Đại Boss, Anh Không Phải Là Gay!

Chương 43: Bác muốn ăn cùng công nhân ở đây




Sau khi tham quan công ty sản xuất đá cẩm thạch cao cấp VicMar, Victor Nguyễn ngỏ ý mời ông Chaleo Puttichai và cấp dưới của ông về khách sạn Victory ăn trưa sau đó nghỉ ngơi. Buổi chiều sẽ trở lại Bình Dương tiếp tục tham quan nhà máy sản xuất thiết bị phòng tắm cao cấp VicHBE (Victory High Class Bathroom Equipment) và nhà máy sản xuất đèn trang trí cao cấp VicHDL (Victory Hight_class Decorative Lights).

Ông Chaleo Puttichai vội từ chối: “Bác muốn ăn cùng công nhân ở đây. Bác cũng muốn biết khẩu phần ăn của công nhân Việt Nam thế nào”.

Một người đàn ông thành đạt lại gần gũi, giản dị như thế thật đáng ngưỡng mộ. Thế nhưng ban lãnh đạo của công ty VicMar lại được một phen kinh động. Hai tỷ phú đô la sừng sỏ lại ăn cơm trưa cùng họ ngay tại nhà ăn của công ty, điều đó chẳng khác nào giấc mơ giữa ban ngày.

Điều ngạc nhiên chưa dừng lại ở đó. Mọi người nghĩ ông Chaleo Puttichai sẽ ăn trưa tại khu vực dành cho nhân viên văn phòng và ban quản lý công ty nhưng ông lại quyết định ăn cùng công nhân. 

Nhà ăn dành cho công nhân rất lớn. Các dãy bàn dài được kê theo dãy ngay ngắn mỗi bàn có thể ngồi được mười người tương đương mỗi ghế ngồi được năm người. Cách một bàn trừ một lối đi rộng. Có mười dãy bàn được xếp theo chiều ngang còn hàng dọc thì không thể đếm hết vì nhà ăn rất rộng. Tuy nhiên phải chia thành ba ca mới đủ chỗ dành cho công nhân ngồi. Mỗi ca tương ứng với mỗi xưởng sản xuất, cách nhau mười lăm phút. Ca đầu tiên bắt đầu đi ăn lúc 11 giờ. Thế nhưng chưa đến 11 giờ 15 trong nhà ăn đã không còn một người điều đó đồng nghĩa với họ ăn rất nhanh chưa đến mười lăm phút. Họ muốn ăn nhanh để nghỉ ngơi chứ không ai đốc thúc họ cả.

Đoàn người của tổng giám đốc đi ăn cùng đoàn công nhân ca cuối. Linh Đan nghĩ mọi người xếp hàng rồi lấy phần ăn được nhà bếp chia sẵn nhưng hoàn toàn không phải. Mọi người xếp hàng nhưng tự phục vụ theo dạng buffet. Món ăn cũng rất đa dạng.

Giám đốc Lê Mạnh Trường nối tiếp người công nhân cuối cùng dẫn đầu đoàn người xếp hàng lấy đồ ăn cho mình. Người đàn ông hàng ngày mang tiếng là thét ra lửa ở công ty hôm nay lại đi ăn cùng họ khiến ai nấy đều run sợ. Những người còn lại đi cùng anh họ không biết là ai nhưng chắc. chản không hề đơn giản. Họ không biết Victor Nguyễn và Anh Tài vì họ chỉ nghe danh mà không biết mặt. Khi Victor Nguyễn xuống thăm công ty thì chỉ gặp tầng lớp quản lý chưa từng lộ diện thân phận trước công nhân của mình. Tất cả mọi người đều ngồi nhìn phía đoàn người như bị điểm huyệt.

Anh Tài không có ý định buông tha vị giám đốc kinh doanh của tập đoàn Siam, anh giới thiệu những món ăn cho. anh ta. Vừa nói anh vừa nuốt nước miếng hít hà để thể hiện món ăn Việt Nam ngon cỡ nào. Thấy anh ta không hề có ý định lấy thức ăn Anh Tài còn chủ động gắp bỏ vào khay cho. anh ta vài món. Nhưng Anh Tài đâu có biết anh ta bị anh hành hạ nguyên một buổi đến bước đi còn không nổi thì làm sao. mà ăn được. Hơn nữa Anh Tài còn ám anh ta như ám tà thế này thì anh ta có muốn nuốt cũng nuốt không trôi.



Linh Đan đi trước ông Chaleo Puttichai, tiếp đến là Victor Nguyễn. Cô vừa lấy thức ăn cho mình vừa giới thiệu món ăn cho ông Chaleo Puttichai. Món ăn rất phong phú nhưng Linh Đan chỉ lấy một ít sườn xào chua ngọt, nấm hương xào, ít canh chua cá lóc và một ly nước cam.

Ông Chaleo Puttichai cũng tự lấy những món như Linh Đan. Thấy Victor Nguyễn không lấy thức ăn cho mình Linh Đan biết anh rất kén ăn, nhưng anh là chủ phải làm gương cho khách nên cô mạnh miệng lên tiếng: “Đại boss cũng ăn một chút gì đi ạ!”

Victor Nguyễn nghe ra Linh Đan đang quan tâm mình, sự vui mừng lan ra tận đáy mắt nhưng rất nhanh anh trở lại vẻ lạnh lùng vốn có. Anh cũng lấy cho mình khẩu phần ăn như Linh Đan.

Linh Đan thầm nghĩ, hai vị tỷ phú này bắt chước khẩu phần ăn của cô như vậy cũng thật thú vị.

Tài xế Vinh tự phục vụ cho mình rất tự nhiên, tuy nhiên ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người Victor Nguyễn vì nhiệm vụ của anh còn bảo vệ an toàn cho vị tổng giám đốc này.

Những người công nhân ở đây giường như không ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Họ vẫn ngồi nguyên vị trí của mình. Đũa cũng không dám đụng.

Giám đốc Lê Mạnh Trường cũng không ngoại lệ, anh bưng khay đồ ăn đã lấy xong nhìn quanh nhà ăn mà không biết ngồi chỗ nào. Có tổng giám đốc Victor Nguyễn ở đây anh cũng không dám lên tiếng. Mồ hôi túa ra thấm qua áo sơ mi ướt cả áo vest bên ngoài, trên trán cũng đầy mồ hôi. Nhà ăn rất thoáng mát vì có hệ thống quạt làm mát nhưng Lê Mạnh Trường lúc này không khác đang trong phòng xông hơi.