Chú tắm xong ra ngoài đúng lúc bộ phim hoạt hình yêu thích của Bông vừa hết. Nó lúc này mới chú ý đến ba, lập tức chạy đến xu nịnh:
– Ba Tùng bế em Bông đi, để em Bông thơm ba nào.
Hai cha con nhà nọ ôm hôn thắm thiết rồi đưa nhau lên giường nằm. Sau đó, chúng tôi lại phải diễn cảnh gia đình hạnh phúc cho Bông xem. Bình thường chỉ cần nó ngủ thì chú sẽ thu tay về. Nhưng hôm nay, hình như có người ngủ quên rồi. Mà chú cứ ôm tôi thế này, thật sự bản thân không tài nào ngủ được.
– Chú ơi!
Người kia trả lời tôi bằng giọng mũi:
– Hử?
– Chú ngủ rồi à?
– Ừ.
– Bình thường, chú đâu có ngủ sớm như vậy đâu ạ.
Tầm 2 phút sau, hình như là chú tỉnh ngủ rồi, giọng cất lên có phần hơi khó ở:
– Hôm nay làm rất nhiều việc nên mệt.
Nói xong chú thu phắt tay về. Sao tôi cứ có cảm giác ngữ điệu của người kia là đang giận tôi nhỉ. Thôi đi, tôi lại tự tưởng tượng rồi. Chú làm gì có cảm xúc, làm gì biết giận hờn cơ chứ.
Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy thì chú đã đi làm. Mới 6 giờ kém, vậy chú rời khỏi nhà từ lúc nào nhỉ. Con người này có cần cuồng công việc đến mức đó hay không?
Một ngày nhàm chán nữa lại bắt đầu . Cho con đi học xong, tôi vào phòng với cố. Thấy sức khỏe bà cụ có vẻ đỡ hơn nên tôi đẩy xe lăn, đưa bà ra ngoài cho mát.
Phía sau nhà có một khu vườn đầy ắp hoa hồng đỏ. Mùa se lạnh, hoa hồng cũng trở nên to và đẹp hơn. Những cánh hoa đỏ sẫm ôm sương đợi nắng, tươi mát và giàu sức sống vô ngần.
Tôi đẩy cố đến chiếc bàn gần đó. Lấy ấm ra pha chút trà. Hương hoa nhài từ từ bốc lên, khảm vào khứu giác một sự thư thái khó tả. Tôi không uống được trà, đặc biệt là những loại trà đậm vị nhưng lại cực kì thích ngửi mùi trà nóng. Lạ lùng nhỉ. Nhưng thật ra trên đời luôn có những điều oái oăm như thế. Điển hình như việc tôi biết mình không thể yêu chú nhưng lại chẳng cản được ánh mắt luôn muốn hướng về một người.
– Dạo này tình cảm hai đứa thế nào?
Tay tôi vì lời này của cố mà có chút run run. Vội đặt tách trà lại bàn, tôi đáp:
– Vẫn thế thôi ạ.
– Cái Bông qua năm là 6 tuổi, tuổi này có em được rồi.
Tôi cười gượng với cố, chúng tôi có phải vợ chồng thật đâu. Làm sao mà kiếm em cho Bông được.
Thấy tôi im lặng, cố hỏi thêm:
– Sao? Chưa muốn à?
– Dạ không phải, mà con cái là duyên nợ, con đến lúc nào thì đến thôi ạ.
– Ừ! Cố chỉ nói thế, không cần quá áp lực. Nhưng cũng đừng có kế hoạch gì đâu đấy nhé. Nhà ta rộng, không thiếu chỗ cho con nít chơi đâu.
Để cho qua chuyện, tôi cũng gắng vâng vâng dạ dạ cho bà cụ vui lòng.
không gian xung quanh ngày một vàng hơn, chiếc bàn của chúng tôi giờ đã trải đầy mùi nắng. Thế nên tôi nhanh chóng đưa cố về phòng nghỉ ngơi. Lúc đi ngang qua thấy mẹ chồng đang cùng người giúp việc hái hoa. Tôi nhìn mẹ, cố kéo ra một nụ cười rồi khẽ gật đầu. Bà thấy vậy lập tức quay mặt đi nơi khác, vờ như chẳng nhìn ra tôi. Từ hôm tôi mang cháo lên phòng, bà dường như luôn xem tôi là vật vô tri vô giác trong nhà. Không tỏ thái độ nhưng so với tỏ thái độ thì ngữ khí lạnh nhạt này, có vẻ còn thể hiện sự chán ghét nhiều hơn.
Một ngày của tôi cứ thế nhạt nhẽo trôi qua, Tính ra tôi làm dâu cũng nhàn. Ngoài chăm sóc cố thì mọi việc trong nhà, bản thân đều không cần phải nhúng tay vào.
Tối ăn cơm xong, trong lúc người giúp việc dọn dẹp thì tôi lại đi gọt trái cây để tí nữa mang lên cho thầy và Bông.
– Trái cây trên nhà không lại ăn đi, gọt thêm làm gì?
Tôi quay lưng lại, phát hiện chú đang đứng sau lưng mình.
– Dạ! Cái này con làm cho thầy giáo và Bông.
Mặt chú đột nhiên xám lại, u ám bảo tôi:
– Mang cái này lên phòng cho tôi.
– Chú muốn ăn trái cây ạ?
– Ừ.
– Nhà trên người giúp việc vừa gọt rất nhiều. Chú ra đấy ăn đi ạ. Cái này con gọt cho Bông và thầy giáo mà.
– Không thích.
Chú nói đến đây rồi quay người lên phòng. Không phải là tuổi già đã thật sự đến với chú rồi đấy chứ. Tính khí gì đâu mà khó chịu quá trời.
Tôi được cái thích mắng thầm nhưng mắng rồi lại vẫn ngoan ngoãn làm theo. Gọt trái cây xong, tôi lập tức mang lên phòng chú. Thôi thì thương người già vậy, lại còn là cha già của con tôi thì vẫn nên thương cảm nhiều hơn một chút.
Đứng trước cửa phòng làm việc của chồng, tôi gõ “ cốc, cốc” .
– Chú ơi!
Giọng người kia bên trong vọng ra:
– Vào đi.
Tôi đẩy cửa đi vào, đặt trái cây lên bàn làm việc của chú rồi nói:
– Trái cây đây ạ.
Chú hơi rời sự chú ý từ đống giấy tờ qua tôi:
– Thế thôi?
– Chú còn muốn ăn gì nữa à?
– Không.
Cũng may ai kia còn biết giới hạn:
– Vậy con xin phép xuống nhà.
Chú vừa bốc trái cây bỏ vào miệng vừa nói:
– Xuống làm gì?
Tôi lại rất chi là thật thà mà đáp:
– Dạ, con xuống gọt trái cây tiếp.
– Gọt làm gì nữa?
– Thì chú ăn mất phần của thầy và Bông rồi nên con gọt cái khác cho bọn họ.
– Vẫn có thể gọt tiếp?
– Dạ, có thể ạ. Cũng nhanh không ấy mà.
Chú ném miếng lê lại đĩa, đứng dậy đi về phía tôi:
– Nói mà không hiểu à?
Tôi co rúm người lại nhìn chú, cái gì mà không hiểu, tôi hiểu chuyện lắm mới có thể nhắm mắt làm ngơ cái hành động khó ở của chú đó chứ. Ai đời trái cây đầy bàn không ăn. Lại đi tranh phần với con ruột.
– Con hiểu mà chú.
– Vậy là cố tình chọc tức tôi?
– Chú nói thế là sao? Con có làm gì chọc tức chú đâu.
Chồng tôi lập tức dồn tôi vào tường, tôi sợ hãi hai tay chống lên ngực chú.
– Đã bảo là đợi nửa năm nữa, sao cứ ngoan cố thế?
– Chú, chú nói gì vậy? Chú làm con không thở được đấy.
– Nhiêu đây đã không thể được rồi sao?
Còn chưa kịp định hình được câu hỏi của chú thì môi tôi đã bị một đôi môi khác áp xuống, cổ cũng bị tay chú cố định lại. Mùi nam tính đột ngột xông vào khứu giác, lan tràn đến tận não bộ, khiến dây thần kinh của tôi chấn động mấy hồi. Chú hôn tôi, hôn ngày một sâu. Hơi thở của tôi gần như không còn là của tôi nữa. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức tôi chỉ kịp trợn tròn mắt kinh ngạc.
Sau khi làm tâm hồn tôi điên đảo, người kia mới chịu dừng lại, lấy tay lau nhẹ môi tôi một cái:
– Như thế này mới gọi là thở không nổi.
Tôi bị dọa cho bật khóc, khoảnh khắc kia quả thực quá rung động, rung động đến sai trái.
– Chú! Chú đang hôn con đấy.
Trái với sự khó tưởng tượng của tôi, chú lại có vẻ rất thản nhiên đáp:
– Biết mà.
– Chú không say đấy chứ?
– Đến bây giờ vẫn nghĩ bản năng đàn ông của tôi chỉ lúc say mới bộc phát?
Không phải là tôi không tin vào bản năng của chú, nhưng sao chú có thể hôn một người mình không yêu, như thế quá gượng gạo.
– Con là cháu chú.
– Nhưng nửa năm tới là vợ tôi.
– Giữa chúng ta vốn dĩ không có tình yêu?
Câu này nghe qua thì có vẻ chỉ là một câu khẳng định nhưng thật chất lại là câu hỏi. Tôi muốn hỏi chú, giữa chúng tôi có tình yêu không hay chú có chút lay động nào với tôi không. Thật ngu ngốc, biết trước kết quả mà vẫn đâm đầu đi hỏi. Tôi đúng là mê muội mà.
Chú nghe tôi nói xong thì im lặng vài giây, lực kìm hãm cơ thể tôi dường như có chút gia tăng:
– Vậy sẵn đây tôi cũng nói luôn. Ghi nhớ này, đàn ông vốn dĩ có tính chiếm hữu rất cao. Dù không dùng tới nhưng nếu là đồ của mình thì tất nhiên chẳng muốn cho thằng khác đụng vào. Tôi đã bảo là nửa năm thì nửa năm sau muốn làm gì, tùy. Bây giờ đang là vợ của tôi, đừng có liếc mắt đưa tình, cưa cẩm nhau trong nhà tôi. Giới hạn con người có hạn, đừng để tôi ra tay với tên thầy giáo đó.
Tôi vẫn không tin đây là lời nói của một người trước nay vốn rất điềm đạm:
– Chú nói cái gì vậy chứ?
– Tôi nói đồ của tôi, tôi không muốn bị thằng khác đụng vào.
“ Bốp”
Tôi dang tay giáng vào mặt chú một cái tát toét lửa. Sao chú có thể so sánh tôi với một món đồ như vậy. Tôi là con người, tôi cũng có nhận thức và cảm xúc cơ mà, tôi cũng biết buồn chứ. Tuy chú có lớn hơn tôi thật, tuy gia đình chú có ơn với tôi thật nhưng đối xử với tôi như thế này thì thật sự quá thể.
Chú không phản bác lại chỉ cười nhạt rồi lau khóe môi dính máu.
Tức giận đến phẫn uất nên tôi quay người bỏ ra khỏi phòng. Đây là lần đầu tiên tôi dám lớn mật đánh chú. Nhưng cũng là lần đầu tôi phát hiện ra chú không đáng kính như tôi nghĩ. Sao 1 con người gần 40 tuổi đầu rồi lại có thể nói mấy lời ấu trĩ như thế.
Tối đó chú ở lại phòng làm việc. Mà tôi cũng cảm thấy như thế sẽ tốt cho cả đôi bên. Nhưng Bông nhà tôi thì nhất quyết không chịu. Chú chưa về, nó cũng không đi ngủ, một hai bắt tôi phải bảo ba về ôm hai mẹ con mới ngủ.
Vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi làm gì còn hứng thú chạy qua gọi người kia. Nên mở cửa, mặc Bông muốn làm gì thì làm. Nó tung tăng đi tìm ba, lôi kéo kiểu gì mà thật sự đã lôi được họ về.
Theo đúng kịch bản, chúng tôi vẫn phải diễn cảnh gia đình hạnh phúc để dụ Bông ngủ. Nhưng khi vừa nghe được hơi thở đều đều của bé, tôi lập tức hất tay chú ra. Người kia cũng chẳng vừa, bị tôi hất thì lập tức rời giường, đi khỏi phòng luôn.