Đặc Công Hoàng Phi

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 157: Gây ra đại họa




Edit: Hami



Beta: Nhím



Cỏ đen nhánh, một mảnh ruộng trống trải.



Màu đen kia mở ra lan tràn, thật giống một cái đầm vô tận tinh không, không thấy đáy, lúc này chỉ có khôn cùng âm trầm.



Mà chỗ dải cỏ màu đem ở trung tâm vùng đất, có vô số những dây leo màu đen sinh trưởng lan tràn, đan cài vào nhau như một cái mạng nhện.



Từ xa nhìn lại, thật giống như một quả trứng màu đen cao một trượng, dựng đứng ở trung tâm của nơi trống trải này.



Mà ở trung tâm của cái trứng lớn kia, gia chủ Lăng Nam đang bị dây leo trói buộc chặt tay chân, cao cao treo ngược ở trước cái trứng lớn.



Sắc mặt xanh đen tương giao, hai mắt nhắm nghiền.



Từ xa nhìn lại, không biết sống chết.



Quét mắt nhìn toàn bộ tình huống nơi này, Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Song Diệp thành chủ, ba người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cũng là vừa vui vừa lo.



Vui chính là đánh bậy đánh bạ, lại tìm được Lăng Nam gia chủ.



Mà lo chính là, một nơi như thế này, tình huống thế này, sợ rằng. . . . . .



Phất tay làm dấu hiệu, Vân Thí Thiên đi trước đến chỗ bãi đất trống màu đen kia.



Lạc Vũ và Song Diệp thành chủ biết Vân Thí Thiên đây là nói bọn họ đừng mở miệng.



Những khô lâu kia giống như có thể phân biệt được tiếng nói của bọn hắn, sau đó đuổi theo bọn họ tới đây.



Trước mắt cần phải cẩn thận.



Lập tức, mím chặt môi, cẩn cẩn dực dực đi theo Vân Thí Thiên đến phía những dây leo màu đen kia.



Gió nhẹ nhàng thổi qua, cỏ đen lay động phát ra tiếng vang xào xạt.



Không giống những địa phương khác không có khí tức của sự sống, ở nơi này, càng đi gần về phía cái trưng lớn, lại càng cảm nhận được sự sống lan tràn.



Vân Thí Thiên khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhích tới gần.



Không có bất kỳ dị động, không có bất kỳ nguy cơ.



Nơi này tản ra loại cảm giác sức sống nhu hòa cùng với khoan dung độ lượng.



Ba người hai thú nhanh chóng nhích tới gần, đợi đến khi nhích tới thật gần, ba người hai thú thấy rõ ràng bộ dáng của gia chủ Lăng Nam ở bên trong những dây leo kia, nhất tề cũng hút một hơi lãnh khí.



Nhìn từ xa không cảm thấy, gần nhìn mới biết được.



Chỉ thấy dây leo màu đen kia đâm xuyên qua cánh tay, bắp đùi gia chủ Lăng Nam , vững vàng quấn quanh thân hắn.



Trong thật giống như một con nhộng.



Vân Thí Thiên thấy vậy khẽ nhíu mày, hai ngón tay nhanh chóng vung lên.



Lập tức, một đạo kiếm quang màu đen chém lên đám dây leo màu đen kia.



Đám dây leo kia lập tức bị đứt lìa, nhanh chóng biến mất trước mặt Vân Thí Thiên.



Song, một khắc sau, còn không đợi ba người phục hồi tinh thần lại, tại chỗ dây leo vừa biến mất kia lập tức sinh ra một cái dây leo khác, vững vàng trói chặt gia chủ Lăng Nam .



Năng lực trọng sinh thật kinh người. Tiểu Ngân vung móng vuốt gẩy một chút dây leo trước mặt.



Dưới năng lực của Vân Thí Thiên, vậy mà có thể ngay lập tức trọng sinh, sinh mệnh lực cùng với sức chịu đựng thật là mạnh mẽ.



“Các ngươi nhìn này.” Lạc Vũ đột nhiên giảm thấp giọng nói, chỉ vào một cái dây leo đã bị Vân Thí Thiên chém đứt, mi sắc tràn đầy kinh ngạc.



Vân Thí Thiên lập tức cúi đầu nhìn theo hướng Lạc Vũ chỉ.



Chỉ thấy ở nơi dây leo gãy lìa, một giọt một giọt máu màu đỏ đang chậm rãi từ trong dây leo thẩm thấu ra ngoài, tích lạc trên mặt đất.



“Bọn chúng hút máu.” Song Diệp thành chủ hàm răng rút gân, mạnh mẽ kịp phản ứng.



Dây leo không hút máu, mà trong gân mạch của đám dây leo này có máu, lại thêm bộ dáng của gia chủ Lăng Nam đang bị vây ở trong kia…



Giải thích duy nhất chính là, những thứ dây leo này đang hút máu của gia chủ Lăng Nam .



Lời của Song Diệp thành chủ vừa mới nói xong, những dây leo này thật giống như hưởng ứng lời của hắn, khẽ giật giật.



Mà gia chủ Lăng Nam bị trói buộc ở bên trong khẽ giật mình, trên khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái đi.



“Đây là cái địa phương quỷ quái gì.” Lạc Vũ thấy vậy hung hăng cắn môi.



Làm sao khắp nơi đều là ly kỳ cổ quái, toàn những thứ không giải thích được.



“gia chủLăng Nam ,gia chủ Lăng Nam . . . . . .” Lạc Vũ thử nhẹ nhàng dùng truyền âm nhập mật la lớn.



Sau khi Lạc Vũ truyền âm nhập mật, gia chủ Lăng Nam ở phía bên trong lại giật giật, muốn mở ra hai mắt, nhưng lại làm thế nào cũng không thể gượng được.



Vẫn chưa chết, Vân Thí Thiên cho ra kết luận như vậy, lập tức đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một ngón tay trống rỗng ấn vào điểm yếu hại trên ngực gia chủ Lăng Nam .



Cách không truyền đấu khí cho gia chủ Lăng Nam , cố giúp hắn tỉnh lại.



“Ta. . . . . . Này. . . . . . Có. . . . . . Mau, mau. . . . . .”



Sau khi được Vân Thí Thiên truyền cho đấu khí, lát sau, gia chủ Lăng Nam khẽ khởi động khóe mắt nhìn thoáng qua ba người trước mặt, lập tức lên tiếng.



Vừa muốn chỉ cho ba người cái gì, nhưng cánh tay lại bị trói buộc, làm sao cũng không cử động được.



Gia chủ Lăng Nam còn bảo lưu lại một tia thần trí, cực kỳ khẩn trương.



Huyết khí cuồn cuộn trên mặt, mồ hôi từng giọt hiên lên trán.



“Ngươi đừng kích động, chúng ta sẽ cứu ngươi đi ra ngoài, đồ trọng yếu chỉ cần ở trên người của ngươi sẽ không sao, chờ một chút, cứu ngươi ra khỏi đây rồi chúng ta sẽ nhìn sau.” Lạc Vũ thấy vậy lập tức truyền âm nhập mật nói.



Gia chủ Lăng Nam bị thương thành như vậy, cơ hồ chỉ còn hấp hối, nhưng vẫn nghĩ tới món đồ kia, vậy tất nhiên là vô cùng trọng yếu và bí mật.



Gia chủ Lăng Nam nghe lời Lạc Vũ nói…, khẽ định thân lại, không tiếp tục giãy dụa.



Chỉ dung khẩu hình không ngừng nói: “Mau, mau. . . . . .”



“Ta tới chém đứt chúng.” Song Diệp thành chủ thấy vậy, lập tức lui về phía sau một bước, vung lên trường kiếm trong tay.



Lạc Vũ và Vân Thí Thiên vuốt cằm, lui về phía sau một bước chuẩn bị bắt đầu cứu người.



Ánh sáng màu vàng kim chớp động, Song Diệp thành chủ hạ xuống một kiếm, chớp rạch ngang trời, sắc bén cực kỳ.



“Oanh.” Một khắc cực quang lướt qua, đám dây leo nhất nhất bị kiếm chặt đứt.



Song, không đợi Lạc Vũ và Vân Thí Thiên xông về phía trước đi cứu người, đám dây leo kia lại nhanh chóng trọng sinh, tốc độ kia còn nhanh hơn tốc độ tay của Song Diệp thành chủ.



Ánh sáng vàng kim vừa động, đám dây leo vừa bị chặt đứt kia lại nhanh chóng trọng sinh, khôi phục trở lại như lúc ban đầu.



“Này. . . . . .” Song Diệp thành chủ nhất thời ngạc nhiên.



Mặc dù năng lực của hắn không thể so sánh với Vân Thí Thiên, nhưng đối phó với những dây leo này…



“Ta tới, có thể đấu khí của các ngươi không có tác dụng với thứ này.” Lạc Vũ thấy vậy nhíu chặt mày tiến lên một bước.



Thời gian không đợi người, bọn họ ở nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, đại quân khô lâu kia bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ truy tung mà đến, tốc chiến tốc thắng.



Vừa nói xong, không đợi Vân Thí Thiên nói, tay phải cao cao giơ lên, lấy tay làm kiếm, oanh một tiếng, chém ra một chưởng vào hư không.



Lập tức, ánh sáng trắng chợt lóe, nội lực cuồn cuộn đánh về phía những dây leo kia.



Lập tức, sau khi chạm vào nội lực của Lạc Vũ, nhưng dây leo kia lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được mà ầm ầm gãy kìa, mở tung, biến mất.



Cả trứng lớn dây leo kia, ngay khi ánh sáng trắng lướt qua, lập tức toàn bộ bị phá hủy.



Song, còn không đợi Tiểu Ngân và Tiểu Hồng kịp vui mừng.



Bộ rễ của dây leo kia đột ngột mọc lên từ mặt đất, bay vút lên trời.



Nháy mắt, tốc độ còn nhanh hơn so với Lạc Vũ, một dây leo trứng lớn lại lần nữa hình thành trên không trung.



Mà dây leo trứng lớn mới kia màu sắc non hơn, gân mạch hơn thô, thân cành nhiều hơn.



Lại nhanh chóng xuyên qua thân thể của gia chủ Lăng Nam .



Bao trùm Lăng Nam gia chủ còn nghiêm mật hơn lúc trước, đứng sừng sững nơi đó.



Mà gia chủ Lăng Nam bị thương thêm lần này nữa, duy trì không được, trực tiếp ngất đi.



“Kháo, đây là thứ gì?” Lạc Vũ nắm tay thật chặt.



Thứ này dưới sự phá hủy của nàng và Song Diệp thành chủ, chẳng những không bị tiêu diệt, ngược lại càng nảy sinh cường hãn, thứ này. . . . . .



Mà Vân Thí Thiên sau khi nhìn thấy tình huống như vậy, cau mi lại thật chặt, dời tầm mắt khỏi dây leo trứng lớn màu đen kia, nhìn về phía mặt đất đen như mực.




“Thí Thiên, nhìn cái gì?” Lạc Vũ quay đầu lại.



Vân Thí Thiên không có lên tiếng, lại lui về phía sau mấy bước, lại nhìn mặt đất mấy lần, đột nhiên lên tiếng nói: “Các ngươi nhìn.”



Ngón tay chỉ về phía trung tâm của đám cỏ màu đen.



“Nơi này có năm đường gân mạch, mới vừa rồi có thể nhanh chóng khôi phục, chính là nhờ có chúng.” Vân Thí Thiên chỉ vào xung quanh trứng lớn, năm đường gân mạch giống như rễ cây hướng về phía dây leo trứng lớn.



Đây hẳn là gốc rễ của cái dây leo này.



“Phá hủy chúng.” Lạc Vũ nói.



Bọn chúng là gốc, trứng lớn là phụ.



Bọn họ mới vừa rồi lẫn lộn đầu đuôi.



Có cái gì đang tới.



Lạc Vũ vừa dứt lời, Tiểu Hồng đột nhiên dựng lỗ tai lên, nói.



Cùng lúc này, Vân Thí Thiên Lạc Vũ cùng với Song Diệp thành chủ, cũng đã cảm nhận được âm thanh cùng với mặt đất ba động.



Xem ra động tĩnh của bọn họ quá lớn, đại quân khô lâu đuổi tới rồi.



“Vậy giải quyết một lần đi.” Lạc Vũ thấy vậy hướng Tiểu Ngân, Tiểu Hồng vung tay, mà chính mình cũng nhanh chóng đứng ở trên một cái gân mạch dây leo.



Thời gian không nhiều lắm, bọn họ không thể lãng phí được.



Ba người hai thú đồng loạt ra tay, một kích giết chết.



Song Diệp thành chủ, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, lập tức mỗi người đứng một phương, trận địa sẵn sàng đón quân địch.



“Thí Thiên?” Mà duy chỉ có Vân Thí Thiên có chút chần chờ đứng yên không nhúc nhích, Lạc Vũ thấy vậy hồ nghi hô.



Vân Thí Thiên nhíu nhíu mày, hắn vốn cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.



Bên tai, cả vùng đất ầm ầm chấn động cùng âm thanh răng rắc của đại quân khô lâu đang từ từ đến gần, bọn họ không còn nhiều thời gian.



Vân Thí Thiên nhíu chặt chân mày, chần chờ nhưng vẫn đứng ở trước một trong những gân mạch dây leo.



“Chuẩn bị.” Ngân hồng tơ chợt lóe lên trong tay Lạc Vũ, có cứu được người hay không đều dựa vào một kích này, nàng phải xuất ra toàn lực.



Cùng lúc này, màu vàng, ngân hồng, ngân quang, các màu sắc đều không ngừng chớp động.



“Tiến công.” Giọng nói trong trẻo hạ xuống, ngân hồng tơ trong tay Lạc Vũ đánh xuống dây leo.



“Oanh, oanh, oanh. . . . . .” Đồng thời, Vân Thí Thiên, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Song Diệp thành chủ, bốn đạo lực lượng cũng ngay lập tức đánh xuống.



Nhất tề oanh một tiếng, cắt đứt bốn đoạn gân mạch còn lại.



Trong một giây, năm loại màu sắc ánh sáng nổ tung khắp một phương.



Tựa như năm ngọn lửa từ năm phương hướng cháy về phía trung tâm, cuối cùng oanh một tiếng hội tụ ở chung một chỗ, tia lửa bung ra tạo thành vô vàn tia sáng, giống như một đám mây hình nấm khổng lồ.



Lực lượng vô hạn của ánh sáng chớp nhóa.



Mà dây loe quái dị kia cũng chịu không nổi năm đại cao thủ đương thời liên thủ công kích, dần biến thành tro bụi trong năm màu ánh sáng.



Mà năm đạo lực lượng cực hạn kia vẫn đang tiếp tục đem đám dây leo đang bao vây lấy Lăng Nam gia chủ hóa thành tro bụi



Lăng Nam gia chủ đang bị dây leo trói buộc lập tức rơi xuống.



Song Diệp thành chủ thân hình chợt lóe, đem người tiếp được.



“Đi.” Vân Thí Thiên quyết định thật nhanh.



“Đợi. . . . . . Đợi. . . . . . Cho. . . . . . Các ngươi. . . . . . Hỗ trợ. . . . . . Mau. . . . . .” Bị chấn động làm cho thức tỉnh, Lăng Nam gia chủ vừa từ trong hôn mê tỉnh lại lo lắng vạn phần nói.



Vừa đem hết toàn lực lấy ra một vật từ trong ngực, run rẩy đưa cho Vân Thí Thiên.



Vân Thí Thiên thấy vậy chau mày, đưa tay nhận lấy.



Một khối tinh thạch màu đỏ, giống khối tinh thạch bọn họ từng thấy qua trên người truyền nhân cuối cùng của Phiêu Miểu gia tộc



Lông mày của Vân Thí Thiên càng cau chặt lại.



Mà ngay lúc này, khối tinh thạch màu đỏ kia đột nhiên lóe lên tia sáng ngân hồng sắc, ngay sau đó từ từ hiện lên chữ cùng bản đồ.




“Đất phong của vong linh, nơi trấn thủ quan trọng?” Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn thấy, này có ý gì?



“Lực lượng áp chế đang lỏng dần, phong ấn đang bắt đầu mất đi hiệu lực, các ngươi mau chạy tới chỗ này tiến hành áp chế, nếu chậm, tất cả vong linh phong ấn ở nơi này sẽ hoàn toàn thoát ra, khi đó…”



Đang lúc khẩn cấp, Lăng Nam gia chủ nói ra một hơi rất dài.



Lời của Lăng Nam gia chủ không đầu không cuối, nhưng ba người hai thú đã trải qua hai ngày quyết đấu cùng với đại quân khô lâu , vì thế cũng có thể hiểu được một chút.



Lúc này nghe gia chủ Lăng Nam vừa nói như vậy, ba người hai thú lập tức thay đổi.



“Phong ấn tế đàn ở chỗ này.” Vân Thí Thiên chỉ vào khối bản đồ tinh thạch màu hồng bạc.



Nếu đại quân khô lâu kia cùng với hắc long đã tiêu diệt Già Diệp Tháp tong môn từ nơi này thoát ra.



Vậy bọn họ có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, vì an toàn của chính mình và của những người khác mà phải áp chế.



“Chỗ này hẳn là ở phía tây, chúng ta bây giờ ở vào. . . . . .”



Vân Thí Thiên nhìn bản đồ tính toán vị trí của mình, vừa lẩm bẩm, đột nhiên biến sắc ngừng lại.



“Làm sao?” Lạc Vũ cũng nhìn vào khối bản đồ tinh thạch ngân hồng sắc kia.



Vừa nhìn vào, Lạc Vũ cũng rõ ràng đôi chút.



Không ở trung tâm của Thần Minh vực mà hơi ngả về tây một chút.



Ngã về tây? Lạc Vũ đột nhiên rung mình.



Nàng chưa nhìn toàn cảnh Thần Minh Vực, cũng không biết nơi này ở vào vị trí nào.



Nhưng là, nhưng là, phía tây, đất này . . . . . .



Tâm Lạc Vũ giống như bị gõ một cái thật mạnh, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía dây leo trứng lớn vừa mới bị ba người hai thú bọn họ phá hủy.



Mà lúc này, dây leo trứng lớn kia đã bị phá hủy, mà lực lượng của bọn họ cũng đang theo năm căn gân mạch kia hướng về phía vùng đất màu đen bên ngoài mà tiêu hủy đi.



Lạc Vũ thậm chí có thể nhìn thấy bọn chúng nhanh chóng biến mất dưới lực lượng của bọn họ.



Mà lực lượng công kích của ba người hai thú bọn họ, lấy nơi này làm trung tâm, theo nhưng dây leo kia tỏa ra năm hướng.



Di, sao đột nhiên không có động tĩnh của khô lâu nữa?



Tiểu Ngân đang nhìn khối tinh thạch ngân hồng đột nhiên biến mất, lúc này ngẩng đầu lên nghe ngóng, nghi ngờ mở miệng.



Mới vừa rồi, khô lâu đại quân còn răng rắc tới gần, tốc độ kinh người, sao giờ lại một chút động tĩnh cũng không có, giống như đột nhiên biến mất vậy.



Này là xảy ra chuyện gì?



Tiểu Ngân vừa dứt lời , sắc mặt của Vân Thí Thiên vốn đã đại biến giờ lại trừng trừng hai mắt, hai tay phất ra, năm đạo lực lượng điên cuồng đuổi theo đám dây leo đang hướng phía dải đất màu đen kia chạy đi.



Cùng lúc này, Lạc Vũ cũng phản ứng kịp, xuất chưởng.



Không thể để cho lực lượng của bọn họ phá hủy, không thể. . . . . .



Bên cạnh, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Song Diệp thành chủ bị động tác của hai người làm cho sửng sốt.



Song, bọn họ mau, nhưng lực lượng đầu tiên của họ lại nhanh hơn.



Cây cỏ một phương đang tươi đẹp, khoảnh khắc sau đã không nhận ra được nữa.



Hàng vạn hàng nghìn con bướm đen đột nhiên bay lên.



Năm đạo lực lượng cực hạn, ngay lúc hàng ngàn hạng vạn con bướm đen bay lên thì oanh một tiếng dừng ở phía bên ngoài dải đất màu đen,



Năm màu sắc lực lượng chợt lóe, không tiến vào dải đất màu đen kia.



Sau đó, khi ba người hai thú ở trung tâm còn chưa kịp phản ứng lại.



Năm đạo cực hạn lực lượng hạ xuống, oanh một tiếng mắt đầu tách ra ánh sáng màu đen tinh khiết.



Ánh sáng màu đen phóng ra, trong khoảnh khắc hóa thành năm đạo cột sáng, phá không dựng lên.



Giống như năm đại thụ chọc trời, sừng sững đứng trong trời đất.



“Này. . . . . .” Song Diệp thành chủ rung động, đây là cái gì? Đây là xảy ra chuyện gì? Sao bỗng dưng lại, này…



Rung mình một cái, Song Diệp thành chủ đột nhiên nghĩ đến gì đó, hoảng sợ trừng lớn mắt, kinh hãi nhìn tinh thạch Vân Thí Thiên đang cầm trong tay.




Này. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .



Nắm chặt tay, Vân Thí Thiên nhìn tình huống như vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.



Tại vị trí năm đạo cột sáng màu đen ứng với năm đỉnh của ngũ mang tinh, hơi thở chết chóc bức người đột ngột bốc lên từ dưới mặt đất.



Nơi này trên mặt đất vốn là cây cỏ màu đen, lúc này bắt đầu lấy tốc độ mà ba người hai thú có thể nhìn thấy được chậm rãi biến mất dưới ánh sáng màu đen kia.



Cả một đồng cỏ rộng lớn, nháy mắt đã bị bao phủ toàn bộ.



Sau đó, mặt đất bắt đầu khẽ chấn động.



Đất đen bị cỏ bao phủ bắt đầu hé ra, lộ ra mặt đất ở phía dưới.



Một vùng đất màu trắng, phía trên hiện ra một tế đàn đầy phù chú rắc rối phức tạp.



Mà lúc này, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Song Diệp thành chủ cùng với gia chủ Lăng Nam , Tiểu Ngân và Tiểu Hồng, đang đứng ở trung tâm của tế đàn.



Bên cạnh bọn họ, một khối trấn thạch tại tế đàn trung tâm bắt đầu bị nghiền nát.



Mà năm góc phong ấn trên tế đàn đã hoàn toàn bị phá hủy, hào quang màu đen bị trấn áp bên trong tại thành năm cột sáng thông thiên



Chúng ta làm chuyện sai lầm rồi.



Tiểu Hồng dùng móng vuốt che miệng lại, này. . . . . . Tình huống này. . . . . .



Tiểu Ngân kinh hãi há to miệng, xong rồi, bọn họ đây là làm chuyện gì a!!!



Lạc Vũ gắt gao nắm chặt tay, mặc cho móng tay khảm vào lòng bàn tay làm chảy máu, cũng giống như không có cảm giác mà đứng yên ở đó.



Bọn họ. . . . . . Bọn họ phá hư cấm chế lực lượng, thả ra tai họa.



Mà Song Diệp thành chủ ôm Lăng Nam gia chủ đang hôn mê, đã không nói ra lời.



Sắc mặt Vân Thí Thiên trắng bệnh, vô ý thức nắm chặt tinh thạch trong tay.



Hắn cảm giác được, cột sáng màu đen vừa hiện ra, sức sống của một phương này bắt đầu nhanh chóng bị bao phủ, mà hơi thở chết chóc khổng lồ bắt đầu lan tràn khắp nơi.



Hắn sai lầm rồi, tại sao hắn sớm không có đoán ra, nơi này tại sao lại không có sự âm trầm của Thần Minh vực mà lại bừng bừng sinh cơ.



Đó chính là bởi vì đây là nơi trấn áp vong linh, cho nên mới có sinh cơ.



Mà bây giờ. . . . . . Mà bây giờ. . . . . .



“Ha ha, quả nhiên cường hãn, đa tạ đa tạ.” Đang lúc bốn người hai thú còn đang khiếp sợ, một đạo tiếng cười ôn nhuận ở phương xa tryền đến.



Ôn nhuận cùng với vạn phân sung sướng.



“Nơi này cần có lực lượng của người sống, hơn nữa là năm vị cường giả liên thủ, mới có thể phá vỡ lực lượng phòng ngự của người thủ hộ, phá hủy phong ấn trấn áp.



Ha hả, ta đang suy nghĩ phải tạ ơn các ngươi như thế nào mới đủ đây.”



Áo đen tung bay, dựa vào núi mà đứng.



Màu đen tĩnh mịch ở trong gió phần phật bay múa.



“Ai?” Vân Thí Thiên nghe tiếng nói lập tức quay đầu lại, hướng nơi phát ra thanh âm mà nhìn.



“Ngươi không phải đã sớm biết chúng ta là ai rồi sao, Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ, đa tạ rồi, ha ha.” nam nhân áo đen không có trả lời Vân Thí Thiên.



Mà là một giọng nữ vang lên, giọng nói kia không phải là Liễu Bích Dao thì là ai.



“Rống. . . . . .” Mà khi Liễu Bích Dao vừa nói xong, nơi xa đột nhiên bộc phát ra một tiếng tê rống kinh thiên động địa.



Âm thanh ngân dài, khổng lồ khí thế, kia chỉ là tiếng tê rống nhưng cũng bộc phát ra cường đại uy áp. . . . . .



“Là Long, là Cự Long.” tiếng nói của thành chủ Song Diệp thành run lên.



Ngay lúc này, mặt đất nơi bọn họ đang đứng đất bắt đầu rung động, kèm theo âm thanh răng rắc răng rắc không ngừng vang lên ở phía xa.



Giống như có vố số thứ gì có đang không ngừng chui lên, phá vỡ mặt đất.



Chúng ta làm cho thực thể của chúng phóng xuất rồi.



Tiểu Ngân nghe âm thanh kia, hai mắt nhanh chóng đỏ ngầu.



Mà giống như để hưởng ứng lời nói của Tiểu Ngân, trên bầu trở ở phía xa đang chậm rãi nổi lên thân ảnh của cự long rất lớn.



Bộ xương màu đen, thân hình khổng lồ, xông mạnh lên trời.



Giống như nó đã bị phong ấn mấy ngàn năm, mấy vạn năm, hôm nay rốt cục được thả ra, phải lên chín tầng mây, tạo ra khí thế không gì sánh được cùng áp lực cực đại.



“Thật tốt rốt cục toàn bộ đi ra, ha ha.” Giọng nói ôn nhuận sung sướng vang lên, dung nhan bao phủ trong áo đen nâng lên khóe miệng, tao nhã mà cao hứng.



“Khốn kiếp, là ai phá hoại phong ấn, là ai. . . . . .”



Ngay khi cự long vừa gầm thét thoát ra phong ấn, một đạo ngân quang phi đến nhanh như thiểm điện, giống như một đạo lưu tinh bay ngang trời, phi vọt tới.



Mang theo uy hiếp và sát khí bàng bạc cùng vớituyệt đối phẫn nộ.



Khiến Vân Thí Thiên, Lạc Vũ còn không kịp chống lại người áo đen đã lập tức xoay người hướng về phía người đang phóng tới.



“Nhanh chóng lui lại.” Vừa thấy khí thế của người tới, Vân Thí Thiên lập tức biến sắc hướng đám người Song Diệp thành chủ quát to, đồng thời hai tay cùng lúc nâng lên, phát ra một cỗ lực lượng chống đỡ.



Cùng lúc này, Lạc Vũ cũng cảm thấy người tới quá mạnh mẽ, nhanh chóng xuất thủ cùng Vân Thí Thiên liên thủ phòng vệ.



“Oanh.” lực lượng màu bạc đánh tới, oanh một tiếng chống lại Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ liên thủ.



Vân Thí Thiên và Lạc Vũ lập tức giống như hai con diều đứt dây, bị đánh bay về phía sau, hai người liên thủ lại không đỡ được một kích của người kia.



Vân Thí Thiên và Lạc Vũ hoảng hốt, trên mặt biến sắc.



“Ta giết các ngươi. . . . . .” Khổng lồ gầm thét hướng tới, quả cầu ánh sáng màu bạc lao ra.



“Cha?” Mà ngay khi quả cầu ánh sáng màu bạc vừa phóng ra, Tiểu Ngân vốn đã cùng Tiểu Hồng chuẩn bị hỗ trợ đối phó, đột nhiên hướng về phía ánh sáng màu bạc kia trừng lớn mắt.



Nó chưa từng thấy qua diện mục đích thực của cha nó.



Nhưng là nó nghe được giọng nói kia cùng cảm giác được hơi thở, đó làhơi thở của cha nó .



quả cầu ánh sáng màu bạc phá không mà đến, ngay sau đó sát qua thân thể Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, bắn về phía hai bên, tạo ra hai cái hố to.



Giữa không trung, tia sáng màu bạc chợt lóe rồi biến mất, lộ ra thân thể khổng lồ bên trong, trên lưng có hai cánh, đỉnh đầu trường giác, bốn vó bước trên mây, chính là Ngân Tông.



“Kỳ Lân?” Lạc Vũ nhìn qua một cái thấy Ngân Tông lộ ra thân hình, Kỳ Lân, Tiểu Ngân chân chính trưởng thành cư nhiên lại là bộ tộc Kỳ Lân .



Thần thú nhân từ nhất, Kỳ Lân.



Tức sùi bọt mép, ngân mao đều dựng lên.



Ngân tông vừa đáp xuống đất vừa nhìn lướt qua Tiểu Ngân, lại nhìn qua tình huống tế đàn, cực kỳ giận giữ quát: “Là các ngươi làm?”



Chúng ta không biết. Tiểu Ngân cúi thấp đầu, biểu tình áy náy.



“Ngu xuẩn.” Ngân tông giận dữ, một cái tát vung lên, Tiểu Ngân nhất thời bị lực lượng cường đại đánh bay nhanh ra ngoài, oanh một tiếng đụng vào mặt đất phía xa, bị trực tiếp đánh vào trong đất.



Tiểu Ngân. Tiểu Hồng nhất thời hét lên một tiếng chói tai, chạy tới.



Không chút lưu tình đánh cho Tiểu Ngân tàn phế, khuôn mặt Ngân tông giận dữ quay đầu nhìn Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, cùng Song Diệp thành chủ đang ôm gia chủ Lăng Nam .



“Chính là các ngươi thừa dịp ta chữa trị phong ấn, đả thương ta, phá tế đàn?” Giọng nói xơ xác tiêu điều, đó là đã tuyệt đỉnh tức giận.



Thần Minh Vực xuất hiện dị động, nó chịu trách nhiệm trấn thủ nơi này, đang toàn lực chữa trị những chỗ phong ấn khác, mà nơi chết tiệt này lại đột nhiên có ngoại lực đánh úp lại.



Nó không kịp xuất ra lực lượng đối kháng, làm cho lực lượng phòng thủ bị phá, làm cho phong ấn bị giải phóng, loài người ngu xuẩn chết tiệt, đáng chết.



Cha, ngươi đừng giết bọn hắn, bọn họ là những người cực mạnh trên đại lục, ngươi nếu là giết bọn họ, sẽ không có ai đối phó những vong linh này nữa.



Cha, trước trước mắt giải quyết những thứ này mới là quan trọng, giải quyết xong bọn chúng, chúng ta cho tùy ngươi xử trí, chúng ta không thể tự tổn thương nhau để cho kẻ thù của chúng ta vui sướng được.



Ngân tông cực kỳ tức giận, cả người Tiểu Ngân là máu được Tiểu Hồng nâng ra, lo lắng nói.



“Tiểu Ngân nói rất đúng, xin cho chúng ta lấy công chuộc tội.” Tiểu Ngân vừa nói xong, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đồng thời lên tiếng.



“Lấy công chuộc tội, làm sao có thể dễ dàng như vậy…”



“Rống. . . . . .” Ngân Tông nổi giận xung thiên còn chưa nói hết, nơi xa lại là một trận đất rung núi chuyển.



Ngay sau đó, tấm bia đá trước mặt bọn họ đã gần như vỡ tan kia oanh một tiếng lại vỡ thêm một nửa.



“Chết tiệt.” Ngân Tông thấy vậy gầm lên giận dữ, vung tay lên, lấy cường đại sinh cơ bao lại tấm bia đá chỉ còn lại một nửa kia, làm chậm lại thời gian vỡ vụn của nó.



Ngay sau đó ánh sáng bạc chợt lóe, đám người Vân Thí Thiên cảm giác có một cổ lực mạnh đánh tới, quấn lấy bọn họ kéo đi. “Đi.”



Ánh sáng bạc lóe lên, Ngân Tông mang theo bốn người hai thú hướng bên ngoài Thần Minh Vực phóng đi.