Đại Bát Hầu

Chương 147: Sư huynh đệ




Dịch: †Ares†



Biên: †Ares†



Tờ mờ sáng, một thiên binh được hai thiên binh khác hộ tống, bước lên boong của một chiến hạm.



Thiên binh đó run rẩy quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm quyền, lại mãi không nói ra lời.



Thiên Hành mặt không đổi sắc đứng trước mặt thiên binh kia, mở to mắt hỏi:



- Mộc Lý Kỳ đâu?



- Mộc... Mộc Lý Kỳ tướng quân bị U Tuyền Tử giữ lại. Ông ta nói là... nói là để tướng quân ngài tự mình đi gặp ông ta.



Thiên binh kia cúi đầu thật thấp nói, thân hình run lên, tựa như mới trải qua chuyện rất đáng sợ.



Mặt Thiên Hành lập tức tím tái lại.



Một thiên tướng đứng cạnh đó quát lớn:



- Nói rõ ràng! Cuối cùng là sao lại thế này!



- Ta... chúng ta làm theo lệnh, muốn lẻn vào U Tuyền cốc. Nhưng U Tuyền cốc kia có mê trận ở khắp nơi, đảo lộn cả trên dưới trái phải trước sau, ngay cả Mộc tướng quân cũng không có cách nào, căn bản không vào được. Thậm chỉ cả lui cũng không lui được. Sau đó U Tuyền Tử xuất hiện...



- Lão ta tự mình ra?



Thiên Hành vội hỏi.



Thiên binh kia nuốt ngụm nước bọt, thần sắc có chút hoảng hốt nói:



- Không... không có, chỉ là ảo ảnh và truyền âm, chúng thuộc hạ không gặp được chân thân của ông ta. Sau đó ông ta nói chúng thuộc hạ tự tiện vào U Tuyền cốc, giữ các đồng liêu khác lại, bao gồm cả Mộc tướng quân, chỉ thả một mình thuộc hạ về báo tin, để...



Thiên binh kia hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn Thiên Hành một cái, nhắm chặt mắt, nuốt một ngụm nước bọt:



- Để cho Thiên Hành tướng quân trong ngày hôm nay đi qua gặp ông ta, quá hạn thì để Nguyên soái đến nhận người.



- Nói mà không biết ngượng!



Thiên Hành nắm chặt tay đến phát ra tiếng, cắn răng, đứng ngây người, sắc mặt tím bầm.



Chân trời phía Đông đã có những tia nắng đầu tiên. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên toàn bộ boong tàu. Binh tướng trên boong như rừng, nhưng không ai dám lên tiếng.



Một lúc sau, một vị tướng lĩnh khom người nói:



- Thiên Hành tướng quân, U Tuyền Tử kia thuộc về tiên nhân ẩn cư, rất ít nhập thế, theo trước mắt thì phỏng đoán của chúng ta về thực lực của ông ta sợ là sai rồi. Chúng ta vẫn nên... Trước tiên thông báo chuyện này cho Nguyên soái, để Nguyên soái định đoạt đi.



- Không!



Thiên Hành giơ tay lên, cắn răng nói:



- Việc nhỏ thế này không cần thông báo Nguyên soái! Ngày hôm nay, bổn tướng quân liền đi gặp U Tuyền Tử này. Hừ, lão tử cũng không tin, một vạn đại quân cùng hơn một trăm thiên tướng chúng ta còn không giải quyết được chuyện nhỏ thế này, mà lại còn cần làm phiền Nguyên soái!



...



Sáng sớm, hai con chim sẻ đậu trên chạc cây ngoài cửa sổ, hót ríu rít.



Khỉ Đá sớm đã rời khỏi gường, nhìn chúng nó từ đằng xa, thi thoảng lại chớp mắt, quan sát tới nhập thần.



Buổi sớm ở U Tuyền cốc ngoại trừ không thấy được ánh mặt trời do những đám mây tưởng như vĩnh viễn che khuất, thì tất cả đều hoàn hảo. Ngẫu nhiên có thể thấy được vài con chim từ bên ngoài bay vào trong cốc. Chẳng qua chúng nó cũng không ở lâu. Dù sao thì thực vật ở nơi này không nhiều.



Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cộc cộc.



- Khỉ Đá ca ca dậy chưa?



- Vào đi.



Nghiêng người đẩy cửa vào, tiểu hồ ly bê một chậu đầy nước trong, mỉm cười tiến đến.



Hít thật sâu một hơi, Khỉ Đá vươn vai, xỏ giày, chống gậy bước xuống giường, nhận lấy khăn mặt ướt từ tay tiểu hồ ly.



Thương thế trên người hắn đã tốt hơn nhiều. Hiện hắn tuy còn hành động bất tiện, nhưng đã không đến mức bất lực như lúc trước. Chỉ cần hơi chú ý một chút, kỳ thật không có người chăm sóc cũng không sao cả.



Cứ như vậy, hẳn là không bao lâu nữa hắn sẽ hoàn toàn bình phục.



Hắn nghĩ.



- Khỉ Đá ca ca, hỏi huynh một chuyện này.




Tiểu hồ ly nói.



- Hỏi đi.



Khỉ Đá vắt khô khăn mặt, bắt đầu lau mặt.



- Lúc trước huynh nói sẽ tìm cho muội một vị sư phụ, còn nhớ rõ không?



Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khỉ Đá, chớp đôi mắt tội nghiệp đầy mong đợi.



- Sao? Háo hức quá hả?



- Mỗi lần mọi người có việc, điều ném muội ra rất xa a. Muội muốn chiến đấu cùng mọi người.



Khỉ Đá ngẩng đầu lên, nghĩ nghĩ, mấp máy miệng nói:



- Đợi gặp mặt U Tuyền sư huynh, ta sẽ hỏi một câu. Đó là một vị sư phụ không tệ.



- Nếu...



Tiểu hồ ly bĩu cái miệng, nói:



- Nếu bái U Tuyền đại sư làm sư phụ, đến lúc đó mọi người muốn đi, mà muội lại chưa học xong, thì làm sao bây giờ?



Khỉ Đá nghiêng đầu qua nhìn bộ dáng nhăn nhó của tiểu hồ ly, nói:



- Muốn nói gì thì nói đi, nha đầu này. Từ lúc nào mà nói chuyện với ta cũng quanh co lòng vòng thế hả?



Tiểu hồ ly nở nụ cười, vội vàng kéo góc áo Khỉ Đá, nói:



- Khỉ Đá ca ca, kỳ thật muội cảm thấy Dương Thiền tỷ tỷ không tệ.



- Muội muốn bái nàng làm sư phụ sao?



- Ừm! Muội muốn trở nên lợi hại như tỷ ấy vậy.



Tiểu hồ ly gật đầu thật mạnh, mở to hai mắt mong mỏi.




- Muội chịu nổi cái tính khó chịu của nàng ta sao?



- Dương Thiền tỷ tỷ tính tình rất tốt.



Tiểu hồ ly cau mày trách.



- Nàng tính tình tốt? Ha ha...



Khỉ Đá cười cười, cúi đầu dùng khăn mặt lau mặt.



- Ta tính tình không tốt sao?



Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.



Khỉ Đá giật mình, quay đầu lại, nhìn thấy Dương Thiên đang khoanh tay đứng dựa ở cửa, vẻ mặt khiêu khích.



- Tính tình của ta thật là không tốt? Nói xem, không tốt ở chỗ nào?



Dương Thiền nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khỉ Đá, hừ một tiếng, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly:



- Sao? Muốn bái ta làm sư phụ?



- Dạ.



Tiểu hồ ly vội gật đầu thật mạnh.



- Được, vì một câu kia của nhóc, ta thu!



Dương Thiền đưa tay vỗ vỗ đầu tiểu hồ ly, sau đó ném một bình dược lên bàn, trừng mắt liếc Khỉ Đá:



- Ăn cơm xong rồi ăn!



Dứt lời, nàng kéo tiểu hồ ly ra ngoài:



- Chúng ta đi, không cần để ý hắn. Trước hết ta dạy nhóc thuật hấp khí thổ nạp để kết hợp tăng tu vi. Nhưng mấy ngày nay còn vội luyện đan, phải đợi mấy ngày nữa. Nhóc trước hết ở đây hỗ trợ ta làm việc lặt vặt, cũng tiện quen thuộc những tài liệu luyện đan.



- Con đi hỗ trợ? Vậy... vậy Khỉ Đá ca ca thì sao?




- Hắn không cần người chăm sóc nữa rồi, rảnh rỗi sinh nông nổi, để hắn tự chăm sóc mình đi.



- Ơ... Vậy...



- Không cần quan tâm tới hắn!



Tiểu hồ ly bị Dương Thiền lôi ra ngoài, cái đầu nhỏ lưu luyến không ngừng nhìn lại.



- Đi thôi, ta không sao.



Khỉ Đá bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu tiếp tục rửa mặt.



Đi phòng bếp tìm chút đồ ăn, ăn xong, Khỉ Đá lại ngồi trong sân nhà, lẳng lặng ngẩn người.



Không bao lâu, Hắc Tử ngồi xổm bên cạnh.



- Ngươi làm gì thế? Khỉ Đá liếc nó một cái, hỏi.



- Dương Thiền tỷ để ta nhìn chằm chằm huynh, không để huynh chạy loạn khắp nơi.



Khỉ Đá mở trừng hai mắt:



- Gì? Lượn sang một bên, ta là Khỉ Đá ca của ngươi đó, biết không? Ta cần ngươi nhìn chằm chằm sao? Ngươi nghe ta hay là nghe nàng đây? Đi chỗ khác chơi!



Hắc Tử nhức đầu, thở dài:



- Nhưng... nhưng giờ Dương Thiền tỷ là sư phụ của Tiểu Hồng rồi...



Khỉ Đá hận không thể dùng cái gậy mình đang chống đập nó một trận, đây chính là trọng sắc khinh hữu sao?



Lại ngây người trong sân hồi lâu, Khỉ Đá không ngừng trừng mắt nhìn Hắc Tử. Sau rất nhiều lần "được" trừng mắt, Hắc Tử tựa như cũng cảm thấy không thoải mái, nói câu "đệ đi xem có cần hỗ trợ gì không", rồi xám xịt bước thẳng.



Cả cái sân trống rỗng cũng chỉ còn một mình Khỉ Đá.



Hắn đang chờ U Tuyền Tử.



Chỉ là U Tuyền Tử liệu có đến không? Chuyện này hắn cũng không biết.



Có phải Ngộ giả đạo tu đến cực hạn đều thích cố làm ra vẻ huyền bí không nhỉ?



Nghĩ vậy, hắn không khỏi thở dài. Nếu thương thế đã hoàn toàn biến chuyển tốt, hắn đại khái có thể điều khiển Cân Đẩu Vân, đi khắp U Tuyền cốc. Đến lúc đó có cái gì mà hỏi không ra được?



Chuyện về Tước Nhi thì chưa nói. Hiện tại Khỉ Đá thực sự không thể lập tức giải quyết được vấn đề hắn muốn.



Một ngày này, Khỉ Đá chờ từ sáng sớm đến xế chiều, không nghe thấy tiếng đàn, lại thấy Nguyệt Triêu tới.



- Tôn sư thúc.



Nguyệt Triêu vội vàng chạy tới chắp tay nói:



- U Tuyền sư thúc để ta mời sư thúc tới.



- Đi đâu?



Khỉ Đá hỏi.



- Đi phủ đệ của U Tuyền sư thúc.



- À.



- Việc này không nên chậm trễ, đi thôi.



Cõng Khỉ Đá, Nguyệt Triêu nhanh chóng cưỡi mây, không bao lâu, đã lên tới đỉnh núi, cũng không đi cửa chính mà đáp thẳng xuống trong đình viện.



Đình viện này nhìn qua cũng không quá mức đặc sắc, bất kể là quy mô hay là trang hoàng, có vẻ hơi khó coi với nơi tiên nhân ở.



Trong đình viện, cỏ hoa rực rỡ, ở giữa có một lương đình nho nhỏ. Trong lương đình, ba người vây quanh một bàn tròn pha trà.



U Tuyền Tử, Đan Đồng Tử, Thanh Vân Tử!



Thanh Vân Tử nhìn thấy Khỉ Đá, ha ha nở nụ cười:



- Sư đệ biệt lai vô dạng a, chúng ta đã lâu không thấy.



Đan Đồng Tử thì mặt không thay đổi liếc mắt nhìn Khỉ Đá một cái.