Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện chỗ phỏng trên tay mình đã được băng bó lại. Trong phòng này chỉ có 3 người. Bông lại còn bé. Nhìn kỹ thuật thì tôi đoán ra ai rồi. Vừa to vừa xấu, chắc chắn là không có kinh nghiệm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui, được chồng băng bó vết thương cho, có người vợ nào mà không hạnh phúc. Dù rằng chú chẳng cùng suy nghĩ như tôi, dù rằng chú chỉ xem tôi là người nhà. Thì con tim nhỏ bé của tôi vẫn dễ dàng lay động bởi những chuyện nhỏ nhặt.
Ngồi dậy khỏi giường, tôi nhìn ra chiếc ghế chú ngủ đêm qua, đã không còn người đó nữa rồi. Không lẽ quả thật hôm nay chú có việc bận.
Tôi vệ sinh cá nhân xong rồi lôi cục bông dậy. Mấy nay không phải đi học nên ngày càng lười hơn trước. Tôi phải mau chóng chỉnh đốn nó, chứ với cái bản tính dễ hư như thế này, không khéo mai một lại không chịu dậy đi học mất thôi.
Hôm qua tôi có nói chuyện cho Bông đi học với chú, chú bảo để sắp xếp cho nó học cùng trường với Bo. Môi trường ở đó cũng khá tốt lại tiện cho bác tài đưa đón lũ trẻ. Tôi thấy vậy cũng ổn. Chỉ sợ sau này hai đứa học cùng, con nít lại hay nảy sinh mấy vấn đề nhỏ nhặt. Với cái tính của mẹ Bo, e rằng sẽ làm rùm beng mọi việc.
Đang nghĩ đến Linh lan, không ngờ cô ta cũng linh thật, nãy chẳng thấy đâu, giờ lại đang dắt con đi ngang qua mẹ con tôi.
Bông thấy có một bạn nhỏ tương tương mình nên long lanh mắt hỏi tôi:
– Mẹ ơi! Ai kia?
Khác với Bông, Bo suốt ngày bị ép học. Đi học về xong là gia sư cũng đến kèm rồi. Hôm qua nghe vú Tám kể cụ cậu không làm xong bài tập nên bị mẹ bắt ở lại phòng làm xong mới cho ăn cơm. Thế nên Bông nhà tôi vẫn chưa gặp được em họ.
Tôi vừa cột tóc cho con vừa trả lời:
– Là em Bo, em Bo là con của dì Linh lan đấy Bông.
Con bé thích làm quen nghe vậy liền hỏi tôi:
– Thế sau này em Bông có được chơi với em Bo không hả mẹ?
Tôi nghĩ với cái tính phân chia giai cấp của mẹ Bo thì hẳn không cho. Nhưng dù sao con nít cũng chỉ là nhưng tâm hồn non trẻ. Tôi lại không muốn con nghĩ xấu cho ai nên nói:
– Có chứ, sau này rảnh rỗi con tìm em Bo làm quen nhé.
Bông nghe vậy, tất nhiên vui như tết:
– Em Bông biết rồi ạ.
Tôi buộc tóc xong cho con thì linh Lan cũng quay vào. Nhìn thấy tôi, cô ta dừng lại, đi về phía mẹ con tôi. Chắc là lại kiếm chuyện gây sự đây mà.
– Này! Mày cũng thích làm màu nhỉ.
Tôi không hiểu người kia nói vậy là ý gì.
– Cô 3 nói vậy là sao?
– Thì cái tay đó.
Tôi nhìn cuộn băng quấn trên tay mình, tuy có hơi công kềnh và xấu 1 chút. Nhưng cũng chưa đến mức phô trương như lời Linh Lan:
– Tôi thấy có làm sao đâu?
– Mày chỉ bị phỏng thôi, có phải bị gãy đâu mà quấn chằng chịt như thế. Tính đi rêu rao khắp nơi là mẹ tao làm mày phỏng tay đó à.
– Cô 3 đừng nói linh tinh. Tôi chưa đi rêu rao ai đâu. Nhưng cô lớn tiếng như vậy thì là cô rêu ráo đó.
Linh Lan đuối lý, tức giận dậm chân:
– Con này mày được lắm.
– Tôi không muốn đôi co với em chồng nên cô 3 từ nay ăn nói cẩn thận một chút. Tôi giờ là vợ của anh cô 3 rồi, không còn là con này con kia nữa.
– Mày đang chỉnh tao đó à?
– Chị dâu chỉnh đốn em chồng có gì là sai đâu.
Linh Lan cuối cùng bị tôi chọc cho phát điên. Hậm hực bỏ lên phòng. Tôi cũng chẳng dư hơi để ý đến mấy kiểu giận hờn trẻ con của cô ả. Buộc tóc xong cho Bông thì tôi đem con đi ăn sáng rồi vào phòng cố.
Bông dần dần quen với cố rồi nên không sợ nữa, cũng rất biết cách làm cho bà cụ vui. Cả buổi xem ra rất hợp tác biểu diễn văn nghệ. Có lẽ nhờ có con bé mà tinh thần cố tốt lên rất nhiều. Đứa chắt được mong đợi có khác. Tính toán của chú quả nhiên rất đúng đắn.
Hai mẹ con tôi bên cố cả ngày, trừ giờ cơm trưa và tối phải có mặt ở phòng ăn và lúc tôi cho Bông ngủ trưa ra, chúng tôi đều bên bà cụ. Hơn ai hết tôi rất chân trọng từng giây từng phút còn lại bên người phụ nữ đã ban cho tôi một cuộc đời mới.
Tối hôm đó, đợi bà cụ ngủ say, hai mẹ con tôi mới dắt nhau về phòng. Chú cũng đã về từ lúc nào. Tắm rửa xong xuôi và đang ngồi trên ghế sấy tóc. Đột nhiên nhìn cảnh này tôi thấy chúng tôi dường như đang chiếm tiện nghi của chú. Vốn dĩ trên giường cũng có ổ điện nhưng từ lúc mẹ con vào đây, mọi hoạt động của một người chỉ thực hiện trên chiếc ghế sofa chật hẹp.
Bông thấy ba, vui vẻ chạy đến thơm má rồi đu lên đùi chú ngồi luôn cả tối.
Tôi rảnh rỗi không biết làm gì nên lấy điện thoại nhắn tin với Huyền. Chuyện mẹ con tôi về nhà nó vẫn chưa biết gì cả. Sẵn nhắn thông báo một thể cho bạn bớt lo lắng.
Tôi nhấp vào mục tin nhắn rồi gõ:
“ Alo.”
Nửa giây sau Huyền đã đáp lại:
“ Tao đây. Sao thế? Mới giữa tuần mà đã nhớ tao rồi à? Ngoan đi, cuối tuần tao lại ghé.”
Con bạn này của tôi, quả nhiên quá tự phụ mà:
“ Mày nhầm rồi, tao nhắn để thông báo, năm tháng tới mày không cần qua chơi với tao và Bông nữa.”
Huyền tất nhiên là không tin vào lời của tôi:
“ Con hâm, muốn cắt đứt quan hệ bạn bè đó hả?”
Biết tôi đã chọc được bạn, hẳn điệu bộ của nó hiện tại rất khó chịu, càng nghĩ lại càng buồn cười. Tôi ôm điện thoại lăn ra giường khúc khích, Chú thấy vậy liền lên tiếng nhắc:
– Làm cái gì đấy?
Tôi lúc này mới chợt nhớ ra, cuộc sống hiện tại của mình không còn là không gian chỉ có hai mẹ con nữa, mà ông chú nhà tôi thì đúng chất là một ông già khó tính. Lần này quả thật tôi quá tùy tiện rồi.
Tôi chỉnh đốn lại bộ dạng dở hơi của mình, ngay ngắn nằm chỉnh tế trên giường rồi nhắn tiếp cho bạn:
“ Không phải, tao về nhà rồi.”
Chưa tới 2 giây, Huyền đã soạn xong tin nhắn gửi cho tôi:
“ Sao lại về? Mày với chú mày đã giải quyết xong xuôi cả rồi à?”
“ Ừ!”
“ Rồi sao? Đừng có nói với tao mày bị tên đó dụ rồi đấy nhé.”
Tôi lưỡng lự không biết phải giải thích với nó như thế nào. Với tính cách của Huyền, nếu biết rõ sự tình, nó hẳn sẽ chạy đến đây dắt tôi đi. Nên có lẽ tạm thời đành úp mở với nó vậy.
“ Tao với chú kết hôn rồi mày ạ”
Ngay lập tức trên màn hình xuất hiện dấu ba chấm nhấp nháy liên tục, tôi biết là Huyền đang soạn tin. Nhưng có lẽ thông báo này của tôi quá bất ngờ, thành thử nó mới cứng tay, mãi mới nhắn được cho tôi 4 chữ:
“ Nhanh gọn lẹ vậy.”
“ Tao cũng không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra tốc độ đến thế.”
“ Thế mà mày cứ sợ sệt mãi. Thấy không, nói ra, mày có chồng, con mày có ba, gia đình hạnh phúc, êm ấm. cứ chần chừ mãi, tốn thời gian.”
Tôi nhìn hai chữ hạnh phúc mà chua chát. Hạnh phúc liệu có quá mong manh không. Hai đứa tôi nhắn tin thêm một chút. Tám mấy chuyện không đâu, rồi hẹn nhau 1 ngày đẹp trời vợ chồng nó sẽ đến thăm chúng tôi. Nhắn có tí mà đã 9 giờ tối rồi. Tôi găm điện thoại vào cục sạc rồi gọi con:
– Bông ơi, đến giờ đánh răng đi ngủ rồi con.
Bông nghe tôi gọi, mặc dù còn tiếc nuối nhưng cũng ngoan ngoãn tụt khỏi người chú rồi theo tôi vào nhà vệ sinh. Lúc mẹ con tôi ôm nhau ra ngoài đã thấy ai đó bày chăn gối ra ghế, hình như cũng chuẩn bị đi ngủ.
Hôm qua chú bận việc nên ở phòng sách đến tận nửa đêm mới quay về phòng, sáng lại đi sớm. Bông vì đó không hề biết chuyện ba nó ngủ trên sofa. Nên Hôm nay có đứa chứng kiến cảnh này, lập tức thắc mắc:
– Ba Tùng, ba tùng làm gì thế?
Chú nằm xuống ghế, đắp chăn lại rồi mới đáp Bông:
– Ba ngủ.
Bông ngẩng mặt lên nhìn tôi, thắc mắc:
– Sao ba Tùng lại ngủ ở ghế ạ?
Tôi lừa con nít nên bảo:
– Ba Tùng thích ngủ ở ghế đó em Bông.
– Ba Tùng không thích ngủ chung với em Bông và mẹ ạ?
Con bé này, sao càng ngày nó càng có mấy câu hỏi làm tôi không tài nào giải thích được thế này.
– À… Ừ… Thì…
Nó nghĩ sao lại rơm rớm nước mắt:
– Ba không thương mẹ và em Bông ạ?
Tôi xoa lưng con, dỗ dành:
– Không phải thế đâu Bông. Ba thương em Bông mà.
– Thương mà ngủ riêng, gia đình thì phải ngủ chung chứ… hic…
Tôi hết cách đành cầu cứu chú:
– Chú ơi, Bông… Bông nó..
Chú thấy vậy cũng rời khỏi ghế, đi đến bế Bông hộ thôi. Con bé được ba ôm vào lòng nên lại càng ấm ức khóc to lớn. Chú vỗ lưng nó, bảo:
– Bông nín nào. Không được khóc nhè.
– Em Bông và mẹ không được ba thương. Em Bông buồn quá.
– Ba thương mà, nín đi.
Nó hic một cái rồi lại nói tiếp:
– Ba Tùng không ngủ chung với mẹ và em Bông. Ba Tùng không thương mẹ và em Bông.
– Thế thì ngủ chung là thương đúng không?
Nó gật gật, lau nước mắt rồi dựa hẳn vào lòng chú. Giờ thì tôi xin khẳng định, tôi đã sinh ra một con yêu tinh nhỏ rất biết cách xui khiến người khác. Đến chú mà nó cũng ra tay được thì trình độ của con tôi hẳn không tầm thường chút nào.
Nói xong vì để giữ lời hứa với con, chú đành ôm gối lên giường nằm. Hôm nay có ba ngủ cùng nên Bông quên luôn việc phải ôm hình đi ngủ. Nó bảo:
– Mẹ ôm em Bông đi ạ.
Tôi ngoãn ngoan làm theo lời của con. Được tôi ôm xong, nó lại nói tiếp:
– Ba Tùng ôm mẹ và em Bông đi ạ.
Con tôi lại nghĩ ra cái trò gì không biết. Tôi nhìn Bông, nhẹ giọng khuyên:
– Em Bông à, ôm như vậy sẽ nóng lắm đấy con.
Nó trong veo mắt đáp tôi:
– Không đâu ạ. Gia đình thì phải ôm nhau ngủ chứ. Nóng nhưng mà hạnh phúc mẹ ạ.
Còn có cái kiểu đó nữa. Chả hiểu nó giống ai mà ma mãnh thế không biết. Tôi nhìn chú rồi lại nhìn Bông, bản thân thật sự chưa rõ phải chống đỡ tình huống này như thế nào:
– Nhưng mà mẹ …
Thấy chúng tôi còn lưỡng lự, Bông lại mếu méo:
– Em Bông buồn quá.
Cả hai sợ nó khóc tiếp nên đều quấn quýt cả lên. Chú tự động xích người vào, tôi cũng ôm con tiến thêm một chút. Tay chú rất nhanh đã choàng lên vai tôi. Tôi cảm thấy hành động này thật nóng bỏng, hô hấp cũng theo đó trở nên kém lưu thông. Lần trước trong rừng, cơ bản là hành động vô thức. Nhưng lần này, cả hai hoàn toàn biết và còn có sự chủ động nữa. Tôi mà không ngại thì da mặt tôi hẳn quá dày rồi. Không biết cả hai trong tình cảnh sượng sùng này bao lâu. Đến khi Bông ngủ say, chú mới thu tay về. Đêm đó, tôi đã mất ngủ.