Có tiếng gõ cửa phòng Victor Nguyễn đứng dậy đi mở cửa, thấy Linh Đan vẫn ngồi im tại chỗ anh nhìn cô nói: “Đi tắm rửa nhanh rồi ra ăn tối”.
Lúc này Linh Đan mới nhớ cô ăn bánh pizza từ hồi trưa, hiện tại bụng đói da cũng xắp dán vào lưng rồi. Lời nói quan tâm lại như một mệnh lệnh khiến cô ngoan ngoãn gât đầu rồi đi vào phòng Victor Nguyễn tắm.
Đợi một hồi lâu không thấy Linh Đan ra ngoài Victor Nguyễn đến trước cửa phòng tắm gõ cửa.
Linh Đan nói vọng ra từ bên trong: “Bộ quần áo tôi để lại đây hôm trước Đại Boss có thể đưa cho tôi không?”
Victor Nguyễn cười gian trá: “Đồ đó tôi đem qua phòng làm việc bên kia rồi. Nhanh ra ngoài ăn tối, đồ ăn nguội hết rồi”.
Giây phút Linh Đan xuất hiện Victor Nguyễn thật sự muốn phạm tội. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong hoàn toàn không có nội y. Cần cổ cao, xương quai xanh gợi cảm, bộ ngực căng tròn như ẩn như hiện, chiều dài của áo chỉ đủ che vòng ba săn chắc để lộ cặp đùi thon dài bất tận. Chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên nước da trắng. hồng của cô, một chiếc áo đơn giản nhưng mặc lên người cô lại xinh đẹp, hấp dẫn chết người.
Cả người anh nóng rực, giọng nói của anh phát ra cũng trở nên khàn khàn: “Mau ngồi xuống ăn đi”.
Linh Đan bị một bàn đồ ăn hấp dẫn, cô nhanh chóng ngồi xuống đối diện anh: “Oa ngon quá. Đại Boss gọi đồ ăn lúc nào mà nhanh vậy? Khách sạn 6 sao có khác, phục vụ khách hàng mọi lúc mọi nơi”.
Linh Đan nhìn quanh phòng rồi tỏ vẻ thần bí nói nhỏ với anh. “Hai bạn trai của Đại Boss có biết tôi ở đây không? Nếu hai sếp cài CCTV theo dõi Đại Boss mà biết tôi ở đây rồi họ ghen là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé, dù sao cũng do Đại Boss mời tôi về đây”.
Victor Nguyễn không biết nói gì với sự hiểu lầm lệch lạc của Linh Đan. Anh múc một chén súp nấm bào ngư đặt trước mặt cô. “Ăn đi”.
“Cảm ơn Đại Boss”, Linh Đan nói lời khách sáo với anh rồi bưng chén sup lên ăn.
Cô đang đói bụng, các món ăn đều rất ngon nên cô ăn một mạch. Tới khi no bụng cô ngước lên thấy Victor Nguyễn
đang nhìn mình cô cười cười: “Ách. Đại Boss không ăn sao?”
Victor Nguyễn đưa ly nước lọc cho cô: “Tôi no rồi”.
Không hiểu sao Linh Đan không cảm thấy xấu hổ trước mặt Victor Nguyễn nữa, cô cảm thấy anh cũng khá gần gũi. “Đại Boss đi ngủ trước đi tôi dọn chén”.
Victor Nguyễn đứng dậy: “Ngày mai nhân viên khách sạn sẽ dọn, cô cũng đi ngủ đi”.
Linh Đan cười cười: “Tôi ngủ cả buổi chiều rồi không buồn ngủ nữa”.
Linh Đan đi ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha sau đó nhàm chán lấy quyển sách “Pháp luật Việt Nam” ra đọc. Những ngày qua cô không phải không tính đến khả năng sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật khi cô không có cách nào. liên lạc được với Thanh Hòa, đặc biệt là sáng nay cô tới tập. đoàn Thiên Long cũng không có chuyển biến gì.
Linh Đan đọc phát ra thành tiếng: “Theo khung 3, điều 179 bộ luật hình sự...”
Victor Nguyễn chen vào đọc nối tiếp: “Quy định hình phạt tù từ năm năm đến mười năm áp dụng đối với người phạm tội gây thiệt hại cho tài sản của Nhà nước, cơ quan, tổ chức, doanh nghiệp trị giá từ hai tỉ đồng trở lên”
Linh Đan giật mình đến làm rớt sách xuống đất, miệng lắp bắp: “Không không phải Đại Boss đi ngủ rồi sao?”
Một tay Victor Nguyễn bưng hai ly rượu, tay kia anh cầm chai rượu đi đến trước mặt Linh Đan rồi đưa cho cô một ly: “Khách đến nhà không trà thì rượu, ở đây không có trà cô uống đỡ rượu vậy”.
Linh Đan ngơ ngác cầm ly rượu từ tay Victor Nguyễn. Anh cuối xuống nhặt quyển sách cô vừa làm rơi xuống sàn nhà cũng không đưa trả lại cô. Anh đi đến ghế đối diện cô. ngồi xuống vừa nhìn vào bìa cuốn sách vừa nói: “Cô sống ở Mỹ lâu ngày quên pháp luật Việt Nam nên nghiên cứu mọi lúc mọi nơi sao?”
Nghe Victor Nguyễn hỏi, Linh Đan muốn nâng chân đạp. cho anh một đạp. Anh thật biết cách sát muối vào nổi đau của người khác. Cô không đáp lại câu hỏi của anh mà vươn lay muốn lấy lại cuốn sách.
Victor Nguyễn nâng cao tay cố tình không trả lại cô: “Tôi cho cô thời gian một tuân để chứng minh mình vô tội nhưng mới hai ngày cô lại tính đến trường hợp chịu trách nhiệm trước pháp luật rồi sao. Hay đó là sự thật khiến cô không thể chứng minh?”
Sự thật người không đáng để nói câu nói này nhất chính là anh. Anh lên kế hoạch tỉ mỉ để đưa cô đến sai phạm lớn như vậy. Rồi chính anh lại sắm vai một vị bồ tát cho cô cơ hội một tuần để chứng minh mình vô tội trong khi cô nghĩ chỉ cần hai ngày. Vì anh hiểu rõ hơn ai hết một khi anh đã ra tay thì cho cô một đời cũng không thể chứng minh mình vô. tội chứ đừng nói đến hai ngày.