Đại Bát Hầu

Chương 24




Dịch giả: †Ares†

Biên: Spring_Bird



Đêm khuya, từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.



Tim khỉ đá như muốn nhảy lên tới cổ họng.



- Muốn hành động sao?



Hắn vội nắm chặt lấy côn gỗ. Đây là vũ khí duy nhất hắn có.



Tiếng bước chân cuối cùng dừng lại ở trước cửa.



Ngay lập tức, khỉ đá vọt tới bên cạnh cửa, giơ côn lên cao, chuẩn bị ai dám đá cửa vào sẽ lập tức phế đi một chân của kẻ đó.



Thế nhưng công kích trong dự liệu cũng không có xảy ra.



"Cốc cốc cốc..."



Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.



"Đánh lén còn gõ cửa? Đám người kia là có phong phạm quân tử hay là ngốc nhỉ?" Khỉ nghĩ.



- Là ta! Mở cửa!



Đây là tiếng của Phong Linh.



Mở cửa, khỉ đá thấy được Phong Linh đang thở hổn hển, cảnh giác nhìn quanh.



Phong Linh vội vàng chen vào trong, một tay còn cầm một cái túi gì đó.



Cài chốt cửa, quay người lại, khỉ đá liền thấy được Phong Linh đổ từ trong túi ra đủ thứ kỳ quái ở trên bàn.



- Đây là gì thế?



Khỉ ngạc nhiên hỏi.



Phong Linh bới bới, lấy ra một cây côn sắt ngắn màu vàng, rồi ném cho khỉ đá.



- Những thứ này là sư phụ và sư huynh tặng cho ta, đều là pháp bảo đấy!



Chính mình nắm lên một thanh kiếm gỗ ngắn, Phong Linh vội vàng nép tới cạnh khỉ đá.



- Để làm gì đây?



Khỉ đá nhìn ngắm cây côn sắt dài chừng một thước ba trong tay. Hắn không nghi ngờ thứ đồ chơi này là pháp bảo, nhưng vấn đề là... Không đến cảnh giới Nạp Thần, lấy pháp bảo ra làm chi?



Nhìn thấy cô gái nhỏ cắn môi nắm chặt kiếm gỗ, nhìn chằm chằm cánh cửa không chuyển mắt, dáng vẻ dễ thương, khỉ đá cảm thấy buồn cười.



- Ngươi còn cười được?



Phong Linh đã cuống đến phát khóc:



- Bọn họ có bao nhiêu người ngươi biết không? Ta chạy đi tìm sư tổ, sư tổ nói còn chưa có đánh, đánh nói sau. Ta... Ta chỉ đành một mình tới.



Nhìn vẻ lo lắng của Phong Linh, khỉ đá lại thấy mình nhẹ nhõm hơn không ít:



- Chỉ là đánh một trận thôi mà, bọn hắn dám đánh chết ta ở trong quán sao? Hừ.



Bên ngoài, trong một bụi cỏ, có đạo sĩ đang xì xào bàn tán.



- Thấy không, tứ công chúa Phong Linh nhà đại sư bá đi vào. Không hiểu sao Phong Linh lại che chở con khỉ kia như vậy nữa.



- Chúng ta còn động thủ không?



Nhất thời, mọi người không tự chủ được nhớ tới cảnh sư huynh Nguyệt Triêu mấy hôm trước dẫn Phong Linh đi tản bộ ngắm cảnh trong quán.



Tuy rằng cô bé chưa bao giờ tỏ ra mình được nuông chiều, nhưng danh hiệu Phong Linh "tứ công chúa" cũng không phải là giả dối.



Lỡ làm bị thương Phong Linh thì không phải chuyện đùa. Không nói Tu Bồ Đề yêu thương cô bé, cũng không nói sư phụ cô bé - Thanh Phong Tử là đại đồ đệ của Tu Bồ Đề, chỉ nhắc sư huynh Nguyệt Triêu kia thôi, đã nổi danh khó chơi, một khi trả thù tuyệt không nương tay.



Giống như đã sớm dự liệu được, mấy ngày hôm trước trở về, Nguyệt Triêu còn cố ý dẫn Phong Linh đi khắp đạo quán. Đây căn bản là đang nhắc mọi người đừng nên làm bất kỳ hành động xấu gì với sư muội!



Một tu sĩ cảnh giới Luyện Thần Quy Thực, muốn chỉnh chết một đám tu sĩ Ngưng Thần Tụ Khí, có chừng một trăm loại phương pháp, đây là thường thức!



Trầm mặc hồi lâu sau, trong bụi cỏ cũng không biết ai mở miệng trước nói:



- Trước tiên... nhìn kỹ hẵng nói.



Mọi người im lặng.



Một lần nhìn kỹ, là nhìn suốt cả đêm, cũng bị muỗi đốt suốt cả đêm.



Một đêm này, cứ như vậy hữu kinh vô hiểm qua đi. Đợi khi trời vừa sáng, khỉ đá liền cảm giác được đám đạo đồ mai phục xung quanh lần lượt rời đi.



Lại một ngày mới bắt đầu.



Toàn bộ đạo quán đều xì xào bàn tán, từng đôi mắt nhìn khỉ đá đều mang theo ý cười, giống như đang đợi xem hắn chết như thế nào.



Buổi trưa, Tu Bồ Đề cho dán thông cáo ở trên tường: "Cấm ẩu đả trong quán, người vi phạm tất trọng phạt."



Nghe nói lúc ấy một đám người tức giận bất bình, la hét Tu Bồ Đề đây là đang thiên vị con khỉ. Không ít người còn tiến lại hỏi đạo đồ dán thông cáo: "Nếu có người trái với lệnh cấm khác trong quán, chúng đệ tử vì ngăn cấm mới ra tay, thì có bị trọng phạt không?"



Đạo đồ kia sớm có chuẩn bị, ngẩng đầu lên, kéo dài giọng hô:



- Loại tình huống này, sư tổ có nói, lý thuyết là không bị!



Mọi người tỉnh ngộ.



Được, quy tắc trò chơi đã đặt ra.



Ý của Tu Bồ Đề chính là: Nếu con khỉ kia muốn lẻn vào Tàng Kinh các, thì các ngươi có thể hung hăng đánh hắn. Nhưng nếu con khỉ kia không làm vậy mà các ngươi động thủ, vậy đừng trách lão phu trọng phạt.



Từ một góc độ nào đó mà nói, đây căn bản không phải ngăn cấm, mà là đang cổ vũ!



Nghe được tin này, khỉ đá hận đến nghiến răng ken két.



- Lão gia hỏa này thích xem trò vui sao?



Nhưng hắn cũng chẳng có cách nào. Hiện giờ sống ở chỗ người ta, người ta thích chơi ra sao, hắn cũng chẳng có quyền gì phản bác.



Có thể làm bây giờ, chỉ có nhịn, lại nhịn. Chỉ cần học xong bảy mươi hai biến, thì chẳng cần sợ cái gì nữa.



Cả ngày khỉ đá không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng nhỏ của mình đả tọa tu hành, khi nào mệt thì lật xem đống sách mình sao chép được.



Bởi vì không ai dạy tri thức tu tiên cho hắn, nên lúc trước hắn không phân biệt được sách nào với sách nào, kết quả là một đống "vô tác dụng" chất chồng trong nhà như núi.



Nhưng mà, trong Tàng Kinh các sẽ có loại sách "vô tác dụng" sao?



Đương nhiên không có, cái gọi là "vô tác dụng", chẳng qua là nói về sách thiên về tu hành của người tu ngộ giả đạo.



So với hành giả đạo, ngộ giả đạo phức tạp hơn, hơn nữa bản thân Tu Bồ Đề cũng tu ngộ giả đạo, cho nên sách liên quan cũng nhiều hơn.



Mà hôm nay khỉ đá lại xem từng quyển, dù không hiểu, cũng cố nhớ lấy.



Phải biết rằng, hiện đối thủ của hắn toàn là ngộ giả đạo, nếu chẳng hiểu gì về đường đó, không phải là tìm chết?



Bị Tu Bồ Đề "làm khổ" nhiều lần như vậy, hắn xem như lĩnh giáo được chỗ kinh khủng của ngộ giả đạo - không đánh mà thắng!



Đến xế chiều, khỉ đá chợt nghe tiếng loảng xoảng từ bên ngoài.



Mở cửa ra nhìn, một đạo đồ đang ở trên mái, tu sửa lại bên căn phòng bỏ trống sát vách phòng hắn. Còn bên ngoài là hai đạo đồ đang khuân từng đống đồ từ đằng xa lại.



Phong Linh thì cầm chổi đứng cửa, thấy khỉ đá đi ra liền tươi cười nói:



- Ta đến đây ở!



- Ngươi đến đây ở làm gì? Sư phụ đồng ý không?



Khỉ đá không hiểu hỏi.



- Bảo vệ ngươi đó!



Phong Linh giơ nắm tay nhỏ lên:



- Ta điều tra rồi, bọn họ vẫn tương đối nể ta. Chỉ cần ta ở đây, khẳng định có tác dụng. Còn sư tôn thì luôn mặc kệ việc vặt thế này mà.



Khỉ đá đại khái hiểu được ý của cô bé. Phong Linh ở trong quán có địa vị thế nào hắn cũng biết. Vấn đề là, nhắc đến quan hệ sư huynh sư phụ, thì hoàn cảnh của khỉ đá so với Phong Linh chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, thế nhưng...



"Người với người làm sao lại hơn kém nhiều như vậy đây?" Khỉ đá không khỏi nghĩ.



Hơn nữa, để một tiểu cô nương đến bảo vệ, nói thật là có chút mất mặt.



Nhưng hắn cũng không cự tuyệt.



Cả một tháng này, khỉ đá đều ở trong phòng tu hành, không hề tới Tàng Kinh các, chỉ muốn sớm tới cảnh giới Nạp Thần. Chỉ cần đạt cảnh giới này, thì dù là một đám đạo đồ Ngưng Thần tay không tấc sắt mai phục ngoài phòng cũng không còn là vấn đề nữa!



Mà trong thời gian này, Phong Linh cũng theo hắn như hình với bóng mỗi ngày.



Cuộc sống cứ như vậy vô kinh vô hiểm qua. Có lẽ vì suốt thời gian dài khỉ đá không có động tĩnh gì, cũng không biết có phải là cạm bẫy hay không, đám đạo đồ theo dõi ngoài cửa cũng càng ngày càng ít.



Vì thế, khỉ đá lại rục rịch muốn lẻn vào Tàng Kinh các.



Mấy ngày qua, mỗi khi hắn hấp thu linh khí, sẽ cảm thấy thân thể đau nhức vô cùng, cảm giác đau đớn ở cả mỗi tấc trên da thịt. Hấp thu càng nhiều linh lực, đau đớn càng mãnh liệt. Đó giống như là cơn đau đến từ sâu trong linh hồn.



Đáng sợ hơn là loại cảm giác này theo tu hành mỗi ngày một nguy kịch hơn.



Tình huống này khiến hắn gần như phát rồ.



Hắn biết, mình đã mò tới cánh cửa của cảnh giới Nạp Thần.



Thế nhưng tình huống này không giống như hắn biết. Trong sách ghi lại rằng khi Ngưng Thần tiến vào Nạp Thần thì thân thể sẽ rất khó chịu, nhưng không ngờ cái khó chịu ấy lại mãnh liệt như vậy.



Hắn cho rằng thể chất của mình có vấn đề. Hắn toàn lực hấp thu linh khí thì tốc độ ước chừng gấp mấy chục lần người tu tiên khác. Đương nhiên, cơn đau phải chịu cũng gấp mấy chục lần.



Đáng sợ nhất là, càng tới gần ngưỡng Nạp Thần, loại đau đớn này càng tăng mạnh.



Lúc mới bắt đầu chẳng qua chỉ là đau nhức, hắn có thể chịu đựng nhờ ý chí. Chỉ là sau mỗi lần tu hành xong thì đều cảm thấy như vừa chạy điên cuồng hơn mười dặm đường, mồ hôi như tắm, cơ thể mệt lả.



Thế nhưng theo tu hành tiến triển, linh lực trong cơ thể vốn phục tùng, lại giống như biến thành một con hung thú không ngừng giãy giụa, như muốn xé rách thân thể hắn để chui ra bên ngoài.



Nhiều lần hắn cố gắng tu đến cùng, thì máu cũng phun ra, đau đến ngất đi, tỉnh lại liền thấy Phong Linh đã đỏ bừng đôi mắt.



Điều này làm khỉ đá hoài nghi, nếu cứ tiếp tục tu như vậy, có khi nào thần thông chưa thành, mà mình đã quy thiên.



Kỳ thật trong số sách khỉ đá chép được cũng ghi lại một cách có thể hóa giải loại "khó chịu" này, đó chính là Nạp Thần đan. Thế nhưng luyện đan tính là một "nghề bậc cao" của người tu tiên, huống hồ khỉ đá tu hành giả đạo, việc luyện đan sẽ vĩnh viễn không quan hệ với hắn. Còn Phong Linh thì tu vi lại chưa đủ.



Rơi vào đường cùng, khỉ đá chỉ đành dự định tiếp tục đến Tàng Kinh các, trông chờ lần này có thể tìm được một hai phương pháp xoa dịu.



Chỉ là Phong Linh ở đây không chỉ khiến đám đạo đồ kiêng dè, ngay cả khỉ đá cũng e dè.



Cô bé có thể để khỉ đá ở tình huống không hề nắm chắc đi mạo hiểm sao? Vài lần ban đêm khỉ đá muốn xuất phát, kết quả Phong Linh đều võ trang đầy đủ đi theo.



Cuối cùng, khỉ đá chỉ có thể bỏ ý niệm này đi. Hắn không thể không hạ thấp tốc độ hấp thu linh lực, để đảm bảo cơn đau đớn nằm trong phạm vi mình có thể chịu đựng.



Nhưng dù là vậy, theo thời gian trôi qua, thời gian khỉ đá có thể tu hành càng lúc càng ngắn, mà thời gian để xoa dịu đau đớn lại càng lúc càng dài. Kết quả là việc tiến vào cảnh giới Nạp Thần bị chậm vô kỳ hạn.



Một tháng sau, vào một sáng sớm, khi Phong Linh và khỉ đá đều đang ở trong phòng mình tu hành, thì chợt có người gõ cửa.