Đại Boss, Anh Không Phải Là Gay!

Chương 73: Muốn về nhà lại không thể về




Linh Đan muốn chửi tục một tiếng: ai cho anh nói tôi đi công tác với anh buổi tối không về, vậy bây giờ tôi ngủ ở đâu?

Có ai hiểu cho tình cảnh của cô lúc này? Muốn về nhà lại không thể về.

Linh Đan phản ứng lại thì Victor Nguyễn đã đi ra khỏi quán. Cô chạy theo anh mà quên tìm nhân viên để thanh toán tiền.

Linh Đan sợ Victor Nguyễn bỏ lại cô nên cô vừa chạy theo gọi to: “Đại Boss”.

Cô không mang theo nhiều tiền, nếu không nhờ vả anh thì cô chỉ có nước ngủ vỉa hè hoặc gọi cho Thanh Nhã. Mà tối muộn thế này cô cũng không muốn làm phiền bạn thân của cô.

Nghe Linh Đan gọi Victor Nguyễn xoay người nhìn cô đang chạy về phía mình. “Có chuyện gì?”

Linh Đan thở hổn hển nói: “Đại Boss có thể cho tôi mượn ít tiền không? Bây giờ tôi không thể về nhà lại không đủ tiền để thuê phòng khách sạn”.

Victor Nguyễn trả lời cô rất nhanh: “Tôi không có tiền”.

Anh không nói dối vì anh toàn sài thẻ rất ít khi có tiền mặt.

Biết Linh Đan đang nghỉ ngờ lời nói của mình, Victor Nguyễn đưa ví cho cô: “Cô có thể tự kiểm tra”.

Thấy hành động của anh Linh Đan lắc đầu. Cô tỏ vẻ lo lắng, nếu không có tiền vậy bây giờ cô ở đâu? Linh Đan ngây. ngốc đứng suy nghĩ.

Một chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người Victor Nguyễn nhìn qua Linh Đan đang ngây ngốc: “Nếu cô không. ngại đến khách sạn Victory cùng tôi. Như cô biết phòng tôi có ba phòng ngủ riêng biệt”.



Nhắc tới khách sạn Victory mặt Linh Đan lập tức đỏ bừng, cô nhớ tới cảnh tượng diễn ra tại đó lần trước. Nhưng cô còn lựa chọn nào khác? Cô gật đầu: “Cảm ơn Đại Bossl”

Victor Nguyễn lấy áo vét của mình trên tay Linh Đan rồi khoác lên vai cô sau đó mở cửa xe taxi cho cô rồi cùng ngồi vào băng ghế sau. Hành động của anh khiến cô hoàn toàn ngây ngốc. Cô không thể ngờ tới anh lại có hành động ga lăng với cô như thế.

Lúc anh đưa thẻ cho tài xế cà tiền taxi Linh Đan mới hiểu anh nói không có tiền là không có tiền mặt.

Về phòng của Victor Nguyễn, anh đưa cho cô một chiếc áo sơ mi: “Cô đi tầm rửa rồi mặc tạm".

Anh chỉ vào hai căn phòng trống: “Đây là phòng của Tài, còn kia là phòng của Vũ cô thích ở phòng nào tùy cô”.

Nói xong anh xoay người đi vào phòng mình. Nguyên Vũ và Anh Tài là hai người bạn thân cũng là hai trợ lý đắc lực của anh trong công việc nên có phòng riêng ở đây để trao đổi công việc cũng bình thường.

Linh Đan ngồi ôm chiếc áo sơ mi một mình ở phòng khách mà không biết nên làm thế nào.

Linh Đan nhìn về phía phát ra tiếng động. Victor Nguyễn vừa tắm xong, anh mặc bộ đồ ở nhà: quần thể thao màu xám, áo thun màu trắng. Nhìn anh không có vẻ khó gần như mọi ngày. Linh Đan thầm chửi: yêu nghiệt. Tại sao lại có người đàn ông đẹp trai đến như vậy? Tại sao tất cả những nét đẹp nhất của người đàn ông lại thuộc về anh ta như thế.

Thấy Linh Đan chưa đi tắm lại ngồi nhìn mình ngây ngốc như vậy Victor Nguyễn thấy chột dạ. Anh hăng giọng: “Sao cô còn chưa đi tắm?”

Khi Victor Nguyễn ngồi xuống gần mình Linh Đan mới giật mình bừng tĩnh: “Vào phòng hai phó tổng giám đốc tôi sợ nếu mất đồ của họ tôi không đền nổi”.

Victor Nguyễn cảm thấy lời cô nói ra có chút thương cảm vì cô đã vấp ngã một lần có tâm lý đề phòng cũng đúng. Anh hất cằm về phía mình. “Cô vào phòng tôi tắm đi”.