Đại Bát Hầu

Chương 146: Mê trận




Dịch: †Ares†



Biên: †Ares†



Dưới ánh trăng, bốn thiên quân mở cánh, bay sát mặt đất, dọc theo cánh rừng. Từng bóng cây cối xẹt nhanh qua bọn họ, thoáng cái đã đến đỉnh núi.



Đứng trên đỉnh núi, thiên tướng cầm đầu nhìn vào trong cốc.



Sơn cốc to lớn lúc này nằm gọn trong tầm mắt gã, tiếc rằng chỉ toàn là bóng tối, chẳng thấy gì cả.



Ở khoảng cách xa như vậy, gã cũng không cảm giác được gì.



- Xem ra vẫn phải vào cốc mới được.



Ba thiên binh phía sau tiến sát về thiên tướng cầm đầu.



- Mộc tướng quân, vào thẳng từ đây sao?



Một thiên binh hỏi.



Thiên tướng đứng cạnh vách núi, khom người, nheo mắt, cẩn thận cảm giác.



Hồi lâu sau, mở mắt ra, gã cúi đầu, nhặt lên một viên đá thử ước lượng, rồi lại thả xuống:



- Không cảm nhận được pháp trận phòng ngự dao động, nhưng không biết có loại pháp trận bị động không.



Nghĩ, gã không khỏi thở dài:



- Bản thân ta hy vọng có thể cảm nhận được một hai cái pháp trận, không cảm nhận được ngược lại...



Ngược lại trong lòng càng thêm thấp thỏm.



Chân mày của gã không khỏi hơi nhăn lại, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trán.



Lúc nhận được mệnh lệnh này, thiếu chút nữa gã phun máu.



Muốn lẻn vào địa bàn của U Tuyền Tử thuộc Tà Nguyệt Tam Tinh động...



Hiện tại, rốt cuộc gã biết tại sao Thiên Hành lại để một thiên tướng cảnh giới Hóa Thần như gã tự mình dẫn đội điều tra. Ngay từ ban đầu, Thiên Hành liền hạ quyết tâm ngoài cốc không tìm thấy thì để gã lẻn vào trong cốc.



Đứng nguyên tại chỗ do dự hồi lâu, vị thiên tướng này cuối cùng nói:



- Xem vài vị trí khác rồi lại quyết định.



Dẫn theo ba thiên binh, gã lén lút bay tới một sườn dốc phía xa khác.



...



Trong lầu các, U Tuyền Tử ngồi khoanh chân, vẻ mặt hững hờ. Ông đưa tay vuốt vuốt hai lọn tóc mai dài, tay còn lại xòe năm ngón xoay nhẹ trong không khí.



...



Bay sát mặt đất một hồi lâu, thiên tướng kia bỗng cảm giác có gì đó không đúng.



Cảnh vật bốn phía rõ ràng không ngừng lướt qua, nhưng mặc kệ bốn người bay thế này, cũng không hề rút gần khoảng cách với sườn dốc kia.



Gã đột ngột dừng lại, ba thiên binh phía sau cũng dừng theo.



- Sao vậy, Mộc tướng quân?





- Ta cảm giác... Có gì đó không đúng...



Thiên tướng kia quay đầu quan sát bốn phía, thấy một hòn đá to trên mặt đất, liền mở mắt nhìn chăm chú.



Gã bước tới, nhặt hòn đá lên:



- Chúng ta liệu có phải là... đã ở trong mê trận không?



Nghĩ vậy, gã không khỏi kinh hãi, mồ hôi ướt lưng áo.



- Vậy... chúng ta làm sao bây giờ?



- Đừng lo lắng. Chúng ta nhiều nhất chỉ là tiến vào mê trận, còn chưa gây ra báo động.



Thiên tướng vừa nói vừa bóp nát hòn đá trong tay.



Nghiêng đầu sang chỗ khác, gã liếc nhìn đường xuống núi, lại nhìn vách núi.



- Trực tiếp hạ xuống từ nơi này. Dù có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không thì đều phải thử một lần. Bằng không trở về làm sao báo cáo được?




Dứt lời, gã mở cánh, nhảy từ vách núi xuống.



Ba thiên binh cũng vội vàng đuổi theo.



...



Trong lầu các, U Tuyền Tử cười khẽ, vuốt râu, chìa tay trái vẽ một chữ bùa trong không khí.



...



Lướt qua vách đá, bốn người từ từ hạ xuống đất không một tiếng động, trên đường lẩn tránh sau những bụi cây mọc từ vách đá dựng đứng.



Nhưng không bao lâu sau, vị thiên tướng kia lại cảm thấy bất thường.



- Tại sao hạ xuống từ vách núi lại lâu như vậy?



Hẳn đến cả một nén nhang rồi chứ?



Lẽ nào ngay cả nơi này cũng có mê trận? Điều này không có khả năng. Mê trận chỉ có thể quấy nhiễu thị giác, không có khả năng đảo loạn cao thấp thế này!



Rất nhanh, thiên tướng rốt cuộc thấy mặt đất đen kịt mờ mờ, để gã không khỏi thở phào một cái.



Ngay khi gã chuẩn bị đặt chân, đột nhiên, trời đất lộn nhào, mặt đất đen kịt kia biến đâu mất, hóa thành bầu trời đầy sao!



Mà chính gã cũng không biết mình đã bị đảo lộn từ dưới lên trên từ lúc nào.



Trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa gã đập trúng một tảng đá nhô ra trên vách núi.



Thật vất vả khống chế được, bốn người lại hạ xuống trên vách đá.



Hòn đá bị thiên tướng kia bóp thành bột phấn ở bên cạnh, vẫn là chỗ chũ!



- Mộc tướng quân... Hiện tại, làm sao bây giờ?



Một thiên binh nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng hỏi.



Đây là có chuyện gì? Xung quanh đều là mê trận sao?




Thiên tướng kia lại quay đầu nhìn vào trong cốc chốc lát, mắt chớp loạn, hô hấp dồn dập.



Đây căn bản không phải là mê trận gã biết. Loại mê trận này không chỉ đảo lộn phương hướng, còn đảo lộn cả trên dưới.



- Tướng quân, làm sao bây giờ?



- Trốn!



Thiên tướng kia đứng lên nói.



Bốn thiên quân lặng lẽ bay ngược trở lại theo con đường đã đi.



Nhưng vào lúc này, chuyện kỳ dị lại xảy ra. Rừng cây cảm giác gần trong gang tấc, vậy mà bay bao lâu cũng không đến! Dừng lại, cả đám chỉ cảm thấy đầu hoa mắt choáng, bốn phía đều đang xoay tròn.



- Xong rồi, đi cũng không đi được?



Ngẩng đầu lên, thiên tướng nhìn chăm chú bầu trời, nói:



- Thử bay lên trên xem!



Dứt lời, gã vỗ cánh bay lên trời.



Lần này giống như thuận lợi, trong nháy mắt gã đã cách mặt đất hơn mười trượng.



Nhưng cả đám còn chưa kịp vui vẻ, chỉ thấy cảnh tượng bốn phía nhanh chóng vặn vẹo. Chỉ chớp mắt, cả bốn đã lại nguyên chỗ cũ!



- Thật là đi không được!



Ba thiên binh tuyệt vọng, ngồi bệt trên mặt đất than.



Thoáng ngây ngốc một chút, thiên tướng kia bắt đầu mạo hiểm làm phép, thử toàn bộ các pháp thuật bài trừ mê trận. Thế nhưng mặc gã cố gắng thế nào, bốn phía vẫn không hề có phản ứng, tựa như cả bốn người căn bản không hề ở trong mê trận.



Ước chừng giằng co một canh giờ, thiên tướng kia chỉ đành khom người chắp tay về hướng sơn cốc, cao giọng nói:



- Thủy quân Thiên Hà, bộ hạ của Thiên Bồng Nguyên Soái, Mộc Lý Kỳ, cầu kiến U Tuyền lão nhân!



Nói tới lần thứ hai, bốn phía bỗng có cuồng phong gào thét, lá cây, đất đá từ trên mặt đất xoay tròn trước mặt bốn thiên quân.



Chỉ chốc lát, vô số lá rụng và đất đá xen lẫn sương mù dày đặc hội tụ thành một gương mặt thật lớn trước mắt bốn thiên quân - U Tuyền Tử.




Thiên binh thiên tướng không khỏi kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau.



U Tuyền Tử khẽ há miệng, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu bốn thiên quân.



- Không gặp.



Chỉ đơn giản hai chữ, làm cho ba thiên binh cùng một thiên tướng đều run lên.



Thiên tướng tên Mộc Lý Kỳ vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, chắp tay nói:



- Vậy... Thỉnh U Tuyền lão nhân tháo bỏ mê trận, để bọn ta trở về.



- Các ngươi có thể tới, vì cái gì không thể đi đây? Lúc đến, các ngươi cũng không thông báo lão phu thì phải? Một khi đã như vậy, lúc đi, lão già ta cũng không tiện biết được.



U Tuyền Tử nói giọng lạnh như băng.



Mộc Lý Kỳ cúi đầu, cắn răng chắp tay nói:




- Lần này bọn ta tùy tiện tiến đến, có nhiều mạo phạm, kính xin U Tuyền lão nhân thứ tội.



Lúc này, đầu gã đã đổ đầy mồ hôi.



- Là tùy tiện tiến đến sao?



Gương mặt khổng lồ cười:



- Ta thấy gọi là trộm lẻn vào mới đúng. Ha ha ha ha, xem ra, lão đầu tử ta lớn tuổi, đầu óc không dùng được rồi.



Mộc Lý Kỳ giờ phút này cũng rối lên, không biết phải làm sao.



U Tuyền Tử tính tình cổ quái, đó là chuyện khắp thiên hạ đều biết. Vậy mà Thiên Hành vẫn muốn gã mạo hiểm lẻn vào U Tuyền cốc...



Chuyện cho tới bây giờ, nghĩ gì cũng đã quá muộn.



Mộc Lý Kỳ chắp tay lại nói:



- Bọn ta phụng mệnh lùng bắt yêu hầu, cũng là vì phúc của thương sinh, kính xin U Tuyền lão nhân mở một mặt lưới, thả chúng ta trở lại. Về sau, tất không tái phạm.



- Vì phúc của thương sinh? Đợi đã, để lão phu nghĩ một chút. Lão phu cũng bao gồm trong thương sinh sao? Giống như không có nhờ các ngươi cái gì mà nhỉ? Một khi đã như vậy, "phúc" kia liên quan gì đến lão phu? Theo ta thấy, các ngươi là muốn lấy cớ "phúc của thương sinh" để bỏ qua "phúc" của lão phu a!



- Không dám!



Mộc Lý Kỳ vội vàng hô, lại cũng không biết nói tiếp thế nào, đành im lặng.



- Tự tiện vào U Tuyền cốc, lão phu có giết các ngươi thì nhiều lắm cũng chỉ bị Ngọc Đế trách vào câu nhỉ?



Nghe thế, ba thiên binh kia tức thì như rơi vào hầm băng, sợ tới mức mặt không còn sắc máu.



Mộc Lý Kỳ lúc này cũng hoảng. Gã tuy là cảnh giới Hóa Thần, nhưng tu vi chẳng qua là Hóa Thần Tán Tiên mà thôi. U Tuyền Tử là người thế nào? Lão nhị trong Linh Đài cửu tử, muốn giết gã, chẳng qua là chuyện giơ tay nhấc chân.



Do dự hồi lâu, Mộc Lý Kỳ chỉ đành cắn răng, thấp giọng tiếp tục nói:



- Cầu U Tuyền lão nhân khoan hồng độ lượng, mở một mặt lưới, thả chúng ta một con đường sống. Về sau... Về sau tất không tái phạm!



Gương mặt khổng lồ kia không đáp lại, chỉ thấy khóe miệng khẽ nhếch lên.



Gió vẫn thổi tứ phía, mạnh đến nỗi khiến mắt của bốn thiên quân đau nhói.



Tựa như muốn để bọn họ khắc ghi nỗi sợ, U Tuyền Tử lẳng lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói:



- Các ngươi nói "Về sau tất không tái phạm" là nói mấy người các ngươi "tất không tái phạm", hay thủy quân Thiên Hà "tất không tái phạm", hay là nói thiên quân "tất không tái phạm" đây?



Nghe một câu này, Mộc Lý Kỳ gần như tuyệt vọng.



Gã làm sao có thể thay mặt thủy quân Thiên Hà đáp ứng cái gì, càng khỏi nói thiên quân rồi. Mà dù có dám nói, U Tuyền Tử cũng sẽ không thể nào tin. Về phần nói riêng cho bốn người bọn gã, U Tuyền Tử căn bản không thèm để ý.



Thở dài, U Tuyền Tử thản nhiên nói:



- Các ngươi đã không cho lão phu được câu trả lời thuyết phục, vậy thì chờ người trả lời thuyết phục được đến rồi nói sau.



Vừa dứt lời, một thiên binh đứng phía sau đã thét lên.



Một bàn tay mờ mờ do linh lực hội tụ mà thành đã tóm lấy thiên binh kia, rồi lôi vào trong cốc trong nháy mắt.



Mộc Lý Kỳ hoảng sợ nhìn cảnh tượng kia, cánh tay cầm chuôi kiếm run lên, lại không có gan rút kiếm ra.