìn hai mẹ con đang vui đùa với ánh mắt ngưỡng mộ.



“Con chào cô ạ", Thanh Nhã đi đến chỗ hai mẹ con Linh Đan rồi lễ phép chào Bà Hoa.

“Tớ hoàn thành nhiệm vụ bốc xếp rồi nhé. Tất cả đồ đều đưa lên phòng cậu rồi”, Thanh Nhã kể công

“Linh Đan mới về lại bắt nạt cháu rồi. Hai đứa qua bên nhà nghỉ ngơi đi lát cô cho người đem cơm trưa qua”.

“Dạ cháu phải về tòa soạn có việc gấp ạ, tối cháu qua", Thanh Nhã quay qua Linh Đan nói nhỏ: “Nhờ đi đón cậu mà tớ có một bài viết rất tiềm năng đó”.

“Vậy đón tớ chỉ là lý do phụ?”

Thanh Nhã không kịp trả lời Linh Đan chào qua loa rồi chạy đi.

Thanh Nhã dời đi Linh Đan cũng đi vào khu vực bếp chào hỏi mọi người.

Cô ôm chầm người phụ nữ trung niên: “Dì Năm con nhớ Dì quát Lâu nay Dì có khỏe không ạ?"

Dì Năm ôm Linh Đan rưng rưng nước mắt:“Linh Đan của Dì lớn quá, càng lớn càng xinh đẹp. Lâu nay Dì vẫn khỏe”.

Linh Đan lấy tay lau nước mät cho Dì Năm: Dì lại ốm đi rồi”.

Dì Năm gượng cười: “Làm gì có, Dì còn tăng thêm mấy ký so với lúc con đi du học đó. Con đi tắm rửa đi hôm nay Dì nấu món gà rang me mà con thích nhất đớ”.

Linh Đan ôm Dì Năm chặt hơn: “Con cảm ơn Dì”.

Dì năm là bếp trưởng của nhà hàng ẩm thực ba miền Song Linh. Bà đã gắn bó với hai mẹ con Linh Đan từ những ngày đầu bà Hoa đặt chân vào đất Sài Gòn mở quán ăn nhỏ, sau này mới mở rộng thành nhà hàng.

Hai người nói chuyện một hồi Linh Đan lại đi chào hỏi những nhân viên khác. Dù nhân viên cũ đã biết mặt cô hay. nhân viên mới đều nói chuyện với cô rất vui vẻ. Trong mắt họ. Linh Đan là một cô chủ nhỏ gần gũi, xinh đẹp.