Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dạ Thần Lộ

Chương 2: Tiểu tặc vô sỉ.




Chương 2: Tiểu tặc vô sỉ.

Mân mê tịnh dưỡng hai tiếng đồng hồ, tiên hội lại tiếp tục tiến hành.

Lần này mở màn cho vòng hai là trận chiến của thánh ôm đùi Trương Dạ Thần và tiểu hắc mã Ngô Hành.

Tên Ngô Hành này, tu vi vẻn vẹn ở Khí cảnh tam trùng, chỉ là miễn cưỡng bước vào vòng hai mà thôi.

Để đi đến bước đường này hắn cũng trả cái giá không ít. Trông dáng vẻ khập khễnh của Ngô Hành, hẳn là đã trọng thương.

Vừa bước lên sàn đấu, còn chưa kịp thủ thế chiến thì Trương Dạ Thần đã vội ôm quyền bước tới.

-Vị huynh đài này hình như trọng thương rồi đúng không? Hai tiếng đồng hồ ắt hẳn không đủ để trị thương.

-Ngươi nói ít thôi! Có gì thì mau nói thẳng, đừng tưởng ta không biết ở vòng trước ngươi là dùng thủ đoạn để bước vào vòng trong. Lần này ta xem ngươi làm cách nào.

Ngô Hành mặc dù đang b·ị t·hương nhưng giọng điệu vẫn rất cương ngạnh, biểu cảm thật sự rất là xem thường Dạ Thần.

-Ấy c·hết, vị huynh đài này có điều không biết, ta cùng Lê huynh là chỗ quen biết, lại gần để đàm luận mà thôi, huynh đừng hiểu nhầm.

-Ngươi bớt nhiều lời, có gì nói thẳng đi!

Ngô Hành mất kiên nhẫn mà lên tiếng.

-Ý của ta lúc này là để huynh tịnh dưỡng thêm một giờ thời gian, dẫu sao đều là hảo hán, không thể thừa nước đục thả câu!

-Để ta tịnh dưỡng một giờ? Ngươi thực sự tốt như vậy sao? Có phải ngươi đang âm mưu gì không?

Ngô Hành nghi hoặc không hiểu liền hỏi.

Dạ Thần không nói gì cả, khoanh chân nhắm mắt tịnh dưỡng biểu đạt ta và huynh cùng tịnh dưỡng không phải rất công bằng sao.

Ngô Hành cũng bán tín bán nghi, trong lúc tịnh dưỡng nếu như có kẻ khác làm phiền chắc chắn sẽ bị phản phệ.

Mà tên Trương Dạ Thần này lại tỏ ý như vậy chẳng khác nào Ngô Hành hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Lúc này hắn mới an tâm, buông lỏng cảnh giác toàn lực hồi phục.



Nào ngờ lúc này, một quyền xé rách không gian từ trên cao áp sát thẳng mặt Ngô Hành, trực tiếp tiễn hắn ra khỏi sàn đấu.

Hắn lờ mờ dùng chút sức lực còn lại nhìn lên sàn đấu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Đó là tiểu nhân vô sỉ Trương Dạ Thần.

Ngô Hành như chợt nhận ra điều gì, lập tức thổ huyết ngất đi tại chỗ, tên Trương Dạ Thần này rõ ràng là một kẻ tiểu nhân, mà lời của tiểu nhân vốn không nên nghe.

Mà tên tiểu nhân kia bây giờ lại hiên ngang đứng trên sàn đầu, biểu cảm gợi đòn, dáng đứng nữ thần tự do, khẳng định ta là kẻ chiến thắng.

Khán giả trên khán đài liên tục hô hét, quăng đủ loại thành phần nhắm vào người Dạ Thần.

Nhưng hắn cóc cần quan tâm, làm ra bộ dáng như anh hùng được mọi người ca tụng, ôm quyền không ngừng hô to “Đa tạ, đa tạ”. Đúng thật là một tên vô sỉ.

Lúc này trên cao, các vị cường giả cao tầng đang xem thi đấu cũng bày ra một vẻ mặt nghi hoặc.

-Mặc dù tên Trương Dạ Thần này dùng chiêu trò để chiến thắng, nhưng một quyền ban nãy chắc chắn chỉ dùng nhục thân mà đánh, chưa hề thôi động tu vi. Dùng nhục thân mà đánh văng được Khí cảnh Tam Trùng cũng là không tồi.

Tiêu Liệt chưởng môn lên tiếng đánh giá.

-Nhưng nhân phẩm của tên này không dùng được!

Cung Ý lắc đầu, đưa ra ý kiến.

Các vị cường giả cao tầng cũng âm thầm đồng ý với ý kiến của Cung chưởng môn.

Duy chỉ có một vị lão gia, từ trên xuống dưới là một mảng màu trắng, từ y phục đến ngoại hình. Lão ta là trưởng lão của phái Bắc Đẩu Tinh Đồ, hiệu Cúc Giai.

Bắc Đẩu Tinh Hà phái bề ngoài là thế lực xếp thứ tư trong bảng xếp hạng, nhưng ngoài điều này ra chả có thông tin gì khác, một môn phái cực kì bí ẩn.

Cúc Giai không thèm để ý xung quanh đang bàn luận việc gì, chỉ đăm chiêu đôi mắt nhìn xuống võ đài, nơi Dạ Thần đang đứng.

Mà Dạ Thần cũng nhận ra được ánh nhìn này, nghiêm túc đưa mắt nhìn về phía Cúc Giai.

Không biết là có giao tình gì hay không, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu đáp nhìn ánh mắt này của Cúc Giai.



Đây là một hành động cẩn thận, kín kẽ, không hề có ai nhận ra những hành động này của hai người.

Tiếp theo đó là cuộc chiến của các cặp khác trong bát cường.

Không ngoài dự đoán trận chiến của Lê Trọng Lâm và Trần Trân quận chúa diễn ra rất suông sẻ, sức mạnh áp đảo trực tiếp đưa hai người vào tứ cường.

-Trọng Lâm soái ca, ta muốn gả cho huynhhh!!!!

-Quận chúa, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!!!

Khán giả trên khán đài không ngừng cổ vũ, những cái hoa si còn có những động quá khích, người người bàn tán sôi nổi. Khác một trời một vực với trận đấu lúc nãy của Trương Dạ Thần, đây mới là chiến thắng thật sự.

Người cuối cùng lọt vào tứ cường là Ngưu Châu, là một thanh niên to cao lực lượng, trông có vẻ khù khờ.

Hẳn là thảo dân dưới quê lên kinh kiếm cơ duyên đây mà, thực lực cũng không tồi, Luyện Khí Ngũ Trùng.

Phải biết Lê Trọng Lâm và Trần Trân quận chúa là được dạy dỗ từ nhỏ mới có được tu vi Khí Cảnh Lục Trùng, vậy mà tên thảo dân này không biết là từ đâu lại có được tu vi này.

Trận đấu vừa qua hắn cũng chưa hoàn toàn thể hiện hết sức mạnh, đúng là đáng mong đợi ở vòng bán kết.

Trải qua cả ngày chiến đấu, đại hội dừng lại cho các võ sĩ nghỉ ngơi để chiến đấu cho trận bán kết ngày mai.

...

Rằm tháng 8, Tết trung thu, Dạ Thần lúc này đang tiêu dao hòa vào nhịp gió trên một cành cây, ngắm nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời kia.

Rất phiêu diêu aaaa!

Không phải là tiểu nhân vô sỉ ban chiều kia, cũng không phải là thanh niên bí ẩn trong phòng trà.

Hắn bây giờ như thể không quan tâm bất cứ thứ gì trên đời, triệt để hợp nhất cùng thiên địa, Thiên nhân hợp nhất!

Nói đến Tết trung thu, hắn cũng chưa từng một lần được trải qua. Tuổi thơ của hắn cũng là một mớ đau thương.

Dạ Thần xuất thân từ một thôn quê nhỏ ở biên giới Hồng Đô Quốc, chiến sự xảy ra triền miên, gia đình hắn 4 người nhưng bây giờ chỉ còn lại mình hắn.



Tuổi thơ bất hạnh, luôn phải đối mặt với cảm giác t·ử v·ong, chạy trốn, chạy trốn không ngừng.

Hắn cũng không có cảm giác tha thiết về gia đình lắm, bởi lúc đó cả thôn của hắn bị đồ sát thì hắn vẫn còn là tiểu hài tử, thứ để lại cho Dạ Thần chỉ là cảm giác t·ử v·ong.

Trải qua tuổi thơ như thế, lâu dần hắn cũng sinh ra cảm giác quen thuộc, cũng không biết tại sao hắn lại có ý muốn sống mãnh liệt như thế.

Một kẻ tứ cố vô thân, bất hạnh, khổ sở, mất mác, đau thương. Nếu là một người bình thường ắt hẳn không chịu nổi những thứ này mà lìa xa cõi đời.

Nhưng hắn thì không, phải sống dù bất cứ giá nào, đối với hắn hôm nay đau khổ thì rất có thể ngày sẽ là hạnh phúc, luôn luôn lạc quan.

Hơn nữa tên man nhân này còn có một khả năng rất kì quái, hắn có thể tạo ra một tiểu thế giới bên trong tâm trí, một tiểu thế giới mô phỏng toàn bộ ký ức c·hiến t·ranh của Dạ Thần.

Hắn có thể tâm trí mình vào tiểu thế giới, cảm nhận uy áp tử vọng, nhờ đông tôi luyện ý chí.

Năm lên mười, trong một cuộc truy bắt, Trương Dạ Thần lại lạc vào Cửu U Địa, không biết là cơ duyên hay là t·hảm h·ọa, nhưng hắn đã ở đây 7 năm. Mới nửa năm trước đây hắn mới rời khỏi đó.

Tạm gác qua chuyện đời của tiểu tử Trương Dạ Thần này.

Một mùi hương dễ chịu từ đâu không biết đang lang tỏa tới đây.

Rất thơm!

Tỉnh giấc sau cơn mơ, Dạ Thần dùng hết sức cố hít một hơi.

Đúng thật là rất thơm!

Sau nhiều năm ở Cửu U Địa, thì ngũ quan của hắn đã không thể so với nhân loại nữa rồi, Cẩu vương của Yêu tộc gặp hắn cũng cam bái hạ phong với tài năng đánh mùi của hắn mà thôi.

Từng bước, từng bước, Dạ Thần đi về hướng của mùi thơm phát ra, bất chợt hắn dừng lại.

Phía trước hình như có người!

Dạ Thần cẩn thận nhẹ nhàng tiếp cận.

Là thủ vệ trong hoàng thành, bọn họ làm gì ở đây?!

Mà phía sau bọn họ là một cửa động, Bích Nha Động!

Lúc này Dạ Thần thầm nghĩ trong lòng, bên trong chắc chắn có bảo bối!

Không nói hai lời, một cặp hồ mắt hồ li nổi lên.