Anh Tài lấy đồ ăn xong thấy giám đốc Lê Mạnh Trường vẫn đứng như trời trồng, anh lên tiếng: “Chỗ kia còn trống anh qua đó ngồi đi”.
Lê Mạnh Trường nghe lời Anh Tài qua chỗ trống chỉ đủ một người ngồi xuống.
Công nhân ở đây lại được một phen hú vía. Họ không biết Anh Tài là ai mà có thể ra lệnh cho giám đốc của họ như thế. Có khi nào là tổng giám đốc của họ không? Họ càng để ý tới anh hơn. Nhiều người nhận ra anh là một nhân vật rất nổi tiếng trên TV, là shark tỷ phú đô la.
Anh Tài nói với hai vệ sĩ của ông Chaleo Puttichai tự chọn chỗ trống ngồi ăn sau đó kéo theo giám đốc kinh doanh của tập đoàn Siam cùng ngồi xuống vị trí trống đủ cho hai người ngồi. Ánh mắt anh ta như đang oán trách: âm hồn này sao vẫn không chịu buông tha cho anh ta.
Anh Tài phát hiện ra tất cả mọi người chưa hề đụng đũa, họ vẫn đang nhìn anh. Anh để khay cơm xuống bàn rồi đưa tay lên sờ má mình nhìn, anh xoay đầu qua lại quanh nhà ăn hỏi: “Mặt tôi dính gì hay sao mà mọi người nhìn giữ vậy?”
Cùng lúc đó, Linh Đan và ông Chaleo Puttichai ngồi xuống bàn có chỗ trống đủ cho hai người ngồi. Linh Đan nhìn anh công nhân ngồi bên cạnh nói: “Xin lỗi đã làm phiền, anh cứ ăn tự nhiên đi ạ!”
Anh công nhân run rẩy chân tay miệng lắp bắp: “Không...không...sao”, Mắt anh vẫn dán chặt trên người Linh Đan, có lẽ do cô quá xinh đẹp khiến anh không thể rời mắt.
Victor Nguyễn đặt khay cơm vào giữa vị trí của Linh Đan và anh công nhân. Anh công nhân không biết Victor Nguyễn là ai cũng không có ý định nhường chỗ. Linh Đan cười khó xử, cô nghĩ anh muốn ngồi gần cô để dễ dàng tiếp chuyện ông Chaleo Puttichai nhưng anh ta là chủ còn không lên tiếng nói với anh công nhân thì cô làm gì tới lượt.
Giám đốc Lê Mạnh Trường từ xa nhìn thấy cảnh này chỉ muốn khóc. Nếu Victor Nguyễn cho phép anh nói công nhân của mình trừ riêng cho họ một bàn để ngồi thì giờ anh ta có thể bớt lo lắng rồi.
Nhưng giám đốc Lê Mạnh Trường không biết đây là ý của tỷ phú Chaleo Puttichai, ông nói đi ăn ké của công nhân nên còn gì ăn nấy, chỗ nào trống thì vào ngồi không cần phải sắp xếp, cũng không được làm ảnh hưởng tới công nhân. Đó chính là lí do Victor Nguyễn cũng không hề lên tiếng.
Victor Nguyễn không nói gì mà chỉ nhìn anh công nhân đang đối đầu với mình, ánh mắt của anh phát ra tia sát ý khiến anh công nhân cảm thấy run sợ. Anh ta tự ý ngồi nhích sang bên cạnh nhường chỗ cho Victor Nguyễn ngồi xuống bên cạnh Linh Đan.
Vì Victor Nguyễn không muốn ngồi quá gần anh công nhân nên anh ngồi nép sát vào người Linh Đan. Cô không dám xích qua chỗ tỷ phú Chaleo Puttichai, cũng không dám đắc tội với đại boss đành cố chịu đựng.
Anh Tài hỏi mọi người không ai trả lời, anh đi đến bàn Linh Đan ngồi hỏi cô: “Thư ký Linh Đan này, mặt tôi bị dính gì hay sao mà mọi người nhìn giữ vậy?”
Linh Đan đang khó sử với việc Victor Nguyễn ngồi áp sát cô nên không quan tâm đến xung quanh. Nghe Anh Tài hỏi cô mới nhìn quanh thì thấy mọi người ai nấy đều nhìn về phía Anh Tài, cơm cũng chưa ăn. Linh Đan cười nói: “Chắc tại sếp đẹp trai quái”
Anh Tài lắc đầu với câu trả lời của Linh Đan. Anh nghiêm mặt nói với mọi người: “Hôm nay có tổng giám đốc của chúng ta tới thăm nếu mọi người không ăn, không có sức làm việc sẽ bị tổng giám đốc trừ lương đó”, Anh định nói đương nhiên nếu nhìn tôi mà no bụng thì cứ việc, nhưng anh không có bản lĩnh nói vế sau.
Sau câu nói của Anh Tài mọi người vẫn hướng ánh mắt về anh khiến anh càng khó sử. Anh nghĩ nếu họ cứ như vậy thì sẽ bị ảnh hưởng tới sức khỏe và giờ nghỉ ngơi nên anh ra chiêu dụ dỗ. “Xin lỗi mọi người, hôm nay tổng giám đốc Victor Nguyễn của chúng ta tiếp tổng giám đốc tập đoàn Siam của Thái Lan ông Chaleo Puttichai nên ăn ké với mọi người một bữa. Nếu mọi người ăn nhanh trong vòng mười lăm phút, tôi sẽ bật mí cho mọi người tổng giám đốc của chúng ta là ai. Đương nhiên tổng giám đốc không phải là tôi, tôi tự giới thiệu tôi là phó tổng giám đốc Nguyễn Anh Tài”, Anh Tài đưa tay lên nhìn vào đồng hồ rồi nói với mọi người: “Bây giờ là 12 giờ kém 20. Mười lăm phút bắt đầu”.