Đại Bát Hầu

Chương 25




Dịch: †Ares†



Biên: Spring_Bird



"Ai tới giờ này nhỉ? Chẳng lẽ là lão đầu tử phái người đến gọi?"



Khỉ đá và Phong Linh liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm.



Hắn và Phong Linh ở nơi này có thể dùng "cách biệt thế nhân" để hình dung, ngày thường cực ít có người tới.



Ngay cả mấy đạo đồ ở phòng bếp cạnh đó cũng sợ có liên quan đến khỉ đá mà bị các sư huynh trong quán xa lánh, cho nên chưa bao giờ qua đây, dù có gặp trên đường cũng tránh mặt.



Cửa này, ngoại trừ Phong Linh, đúng là chưa từng có người gõ.



Nghi ngờ mở cửa, một gương mặt trẻ tuổi đập vào mắt.



Người tới là một đạo sĩ mười bảy mười tám tuổi, mặt mày thanh tú, búi tóc trên đầu cài một chiếc trâm bằng ngọc tím, thân mặc đạo bào màu tím viền vàng có thêu hạc trắng, chân đi một đôi giày tím thêu mây.



"Thiếu niên" này trông có vẻ gầy gò yếu đuối, nhưng chỉ bằng bộ quần áo kia cũng đã làm khỉ đá không dám khinh thường.



Ở trong đạo quán này, hắn chưa từng thấy qua quần áo sang quý như vậy.



Giờ phút này, người nọ mặt mang ý cười, nhìn chằm chằm khỉ đá, tựa như đang nhìn một thứ vô cùng thú vị.



Một lúc sau, đối phương mới cười nói:



- Lần đầu gặp mặt, Ngộ Không sư đệ.



Khỉ đá còn đang ngần ngừ vì thân phận của đối phương, thì Phong Linh ở phía sau đã kêu lên:



- Lăng Vân sư thúc!



Bát sư huynh Lăng Vân Tử?



Khỉ đá chợt tỉnh, Nguyệt Triêu đã từng nói Lăng Vân Tử thoạt nhìn chỉ như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.



- Bái kiến Lăng Vân sư huynh!



Khỉ đá vội vàng khom người, cung kính hành lễ.



- Bái kiến Lăng Vân sư thúc!



Phong Linh cũng vội tới cửa hành lễ.



- Miễn lễ, miễn lễ.



Lăng Vân Tử nhìn sang Phong Linh, cười nói:



- Tiểu nha đầu, ngươi biết ta không thích lễ nghi mà.



- Lăng Vân sư thúc sao bỗng nhiên trở lại vậy ạ?



Phong Linh ngẩng đầu hỏi.



- Đánh nhau xong thì trở lại thôi.



Lăng Vân Tử phất gọn tay áo, giơ chân kéo tà áo bước qua khung cửa:



- Ngộ Không sư đệ, phòng của đệ chắc có trà chứ? Rót cho ta một chén đi. Lễ tiết ta không màng, nhưng ta thích uống trà.



Phong Linh vội vàng chạy đến bên cạnh bàn, nâng ấm trà lên:



- Không có trà, chỉ có nước có được không Lăng Vân sư thúc?



Tuy rằng gọi sư thúc, nhưng cô bé không hề câu nệ. Xem ra Lăng Vân Tử này hẳn là người bình dị gần gũi.



- Chỉ có nước? Nước cũng được! Khát khô cổ rồi.



Lăng Vân Tử đưa tay nhận lấy cái chén.



Nhưng vào lúc này, khỉ đá chú ý tới phía sau Lăng Vân Tử không xa có một bóng người mặc đồ màu trắng.



Váy dài trắng từ lụa mỏng khẽ lay động theo gió, mái tóc dài đen như mực kết hình hoa trên đầu, phần thừa rủ xuống quá vai, làm nổi bật chiếc khăn bằng lông chồn trắng.



Thật giống như tiên tử hạ phàm.




Tập trung nhìn vào, khuôn mặt không cần son phấn cũng tinh xảo như vẽ, khiến người khác tim đập thình thịch. Chỉ là gương mặt kia lúc này lại hiện lên vẻ lo lắng thật sâu.



Cái gì gọi là tiên khí, khỉ đá ngày hôm nay quả nhiên thấy được.



Hóa ra thật sự có người giống như từ trong tranh bước ra.



"Kia là ai vậy?" Hắn không khỏi nghĩ.



Lăng Vân Tử hơi ngửa đầu, uống cạn sạch nước trong chén, quay đầu thấy khỉ đá đang nhìn nữ tử đứng bên ngoài, bèn nói:



- Giới thiệu cho mọi người, đây là đồ đệ ta mới thu, Dương Thiền.



- Dương Thiền!



Tim khỉ đá đập nhanh.



Dương Thiền? Muội muội của Dương Tiễn? Tam thánh mẫu? Nàng ta đến đây làm gì?



Không đúng, Lăng Vân Tử nói đây là đồ đệ mới thu, sư phụ của nàng ta không phải Ngọc Đỉnh chân nhân sao? Đây là có chuyện gì?



- Lại đây, Dương Thiền, đây là Ngộ Không sư thúc.



Lăng Vân Tử chỉ vào khỉ đá nói.



Nhưng Dương Thiền tựa hồ đang ngẫm nghĩ gì đó, giống như không nghe thấy Lăng Vân Tử nói, cũng không hề để ý tới khỉ đá và Phong Linh, cứ đứng im nơi đó nhìn xa xăm, cũng không biết là nhìn cái gì.



Đồ đệ không để ý sư phụ, Lăng Vân Tử chỉ đành cười xấu hổ.



Phong Linh thấy mặt khỉ đá có chút là lạ thì cũng nhìn chằm chằm Dương Thiền, đặt bình trà xuống định tới chào hỏi, lại bị Lăng Vân Tử kéo lại, cánh tay giấu trong tay áo dài khẽ huơ huơ, ý bảo Phong Linh không cần để ý tới Dương Thiền.



"Đây là chuyện gì xảy ra?" Khỉ đá càng thêm thắc mắc trong đầu.



- Ngồi, ngồi.



Lăng Vân Tử lại cười như lúc đầu, đặt mông ngồi xuống giường. Nhìn qua tưởng chừng Lăng Vân Tử mới là chủ nhân ở nơi này.




- E hèm, Ngộ Không sư đệ, lần đầu gặp mặt... Đệ muốn quà gặp mặt gì đây?



- Quà gặp mặt?



Khỉ đá ngơ ngẩn.



Thanh Vân Tử là sư huynh, Lăng Vân Tử cũng là sư huynh, mà sư huynh với sư huynh sao khác nhau nhiều vậy?



Hắn chưa kịp mở miệng, đã thấy một đạo đồ vội vã chạy tới. Đạo đồ kia vừa thấy Dương Thiên thì ngây ra một lúc, thiếu chút nữa vấp ngã.



Đạo đồ bị giật mình cũng tỉnh táo lại, đi vào trong căn phòng gỗ nhỏ của khỉ đá, cúi đầu chắp tay nói:



- Lăng Vân sư thúc, sư tổ cho mời.



Vừa nói, con mắt vừa liếc kín đáo về hướng Dương Thiền.



Lăng Vân Tử nhất thời xấu hổ cười cười, quay đầu nhìn khỉ đá và Phong Linh, rồi nói với đạo đồ:



- Ngươi về trước bẩm báo với sư phụ, nói chờ một lát nữa ta sẽ qua.



- Ý của sư tổ là mời sư thúc lập tức qua!



Lăng Vân Tử vừa nghe lời này liền hiểu tình huống, nét tươi cười trên mặt lập tức biến mất, đổi thành vẻ lo lắng, hai mắt đăm chiêu, tựa hồ đang suy tư gì đó.



Hồi lâu sau, Lăng Vân Tử mới nói thầm:



- Lại muốn ai khuyên đây, ài... Ngộ Không sư đệ, chờ xong việc ta sẽ tìm đệ.



Dứt lời, Lăng Vân Tử dẫn Dương Thiền theo đạo đồ kia đi về Tiềm Tâm điện.



Nhìn ba người đi xa dần, khỉ đá nghiêng người, nói khẽ với Phong Linh:



- Lăng Vân sư huynh này thật sự là rất đặc biệt nhỉ.



Phong Linh bĩu môi, nói:



- Lăng Vân sư thúc vốn là một sa di trong chùa, cũng không biết thế nào mà bỗng một ngày lại hoàn tục, nói là muốn về nhà kết hôn, khiến trụ trì tức giận gần chết. Không ngờ Lăng Vân sư thúc rời chùa cũng không về nhà mà chạy tới nơi này cầu đạo, nói là bởi vì tu phật quá nhiều quy củ, tu đạo vẫn thoải mái hơn.




- Ra là kỳ nhân như thế. Đúng rồi, ngươi đi thám thính thử xem tình huống của Dương Tiễn thế nào đi.



- Dương Tiễn?



Phong Linh ngẩng đầu liếc nhìn khỉ đá một cái.



- Dương Thiền kia hẳn là muội muội của Dương Tiễn. Sư phụ của nàng ta không phải Ngọc Đỉnh chân nhân sao? Tại sao lại bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh động ta?



Phong Linh bĩu môi, trừng mắt nhìn khỉ đá, nổi giận nói:



- Ta chỉ biết nam nhân háo sắc, lại không biết hóa ra khỉ đực cũng háo sắc! Vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm ả đã thấy là lạ rồi!



...



Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề ngồi trên bồ đoàn, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn chằm chằm Lăng Vân Tử đang quỳ gối ở đối diện, vẻ mặt lạnh lùng.



Lăng Vân Tử lấy hai tay tóm vào ống quần, cúi đầu, mím chặt môi, một bộ dáng thà chết không sờn.



"Rầm!"



Chỉ nghe Tu Bồ Đề đánh một chưởng lên sàn nhà, quát to:



- Ngươi, thật đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên!



- Suỵt suỵt!



Lăng Vân Tử vội vàng ngẩng đầu, làm biểu tình xin khoan dung, chỉ ngoài cửa nói:



- Sư phụ, đừng. Đồ đệ của con còn ở ngoài kia, nếu để nó nghe thấy, ngài bảo con biết giấu cái mặt làm sư phụ này ở chỗ nào?



Tu Bồ Đề nghe thế thì ném quyển thẻ tre trong tay tới Lăng Vân Tử, quát to hơn:



- Ngươi còn biết ngươi là sư phụ? Nói! Ngươi còn có người nào không dám thu làm đồ đệ không? Hả?



Né quyển thẻ tre, Lăng Vân Tử vội vàng bấm bấm ngón tay, nhiều điểm sáng trong suốt bay ra khắp nơi trong đại điện rồi biến mất.



Đây là thuật cách âm, ngăn cách âm thanh giữa đại điện với bên ngoài.



Làm phép xong, Lăng Vân Tử ngoan ngoãn quỳ, cúi đầu thật thấp.



Tu Bồ Đề nhìn bộ dáng của đồ đệ thì vừa bực mình vừa buồn cười, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.



Hồi lâu sau, ông mới bất đắc dĩ thở dài:



- Lần trước ngươi thu xà tinh bị Thiên Đình truy nã làm đồ đệ, chọc cho đặc sứ của Vương Mẫu ba ngày thì hai ngày tới đây ăn vạ. Còn lần này...



- Sư phụ, không phải ngài nói hữu giáo vô loại sao?



Lăng Vân Tử thoáng ngẩng đầu, nói nhỏ.



- Ngươi có biết vì sao xà tinh kia bị lùng bắt không? Ngươi thu đồ đệ cũng không hỏi thăm qua sao?



"Rầm!"



Tu Bồ Đề quát lên, lại đập một chưởng lên sàn nhà.



Lăng Vân Tử hoàn toàn không dám ngẩng đầu nữa.



Đã nhiều năm như vậy, Tu Bồ Đề tuy rằng còn chưa tu đến Thiên Đạo, nhưng đã cực ít chuyện có thể làm ông tức giận. Nhưng đối với bát đồ đệ Lăng Vân Tử thích làm việc không theo lẽ thường này, mỗi lần nhắc tới là lửa giận lại chạy lên não, khó tránh khỏi trách mắng một phen.



Đây gọi là người giỏi tính trước lại gặp người giỏi tính trước, kết quả cuối cùng là tính không ra.



Mà lần này, Thái Thượng Lão Quân lâm thời xuất quan, Thiên Đình vây công Dương Tiễn, mọi chuyện đã mơ hồ chệch khỏi quỹ đạo. Tu Bồ Đề không ngờ là bát đồ đệ của mình đi xem náo nhiệt xong, liền tiện tay thu muội muội của Dương Tiễn làm đồ đệ, mang về.



- Xà tinh kia... Thôi, xà tinh không đề cập cũng được. Nhưng lần này? Ngươi lại dám thu muội muội của Dương Tiễn. Ngươi có biết nghĩ hay không, Dương Tiễn kia là người phương nào? Ngươi là chê Tà Nguyệt Tam Tinh động quá an tĩnh phải không?



Lăng Vân Tử càng vùi đầu thấp hơn.



- Lần này Dương Tiễn đại bại Thiên Đình, ngươi có biết vì sao không? Đại bại Thiên Đình, rồi lại nhận chiêu an, giải tán mọi người, ngươi có biết vì sao không? Dương Thiền này tính cách như thế nào, ngươi có từng tính qua? Trong các đệ tử, ngươi là người tinh thông bói toán suy diễn nhất, nhưng ngươi có từng tính xem chưa? Ngươi học được đều vứt đi hết sao?



Trong cơn giận dữ, Tu Bồ Đề giơ tay lên, ném luôn cục chặn giấy tới.