Đặc Công Hoàng Phi

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 156: Có gì bí mật




Edit: Hami Beta: Nhím, Sakura Gì, đang cản ở phía sau Tiểu Ngân và Lạc Vũ lập tức kinh hãi mà quay đầu hướng Tiểu Hồng kinh hãi.



“Trời ạ.” thành chủ Song Diệp Thành quét mắt lại một cái, loạng choạng cơ hồ đứng không vững.



Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Tiểu Ngân, sắc mặt cũng không tốt nổi.



Chỉ thấy, trên bầu trời ở phía bên phải của bọn họ, bầu trời vốn xanh thăm thẳm lại đông nghịt Khô Lâu hình dạng to lớn đang bay lượn, đang giương cánh hướng phía bọn họ phi nhanh mà đến.



Chỉ có xương trắng, khổ người giống như những ngọn núi nhỏ, không có một tia huyết nhục, đang răng rắc răng rắc che khuất bầu trời mà đến.



Khắp nơi dưới mặt đất là đại quân khô lâu , hiện tại ở trên không trung cũng là đại quân khô lâu .



Trên mặt đất có cỏ cây che phủ vì vậy nhìn bớt kinh hãi một chút.



Mà lúc này, những khô lâu vóc dáng cao to đó đến từ trên không trung, thân thể hình thái hoàn toàn triển lộ trước mắt ba người hai thú.



Trường cảnh kia, tuyệt đối khiến người khác rung động.



Một đám khô lâu giương cánh từ trên không trung bức bách mà đến, nhưng trong không khí lại không có bất kỳ một tia ba động nào.



“Chết tiệt” Lạc Vũ mắng một câu thô tục.



Mà ngay lúc Lạc Vũ nói câu này, đầu lĩnh Khô Lâu bay tới, cúi đầu, miệng hơi mở, một hỏa cầu màu xanh biếc hướng mấy người gầm thét mà đến.



“Lục viêm tâm hoả, mười bốn cấp ma thú.” Giọng nói của Vân Thí Thiên trầm xuống.



Con mẹ nó, con mẹ nó, Tiểu Ngân nghe Vân Thí Thiên nói ra cấp bậc của khô lâu kia thì đồng thời mắng loạn.



Mười lăm cấp chính là ma thú đỉnh, nó trên tay cũng chỉ có ma thú Tứ Vương.



Mà mười bốn cấp ma thú cũng không quá hai mươi cái. Mà bây giờ, khô lâu bay đến chi chit đầy trời, toàn bộ cũng là mười bốn cấp Đại ma thú, a a a, nó muốn điên rồi.



Nó làm sao không biết trên thế giới này có nhiều như vậy thượng đẳng Đại ma thú a.



“Trốn.” Lạc Vũ vừa nghe Vân Thí Thiên cùng với Tiểu Ngân nói…, quyết định thật nhanh hướng Tiểu Hồng chộp tới .



Mười bốn cấp ma thú lợi hại thế nào nàng biết, chúng tuyệt đối là lợi hại hơn đám tím tôn vương giả.



Mà bây giờ, tới một đám, hàng trăm hàng ngàn con. Nếu ngại mạng mình quá dài, như vậy cứ tiếp tục ở đây triển khai thân thủ, phá vòng vây mà thoát ra.



Mà nàng lại không ngại mệnh mình dài, vì thế nhanh chóng chạy trối chết mới là chính đạo.



“Oanh.” Mà đang lúc Lạc Vũ còn chưa nói dứt tiếng.



Mười bốn cấp lục viêm tâm hoả hướng nơi bọn họ đang đứng mà cuồn cuộn kéo tới.



Nhất thời, cây cối xung quanh vừa chạm vào ngọn lửa màu xanh biếc kia thì lập tức bị đốt thành tro bụi, ngay cả chút cặn đều không không còn dư lại.



Lục Hỏa ngất trời, gầm thét hướng ba người hai thú vọt tới. Cùng lúc này, đám Khô Lâu ma thú phía sau, cũng đến.



“Oanh.” Miệng há to, cánh đập mạnh, trong nháy mắt rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiêu rụi bất kỳ dị vật nào, ngay cả không khí cơ hồ cũng bị thiêu đốt .



“Tiểu Hồng, tảng đá, nhanh lên một chút.



” Lạc Vũ kinh ngạc nhìn ngọn lửa cháy ngày càng mạnh, khẩn trương nắm lấy Tiểu Hồng hét lên.



Vân Thí Thiên bắt được thành chủ Song Diệp Thành còn đang trong trạng thái rung động chưa hoàn hồn cùng Tiểu Ngân đang bạo động, nhanh chóng đứng ở sau lưng Lạc Vũ. Sắc mặt Tiểu Hồng nhăn nhó, tốc độ cực kỳ nhanh vung lên móng vuốt.



Lập tức, tia sáng ngân hồng sắc chợt lóe, bao quanh ba người hai thú, chui xuống đất bỏ chạy.



Trên mặt đất nó không đối phó được, bất quá, hóa thành tảng đá đi dưới đất thì dư sức. Ngân hồng sắc chớp động, Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Thành chủ Song Diệp Thành, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, chợt lóe rồi biến mất biến mất trên mặt đất.



Mà ngay lúc bọn họ biến mất. Lục hỏa gào thét mà đến, cắn nuốt hết thảy một phương trời.



Trời chiều như lửa, chỉ thấy một phương trời ánh lửa xanh biếc hừng hực cháy, thiêu tẫn hết thảy, không để dư lại bất kỳ sinh mệnh hay khí tức nào.



Mà ở phía trên lục hỏa, mười bốn cấp khô lâu đại ma thú che khuất bầu trời, quanh quẩn phi động, làm cho người ta không rét mà run.



Mặt trời chậm rãi trầm xuống ở phía cuối chân trời, ánh trăng sáng tỏ cùng đêm tối tinh khiết, bắt đầu thống trị cả vùng đất.



Gió thổi cỏ lay phát ra thanh âm loạt xoạt.



“Nơi này an toàn sao?” Ở trong bóng đêm, bên cạnh một con sông, Tiểu Hồng mang theo đám người Lạc Vũ đi lên từ dưới mặt đất. Lạc Vũ quan sát tứ phương, giảm thấp giọng nói.



Vân Thí Thiên, thành chủ Song Diệp Thành vừa mới đi lên từ mặt đất cũng lập tức cảnh giác bốn phía.



Mệt chết ta. Mà Tiểu Hồng thì nằm ngay tại chỗ, ngửa mặt lên trời, cái bụng hướng lên trời thấp giọng tru lên.



Giết một đám Khô Lâu đại quân trên mặt đất, còn chui xuống đất đi xa như thế, lại mang theo ba người cùng một thú, thật sự là mệt chết nó. Ta ôm ngươi sẽ đỡ mệt hơn a!!!



Tiểu Ngân nhảy ra từ phía sau lưng nó. Đem Tiểu Hồng ôm vào trong ngực, vươn ra tiểu móng vuốt xoa bóp cho Tiểu Hồng, hôm nay Tiểu Hồng nhà nó đích thực là mệt nhọc rồi. Tiểu Hồng thấy vậy vạn phần thoải mái tựa vào trong ngực Tiểu Ngân, nhắm mắt nghỉ ngơi.



“Bốn phía không có dấu vết sự sống, cũng không có bất kỳ âm thanh dị nào.” Song Diệp thành thành chủ chịu trách nhiệm cảnh giới hạ thấp giọng nói.



“Ừ.” Lạc Vũ và Vân Thí Thiên quay đầu đồng thời gật đầu. Bốn phía không có bất kỳ dị động nào, bọn họ hẳn là mượn lực lượng Tiểu Hồng chạy rất xa, đoán chừng đại quân Khô Lâu nhất thời sẽ không đuổi kịp đến nơi này.



Ba người nhất thời hơi chút buông lỏng cảnh giác mỗi người ngồi một chỗ riêng của mình bắt đầu điều tức.



“tại sao nơi này lại có nhiều khô lâu như vậy? Hơn nữa lại đều còn sống?” Sau khi ổn định, thành chủ Song Diệp Thành vừa điều tức, vừa chắc lưỡi hít hà nói.



“Không phải là sống.” Vân Thí Thiên lắc đầu.



“Không phải là sống, vậy chúng nó làm sao còn có thể công kích?” Thành chủ Song Diệp Thành thật sự là không nghĩ ra được bất kỳ nguyên do nào.



“Vong linh?” Lạc Vũ vuốt cằm đột nhiên nói một câu. Không phải là sống, không có linh hồn, không có thân thể, cũng không có suy tư. Nhưng là có thể hoạt động, có thể công kích.



Tình huống như thế, trừ cương thi lưu hành tại Trung Quốc cổ đại, nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến vong linh mà thôi.



“Vong linh?” Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói như vậy, cúi đầu lập lại một tiếng, khẽ nhíu mày. Cũng gần giống với những gì mà hắn suy đoán…,đại quân khô lâu này không phải do con người chế tạo ra mà là xương khô của ma thú đã chết.



Mà hiện nay, không biết lực lượng nào đã khiến chúng nó từ dưới đất bò dậy, tiếp nhận người khác chỉ huy, bắt đầu công kích.



Mà Lạc Vũ nói ra điều này, thật là có chút giống. Trước cũng không cần nghĩ những thứ kia rốt cuộc là gì, ta xem các ngươi hay là thử nghĩ xem trước mắt làm sao tìm được Lăng Nam gia chủ, còn có nếu những thứ vong linh này từ Thần Minh Vực thoát được ra ngoài.



Thì cả Đại Lục Vong Xuyên sợ rằng cũng không được an bình. Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Thành chủ Song Diệp Thành đang cau mày, Tiểu Ngân đang xoa bóp cho Tiểu Hồng ở một bên đột nhiên nói. Tiểu Ngân lời này vừa nói ra, vốn ba người Lạc Vũ sắc mặt đã nghiêm túc lại càng trở nên ngưng trọng.



Gió thổi nhẹ, đêm tối không tiếng động. Ba người liếc nhau một cái, đều từ trong mắt nhau nhìn thấy tia kinh hãi.



Ngàn vạn mười bốn cấp ma thú, không biết đau đớn, không biết phân biệt thiện ác, chỉ biết công kích.




Như vậy trận doanh, nếu là mà rời khỏi Thần Minh Vực, hậu quả kia. . . . . . Lạc Vũ và thành chủ Song Diệp rùng mình một cái.



Mà vẫn đây chỉ là một phương diện, ai biết Thần Minh Vực còn có khô lâu gì nữa không. Lượng lực kia cơ hồ là phá hủy hết thảy.



Sắc mặt Vân Thí Thiên lãnh trầm, cơ hồ có thể đông được cả sương đêm.



“Bọn chúng đã thoát ra ngoài rồi.” Lúc này Vân Thí Thiên chậm rãi mở miệng.



Thành chủ Song Diệp Thành nghe tiếng thân thể run lên: “Già Diệp tháp. . . . . .” Hắc Long khổng lồ kia, chỉ sợ không phải Long Tộc còn sống, mà chính là vong linh từ Thần Minh Vực đi ra ngoài, vong linh của Long tộc.



Khóe miệng co quắp rút gân, Lạc Vũ lần đầu tiên cảm thấy nguy hiểm, một loại nguy hiểm từ đáy lòng nảy sinh.



Không, ta cảm thấy được còn chưa có. Tiểu Ngân nhíu lại chân mày nho nhỏ, lúc này trên mặt vạn phần nghiêm túc.



Ta cảm giác bọn chúng còn chưa có thoát ra ngoài, tựa hồ có một loại lực lượng áp chế bọn chúng, bọn chúng vẫn không thể tùy tâm sở dục. Tiểu Ngân chau mày, từ lúc tiến vào Thần Minh Vực nó thì cảm giác như thế.



Một loại cảm giác không nói ra lời nhưng lại có thể cảm giác được. Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Thành chủ Song Diệp Thành, nghe vậy nhìn Tiểu Ngân một cái.



Nhìn ra sự nghiêm túc trong ánh mắt Tiểu Ngân, tuyệt đối không phải là nói không.



“Vậy thì tốt.” Lạc Vũ giật một nhành cỏ, có lực lượng áp chế là tốt rồi. Nhưng là, lực lượng kia đã yếu bớt.



Tiểu Ngân cau mày thật chặt, đây mới là điều nó chân chính để ý, lực lượng kia rất quen thuộc, nhưng đã yếu bớt. Nếu là lực lượng áp chế của bọn nó biến mất, kia. . . . . .



“Kháo, sao ngươi không thể một lần nói cho xong.” Hôm nay Lạc Vũ nói tục so sánh với thường ngày nhiều hơn.



Mà một bên thành chủ Song Diệp thành thì chịu không được đứng lên hướng dòng sông bên cạnh đi tới, hắn muốn uống nước để thanh tĩnh một chút.



“Trước không nên suy nghĩ cái vấn đề này, chúng ta. . . . . .”



“A. . . . . .”



Vân Thí Thiên lời nghiêm túc còn chưa nói hết, thành chủ Song Diệp thành đang ngồi chồm hổm bên dòng suối đột nhiên phát ra một tiếng thét cực kỳ kinh hãi, mức độ hoảng sợ giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ kinh khủng.



“Chuyện gì?” “Sao vậy?” Vân Thí Thiên và Lạc Vũ nhất thời như lợi khí thoát ra khỏi vỏ, nhanh như thiểm điện hướng phía Song Diệp thành chủ đi đến.



Không có bất kỳ hơi thở công kích nào, cũng không có bất kỳ lực lượng quái dị nào, Song Diệp thành chủ này lại nhìn thấy cái gì?



“Nhìn. . . . . . Nhìn. . . . . .” Mà đang lúc Vân Thí Thiênvà Lạc Vũ cau mày, Song Diệp thành chủ run rẩy chỉ tay vào mặt nước. Lạc Vũ nghiêng đầu mượn ánh trăng vừa nhìn, trong giây lát cũng sợ hết hồn. Chỉ thấy trong nước, một khô lâu hình người đang vươn đầu ra nhìn chằm chằm bọn hắn, mà động tác kia lại giống hệt với động tác của thành chủ Song Diệp thành , khô lâu cũng đang vươn ra móng vuốt, chỉ vào mặt nước.



“Này. . . . . .” Lạc Vũ kinh hãi, trừng mắt khom lưng nhìn xuống muốn thấy rõ ràng.



Chỉ thấy trong nước, bên cạnh khô lâu kia, một khô lâu cũng đang vươn đầu ra, nắm binh khí, chém xéo thân hình trong nước.



Sau lưng Lạc Vũ dâng lên một cỗ hàn khí. Hồi lâu, nàng chậm rãi hoạt động cánh tay một cái, khô lâu trong nước cũng động cánh tay một cái. Lạc Vũ lắc đầu, khô lâu trong nước kia cũng lắc đầu.



Này. . . . . . Đây là nàng? Nàng làm sao có thể biến thành khô lâu?



A, ta cũng biến thành khô lâu. Tiểu Ngân ở phía sau phi tới cũng chỉ vào mặt nước, trong nước là một khô lâu có hình dạng của Tiểu Ngân.



Ta là tảng đá. Mà Tiểu Hồng thì chớp mắt mấy cái, bởi vì nó là do thiên địa sinh ra, trong nước là một tảng đá ngân hồng sắc, cũng là khô lâu.



“Đây là nơi quỷ nào thế?” Lạc Vũ nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt đen nhánh nhìn hướng Vân Thí Thiên.




Mà Vân Thí Thiên lại không nhìn nàng, chỉ cau mày nhìn trong nước. Lạc Vũ thấy vậy nghiêng đầu vừa nhìn, vừa nhìn thấy tình cảnh trong nước, mặc cho hôm nay kinh ngạc đã quá nhiều, cũng đầy mặt không dám tin nâng mi lên.



Dưới mặt nước, Vân Thí Thiên vẫn là Vân Thí Thiên như cũ, tuấn mỹ dị thường, hoàn toàn không giống với hình thái khô lâu của bọn họ.



“Kỳ quái.” Lạc Vũ trừng mắt thật lớn. Hắc thủy không đến gần được thân thể Vân Thí Thiên, mà dòng suối kỳ lạ này cũng không làm hiện ra hình thái khô lâu của Vân Thí Thiên… Trên người Vân Thí Thiên rốt cuộc có cái gì cổ quái?



“Ta nói, ngươi rốt cuộc là. . . . . .” “Mau, mau nhìn.” Đang lúc Lạc Vũ há mồm hỏi Vân Thí Thiên,giọng nói hoảng sợ của Song Diệp thành chủ một lần nữa vang lên.



Mà cùng lúc này, Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Tiểu Ngân Tiểu Hồng, cũng nhất tề nhìn thấy dị trạng cách đó không xa.



Ánh trăng sáng tỏ, đem mặt đất chiếu rọi rõ ràng rành mạch. Mà lúc này dưới ánh trăng sáng tỏ, ba người hai thú rõ ràng nhìn thấy, quái thạch lởm chởm từ mặt đất chậm rãi ngọa nguậy.



Ngay sau đó phá vỡ mặt đất, từ từ chui lên vô số cỗ khô lâu ma thú. Vuốt bén nhọn, thân thể cao lớn, gai xương sắc bén . . . . . .



“Mười bốn cấp thôn vân tỳ hưu.” Lạc Vũ hàm răng cắn chặt. Răng rắc, răng rắc, mặt đất không ngừng nứt ra, từ bên trong chui ra vô số mười bốn cấp thôn vân tỳ hưu, gân cốt màu đen ở dưới bóng đêm hết sức dữ tợn.



Bọn chúng bắt đầu hướng đám người Lạc Vũ phóng đến . Nhất định là do tiếng kêu sợ hãi đó đưa tới, Tiểu Hồng oanh một chút nhảy lên, mao (lông) dựng đứng.



Đây nhất định là do tiếng kêu sợ hãi của Song Diệp thành chủ đưa tới, tiếng kêu làm bại lộ hành tung của bọn họ.



“Đi.” Lập tức, Vân Thí Thiên không nói hai lời, bắt được Lạc Vũ xoay người hướng nơi không có mười bốn cấp thôn vân tỳ hưu, chạy như điên mà đi.



Tiểu Hồng, Tiểu Ngân lập tức nhào tới đi theo, sợ chạy chậm một chút, rơi vào đám khô lâu của thôn vân tỳ hưu này thì chết chắc.



Một con hai con mười con, bọn họ cũng không sợ, nhưng này hàng trăm hàng ngàn, tốt nhất bọn họ vẫn nên chạy thì hơn.



Về phần Thành chủ Song Diệp Thành còn lại là khuôn mặt hoảng sợ, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cặp chân, nào dám có chút ngừng nghỉ, điên cuồng chạy theo.



Trong khoảnh khắc, chỉ thấy đám người Vân Thí Thiên ba người hai thú chạy ở phía trước. Mà phía sau của bọn hắn, chi chít khô lâu thôn vân tỳ hưu, răng rắc răng rắc đuổi theo, tạo thành một cỗ gió lốc màu vàng điên cuồng đuổi theo đám người Lạc Vũ.



Ánh trăng sáng ngời, một màn truy đuổi cùng chạy trối chết không ngừng tiếp diễn. Gió thổi nhẹ, lúc này tại tế đàn trung tâm của Thần Minh Vực. Một người mặc áo đen nhàn nhạt ngồi ở tế đàn trung tâm, trước mặt bày đặt một cổ cầm, cầm huyền không gió mà bay, đang không tiếng động rung chuyển .



Phía trước cổ cầm là những hòn đá tầm thường đặt tán loạn, trên tế đàn nhìn như xốc xếch nhưng kỳ thực rất có quy tắc. Mà ở phía sau hắn, Liễu Bích Dao một mực cung kính đứng, không dám quấy rầy nam tử áo đen trước mặt.



Ánh trăng tỏa ra, trên khóe miệng hắc bào nam nhân vẽ ra một tia cười cực kỳ ôn nhuận.



Tầm mắt của hắn đang đặt trên những hòn đá đặt tán loạn trước cổ cầm. Tất cả mảnh đá đều đứng yên, duy chỉ có những mảnh đá ở phía tây đang có những di động rất nhỏ.



Nhìn qua, ở trên dàn tế lộ ra vẻ vạn phần quỷ dị. Hắc bào nam nhân thấy vậy, khóe miệng cười càng ôn nhã.



Gió mát, trăng sáng, cỏ lay, thế nhưng nơi này một tia nhân khí cũng không có.



Chỉ có kia tĩnh mịch hoang vu. Ánh trăng đêm như cái móc câu (trăng lưỡi liềm) tỏa ánh sáng xuống màn đêm trong suốt.



Mà lúc đám người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ đang ở trong Thần Minh Vực chống lại đại quân Khô Lâu quỷ dị thì Lâu Tinh gia tộc nhưng nghênh đón một người. Lâu Tinh gia tộc, Vô Miện Phong đại điện.



“Hải Thần tông chủ trọng thương, Lăng Nam gia chủ sinh tử chưa rõ, Già Diệp tháp tông chủ tử vong. . . . . .” Trên đại điện, Lâu Tinh gia chủ nắm tin tức Hải Thần Tông truyền đến, móng tay cơ hồ bấm vào trong thịt.



“Làm sao có thể như vậy? Làm sao đột nhiên trong lúc này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Không được, bổn tông chủ không thể ở đợi ở chỗ này, ta muốn đi Lăng Nam”



Lâu Tinh gia tộc gia chủ mạnh đứng lên. Trên đại điện mấy đại trọng thần nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt mọi người đều rất nặng nề.



“Vọng Thiên Nhai Quân Vương và Vương Hậu cùng với Đông Thiên Vương và Song Diệp thành chủ đã tới đó rồi, tông chủ đi một chuyến cũng tốt.” Lâu Tinh Nhị trưởng lão trầm giọng nói. Đại lục mấy thế lực cao lớn nhất, trừ Già Diệp tháp đã bị hủy, chỉ có Băng Thánh cung cung chủ không có ở Lăng Nam, còn lại đều ở đó rồi, Lâu Tinh bọn họ về tình về lý cũng phải đi mới đúng.




“Mặc Viêm, ngươi ở lại trấn giữ, bổn tông tự mình. . . . . .” “Báo, có người cầu kiến tông chủ.” Lâu Tinh gia chủ một lời còn chưa nói hết, ngoài cửa đột ngột vang lên một thanh âm thông báo. Mọi người trong đại điện nhất thời chau mày.



Trước đó đã đã phân phó không có chuyện trọng yếu không cho phép quấy rầy, mà bây giờ thông báo, chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra sao? “Tuyên.” sắc mặt Lâu Tinh gia tộc gia chủ rất nghiêm túc.



“Vâng”. Ngoài cửa lập tức liên tiếp vang lên những tiếng bước chân. Không lâu sau, ngoài đại điện truyền đến tiếng bước chân, một người từ từ tiến vào.



Ngũ quan uy vũ, tướng mạo tuấn tú, không phải Phi Vũ quốc vương thì là ai.



“Cha.” Giá Hiên Mặc Viêm vẫn ngồi bên người Lâu Tinh gia chủ không lên tiếng, sau khi nhìn thấy người tới là ai, không thể tin tưởng ánh mắt của mình mà nhảy lên.



Cha hắn không phải là đã chết sao, không phải là bị Vân Thí Thiên giết sao?



“Con rể?” Lâu Tinh gia chủ cũng là sửng sờ. Ban đầu, Lâu Tinh gia tộc đặc biệt phái người tìm tung tích Phi Vũ quốc vương, kết quả là tìm không được, còn tưởng rằng hắn đã chết, không ngờ. . . . . .



“Mặc Viêm, nhạc mẫu.” Phi Vũ quốc vương trong mắt mỉm cười.



“Cha, ngươi không có chết, thật tốt quá, thật thật tốt quá.” Giá Hiên Mặc Viêm mãnh liệt bổ nhào tới, ôm cổ Phi Vũ quốc vương. Kia xúc cảm trong tay là người thật.



“Lúc đầu ta được người cứu, vẫn đến bây giờ mới khỏi hẳn, cho nên hiện tại mới đến tìm ngươi.” Phi Vũ quốc vương vỗ vỗ bả vai Giá Hiên Mặc Viêm.



“Không có chết là tốt rồi, Mặc Viêm, đưa cha cháu đi nghỉ ngơi.” Lâu Tinh gia chủ sau khi kinh ngạc, nhanh chóng trầm tĩnh lại.



Lúc này, tin tức Phi Vũ quốc vương chưa chết, kia so với tin tức mấy vị Tông chủ hoặc chết hoặc bị thương, chính sự quan trọng hơn.



Phi Vũ quốc vương thấy vậy cũng biết Lâu Tinh gia tộc lúc này nhất định là có chuyện quan trọng cần thương nghị. Hắn mặc dù là con rể, nhưng là cho tới bây giờ cũng chưa thuộc Lâu Tinh gia tộc cao tầng.



Lập tức cũng biết phân biệt nặng nhẹ, lập tức hướng Lâu Tinh gia tộc gia chủ thi lễ, lôi kéo Giá Hiên Mặc Viêm vừa đi vừa hạ giọng nói: “Mặc Viêm, ta đến đây tìm ngươi muốn nói với ngươi chuyện của Quân Lạc Vũ, các ngươi. . . . . .”



“Quân Lạc Vũ? Vọng Thiên Vương Hậu.” Lâu Tinh gia tộc gia chủ giương mi lên đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi muốn trả thù nàng?”



Phi Vũ quốc vương nghe nói lập tức nói: “Làm sao có thể?” Lạc Vũ là con dâu hắn nhận định, làm sao nói chuyện gì trả thù.



“Vậy thì tốt, ta không hy vọng ngươi gây ra bất cứ phiền phức gì với bọn họ.” Lâu Tinh gia chủ nhìn Phi Vũ quốc vương. Hôn sự của Giá Hiên Mặc Viêm và Quân Lạc Vũ, đã trở thành quá khứ, hiện tại Vọng Thiên Nhai bọn họ không thể đắc tội.



Nàng phải đem lời này nói trước. Phi Vũ quốc vương nghe nói cười khổ một tiếng: “Ta rõ ràng, ta chính là từ Vọng Thiên Nhai mà tới.” “Từ Vọng Thiên Nhai tới đây?



Bọn họ không có làm khó ngươi?” Giá Hiên Mặc Viêm cũng là lo lắng nhìn cha của hắn. Phi Vũ quốc vương thấy vậy cười nói: “Không có, bọn họ làm sao sẽ làm khó ta.”



Đến mặt hắn cũng không nhìn thấy, nói gì đến chuyện làm khó. Bất quá không để Giá Hiên Mặc Viêm suy nghĩ nhiều, Phi Vũ quốc vương lại tăng thêm một câu: “Chúng ta quan hệ rất tốt, ta lần này tới chủ yếu là có chuyện trọng yếu muốn nói với ngươi.



” Quan hệ không tệ? Chuyện trọng yếu? Lâu Tinh gia chủ đem lời này suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chính là chuyện trọng yếu nhất hiện nay?”



“Đúng vậy a.” Phi Vũ quốc vương cho là chuyện hắn muốn cùng Giá Hiên Mặc Viêm nói, là chuyện trọng yếu nhất khắp thiên hạ này, vì vậy vạn phần khẳng định.



Lâu Tinh gia tộc gia chủ nghe nói gật đầu: “Vậy ngươi an vị nghe đi.” Hiện tại Vọng Thiên Nhai cùng chuyện trọng yếu nhất thiên hạ, chính là chuyện trước mắt bọn họ đang thương nghị.



Nếu Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ để cho hắn tiện thể nhắn cho Giá Hiên Mặc Viêm, vậy Phi Vũ quốc vương tự nhiên cũng là biết đến, vậy thì nghe một chút cũng không sao.



Phi Vũ quốc vương thấy trước đó không để cho hắn nghe, hiện tại lại để cho hắn nghe, có chút không giải thích được.



Nhưng Lâu Tinh gia tộc gia chủ đã nói…, hắn cũng phải tuân theo . Lập tức cùng Giá Hiên Mặc Viêm ngồi cùng một chỗ, lẳng lặng nghe. Trên đại điện không khí rất nghiêm túc, các loại bố trí, ủy thác, liên tiếp truyền xuống dưới.



“Tốt, tất cả chuyện cứ theo như như thế mà làm, người đâu, lập tức an bài, Bổn tông chủ lập tức đi trước Đông Nam cực hạn, bản thân ta muốn nhìn Thần Minh Vực rốt cuộc xảy ra biến hóa gì.”



“Thần Minh Vực.” Lâu Tinh gia chủ vừa nói xong, Phi Vũ quốc vương vốn vẫn nghe như lọt vào trong sương mù đột nhiên sắc mặt đại biến, bá một tiếng đứng lên.



“Phụ vương, có chuyện gì?” Giá Hiên Mặc Viêm kinh ngạc quay đầu.



“Thần Minh Vực, Thần Minh Vực xảy ra dị động? Tông chủ, thật sự xảy ra dị động?” Phi Vũ quốc vương thanh âm run rẩy.



“Đúng vậy, một tông chủ chết, một tông chủ bị đả thương, một tông chủ mất tích, bạo loạn vô thường, có thể cũng là xuất phát từ Thần Minh Vực cái chỗ kia.



Hiện nay tất cả tông chủ đều tụ họp nơi đó, chính là nghĩ xem xét rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Giá Hiên Mặc Viêm trả lời.



“Không, trước đừng đi, trước đừng đi.” Phi Vũ quốc vương vạn phần khiếp sợ.



“Phụ vương, chuyện này quan hệ trọng đại, ngươi. . . . . .” “Tông chủ, Mặc Viêm, ta lần này tới chủ yếu nhất đúng là nhắc tới chuyện này, Thần Minh Vực, ta so sánh với các ngươi rõ ràng hơn.



Nó nếu là không có dị động mà nói…, chúng ta cũng không cần lo. Nhưng là nó hiện tại dị động rồi, vậy các ngươi đi căn bản không có tác dụng, chỉ có đi chịu chết. Chỉ có Mặc Viêm cùng Lạc Vũ đi, mới có tác dụng, mới có tác dụng.” Phi Vũ quốc vương từ trong khiếp sợ cực độ tỉnh táo lại, lập tức nắm chặt tay Giá Hiên Mặc Viêm, hướng Lâu Tinh gia tộc gia chủ nói cực kỳ nghiêm túc.



“Phụ vương, ngươi này có ý gì?” Giá Hiên Mặc Viêm kinh ngạc.



“Con rể. . . . . .” Lâu Tinh gia tộc gia chủ cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Phi Vũ quốc vương.



“Gia chủ, Mặc Viêm, chuyện này vạn phần trọng yếu, ta nói các ngươi nghe. . . . . .”



Gió giương nhẹ, đã giữa tiết hè, nhưng bây giờ không có nhiều khí nóng.



Mà lúc này, Vọng Thiên Nhai ở phía xa cũng có người đến.



“Cái gì, bọn họ đi đến nơi tận cùng thế lực của Lăng Nam? Phía đông nam, chẳng lẽ. . . . . .” Quân Nhiêu Thiên sắc mặt mạnh biến, nhìn lên Quân Vân trước mặt cùng Phong Vô Tâm.



“Mau, mau dẫn ta đi nơi đó, ta có chuyện trọng yếu muốn nói với Lạc Vũ, mau, chậm sẽ không kịp. . . . . .” Hồ sen liên sắc lay động, trôi giạt từ từ vô tình.



Một đêm gấp gáp, đảo mắt đã đến trời sáng. Trong Thần Minh Vực, đám Lạc Vũ ba người hai thú, vòng quanh Thần Minh Vực phía tây chạy ngàn vạn dặm, rốt cuộc xông vào trong rừng rậm tối sầm đen thui, bỏ rơi khô lâu đại quân một đường truy kích.



“Mười bốn cấp ma thú ra sân, ta không biết phía sau còn có thể hay không gặp gỡ mười lăm cấp cao nhất ma thú khô lâu.” Lạc Vũ chống hai đầu gối, chạy trốn cùng chém giết hai ngày, chính là người làm bằng sắt cũng có chút thở không ra hơi. Đừng có nói những lời đen đủi như vậy.



“Vô cùng có khả năng.” Tiểu Ngân cùng Vân Thí Thiên đồng thời lên tiếng.



Tiểu Hồng và Song Diệp thành chủ ở một bên, thấy vậy nhất tề liếc mắt. Nếu có hàng trăm hàng ngàn mười lăm cấp ma thú khô lâu, bọn họ nhất định sẽ táng thân tại chỗ này.



“Đi thôi, ta cảm giác phía trước có khí tức.” Nhìn Tiểu Hồng cùng Thành chủ Song Diệp Thành đỉnh đầu bốc khói trắng, Vân Thí Thiên lắc đầu, đưa tay lôi kéo Lạc Vũ hướng rừng rậm chỗ sâu đi tới.



Hắn vọt vào nơi này chính là vì cảm giác được nơi này có khí tức gì đó. Ở Thần Minh vực khắp nơi đều là tử khí, chỗ này có sinh khí rõ ràng rất ly kỳ cùng kỳ quái.



“Ta cái gì cũng không cảm giác được?” Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên lôi kéo đi.



Ta cũng không cảm giác được. Ta cũng vậy. Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng nhất tề phụ họa.



Mà Song Diệp thành chủ đã hoàn toàn tiếp nhận, kể từ khi vào Thần Minh Vực, Vân Thí Thiên đúng là dị thường, vì vậy hết sức trầm mặc đi theo.



Trong lúc nhất thời, ba người hai thú vén đi dây leo cỏ xanh bao phủ đi vào thật sâu trong rừng.



Một đường đi không có bất cứ nguy hiểm nào. Cũng không biết đi bao lâu rồi, Lạc Vũ nhìn chướng ngại dây leo trước mắt, đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó là kích động, một tay túm chặt Vân Thí Thiên, lấp tức hướng phía dây leo tỏa ra mà nhìn.