Chương 1: Thiếu niên Trương Dạ Thần
-Thanh Trản thế giới, không ai biết cái tên này từ đâu ra, cũng không ai rõ nó xuất hiện từ khi nào, tam giới chỉ ý thức được nó kể từ 2 vạn năm trước.
Phòng trà, phảng phất chút hơi nóng, một lão già đang thao thao bất tuyệt về cái gọi là Thanh Trản thế giới. Dưới cái nóng của phòng trà, một nhóm người vô cùng chăm chú lắng nghe.
Có người khẽ đưa ly trà lên miệng một ngụm, người lại xì xầm bàn tán về hai chữ Thanh Trản. Nhưng dù thế nào, tiếng nói của lão già vẫn là tâm điểm của phòng trà này.
- Hiện nay, Thanh Trản bao gồm mười vị đại năng và ba chủng yêu, ma, nhân cai quản. Vì từ trước đến nay chưa từng xuất hiện một vị đại đế nào nên tam giới vẫn chưa từng được thống nhất, dẫn đến loạn lạc khắp nơi, sinh linh đồ thán.
Ở bên dưới, một chàng trai trông vẫn còn rất trẻ, điềm đạm, khẽ đưa ly trà nhâm nhi, trong mắt thỉnh thoảng xuất hiện vài tia thưởng thức.
Gương mặt hắn ta hao hao hình chữ điền, chỉ là có phần dài hơn một chút. Kèm theo đó, đôi lông mày hướng lên cùng với ánh mắt có phần tà tà khiến hắn trông có vẻ rất nghiêm nghị, trông giống người đã từng trải qua nhiều thăng trầm.
Thanh niên này tên Trương Dạ Thần, là một tên man nhân chỉ vừa xuống núi. Vẻ ngoài của hắn, thoạt nhìn không quá to cao lực lưỡng, chỉ là cơ bắp vô cùng săn chắc, khí huyết trên cơ thể linh động hừng hực, đoán chừng là tuổi mười bảy, tuổi trẻ nhiệt huyết.
Cũng không rõ gốc gác từ đâu, chỉ biết hắn bước ra từ Cửu U Địa, vùng đất được xem là nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Cửu U Địa, cái tên này đã mấy trăm năm không còn ai nhắc tới, số người biết đến cấm địa này sợ rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thiếu niên man nhân lần này xuất sơn là để tìm kiếm cơ duyên, tu thành chín quả, đắc đạo trường sinh.
Trương Dạ Thần đã nửa năm lưu lạc ở Hồng Đô Quốc, không nhiều, nhưng đủ để hiểu được tình hình nơi đây.
Không phải là cường quốc số một ở Đông vực, nhưng cũng không phải là quả hồng mềm, mặc người khác bóp.
-Tiểu nhị, tính tiền!
Sau nửa giờ uống nước nghe chuyện, Dạ Thần để tiền lại trên bàn, bước đi thong dong, vô cùng tiêu sái, tự tại.
Mà hắn cũng không thể nào ngờ, giờ phút ấy chính là khởi đầu cho một cuộc đời phong thần của mình sau này.
...
Trấn Dương thành, thành trì hoa lệ, tấp nập bậc nhất Hồng Đô Quốc, hoa cho cường giả, lệ cho phế vật.
Thế giới tu tiên, ở đâu cũng vậy, đều có sự phân chia giai cấp, mạnh được yếu thua. Vì vậy, các thế lực nếu muốn vững mạnh đều phải không ngừng tăng cường thực lực, tuyển chọn nhân tài.
Cũng bởi lí do đó, hàng năm, tại Trấn Dương thành đều tổ chức một lần "Tiên Hội" để cho các tông môn tu tiên lâu đời tuyển chọn ra các nhân tài gia nhập.
Yêu cầu không có gì khắt khe, chỉ cần dưới 20 tuổi, có thực lực, sẽ có người lựa chọn.
Mà hôm nay, lại đúng ngày rằm tháng tám, nhân tài dị sĩ bốn phương tụ họp, vì vào ngày này hàng năm, "Tiên Duyên Kỳ Hội” sẽ được mở ra.
…
-Thưa chư vị, như mọi năm, bây giờ chúng ta sẽ tổ chức "Tiên Duyên Kì Hội”
Một người đàn ông trung niên lơ lửng trên không trung trịnh trong tuyên bố. Vị này là Lê Thành Duẩn, thành chủ của Trấn Dương Thành, là người chủ trì cho đại hội.
"Vòng đầu tiên sẽ là loạn chiến, tám người còn trụ lại được trên võ đài sẽ được bước vào vòng sau.
Điều luật quan trọng nhất, luận bàn tỉ võ điểm đến là dừng, tuyệt đối không được hạ sát chiêu.
Tiên hội xưa nay không cần trọng tài, vì tất cả người xem ai cũng là trọng tài. Nhân sĩ nào phạm quy, ắt cả thiên hạ này đều chê cười kẻ đó.
Hiện tại, ai thấy bản thân có khả năng chiến đấu, đồng thời dưới hai mươi tuổi cứ việc lên võ đài."
Bên dưới, vô số nhân sĩ ùa lên võ đài, cảnh tượng vô cùng choáng ngợp.
Ước chừng hai phút sau, cũng không còn ai bước lên sàn đấu, mà sàn đấu lúc này cũng sợ đã không còn chỗ chứa.
Lúc này, Lê Thành Duẩn bước ra, trịnh trọng tuyên bố.
"Thưa chư vị, Tiên Duyên Kỳ Hội, chính thức bắt đầu."
Trên võ đài, người tham dự liên tục trao đổi chiêu thức qua lại, không chỉ giới hạn ở quyền, chưởng, mà còn có người tung cước, thậm chí là sử dụng trảo thủ.
Đứng giữa võ đài, một thanh niên tuấn tú, tay trái cầm quạt xòe rộng, tay phải điềm đạm đưa đặt sau lưng, không để mọi việc xung quanh vào trong mắt.
Hắn tên Lê Trọng Lâm, là con trai trưởng của thành chủ, cũng được xem là ứng cử viên vô địch trong giải đấu này.
Thực lực của hắn, người ta vẫn luôn dùng một câu để nhận xét.
"Nếu Lê Trọng Lâm tham gia tiên hội, các tông môn sẽ tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán."
Xung quanh hắn, vô số nhân sĩ khác đang bao vây. Họ có cùng một chí hướng, cùng một mục tiêu, chính là tên thiên tài này.
"Chúng ta chắc chắn sẽ loại ngươi. Cho dù là thiên tài của Hồng Đô quốc, ngươi cũng đừng hòng tiến vào vòng sau."
Tuy vậy, hắn không hề hoảng sợ, bình thản đến cực độ. Khán giả chỉ thấy hắn phất tay một cái, vậy mà vô số đạo kiếm khí hướng về bốn phương lan tỏa ra.
Những người vây xung quanh hắn trực tiếp gục xuống!
Một kích, không hơn không kém, kiếm khí vô hình mà lạnh lẽo!
-Không gặp mấy tháng, tu vi ngươi không ngờ lại thăng tiến nhanh như vậy, Khí cảnh tầng sáu.
Một nữ tử xinh đẹp, từ xa nhẹ nhàng lướt tới bên cạnh hắn.
Nữ tử này ngoài nhan sắc mà còn có khí chất của danh gia vọng tộc. Ngoài ra, nàng cũng không phải hạng vô danh, khán giả ngồi đây không ai không biết, nàng là Trần Trân, quận chúa của Hồng Đô quốc, từ nhỏ đã nhận đủ loại giáo dưỡng từ gia tộc.
-Đa tạ, quận chúa quá khen. Có điều, Lê mỗ là một kiếm tu, chỉ đọ kiếm không so tu vi.
Lê Trọng Lâm kính cẩn ôm quyền, đáp lời.
Mà lúc này, cường giả của các thế lực yên vị trên đài cao cũng không ngừng tán thưởng, trưởng nam này của Lê thành chủ quả thật không phụ hai chữ "thiên tài".
-Trọng Lâm này, quả thật là một hạt giống tốt. Hỏa Viêm Tông ta muốn thu hắn làm đệ tử!
Một vị trung niên mặc huyết bào vỗ ghế tán thưởng. Hắn là Tiêu Liệt, chưởng môn Hỏa Viêm Tông.
-Lời này của Tiêu lão đệ có phải là tự ngạo quá hay không? Ở đây nhiều người như vậy, bao nhiêu tông môn lớn mạnh, đệ lại tự ý quyết định. Có thử hỏi xem Võ Đang chúng ta đã chấp nhận việc này hay chưa?!
Âm thanh đưa ra hết sức từ tốn, chậm rãi mà đầy răn đe, chính là từ một người đàn ông trung niên mang áo bào thái cực. Hắn lúc này, đưa tay khẽ vuốt chòm râu bạc phơ.
Vị này chính là chưởng môn phái Võ Đang, Cung Ý. Hắn ở đây là muốn chiêu mộ nhân tài, mà Lê Trọng Lâm là kẻ đầu tiên lọt vào mắt xanh của hắn.
Hai người Cung Ý và Tiêu Liệt xưa nay là kình địch với nhau, luôn luôn không ưa nhau, tuy không đành lòng nhưng cũng chỉ đành hừ một tiếng
Bởi vì, Hỏa Viêm Tông của hắn theo thứ hạng thế lực chỉ đứng thứ 3 mà thôi, còn Võ Đang phái của người ta là thế lực hàng đầu của cả Hồng Đô quốc này.
-Heee, hai người các ngươi đừng có lúc nào gặp mặt cũng mày cau mặt có thế kia, không phải bên dưới vẫn còn vài hạt giống tốt đấy sao!
Lời ra hết sức ngọt ngào, âm thanh có phần trong trẻo của một nữ nhân.
Nữ nhân đó, chính là Đặng Liễu Phi, chưởng môn phái Dao Trì - Hạng 2 trên bảng xếp hạng thế lực.
-Phi Phi, nàng nói như vậy, phải chăng đã chấm được vài người?
Tiêu Liệt hớn hở hỏi han Đặng chưởng môn.
Hắn xưa nay một mực, một lòng chỉ hướng về Đặng Liễu Phi, chỉ tiếc người ta trước giờ chưa từng để hắn vào mắt.
-Ta hôm nay đến đây, cũng chỉ là để thu nhận Trần quận chúa làm đệ tử. Nàng không những có thiên tư xuất sắc mà dung mạo càng thêm mỹ lệ, nếu được phái Dao Trì chúng ta đặc biệt bồi dưỡng, nói không chừng việc trở thành thánh nữ chỉ là vấn đề thời gian .
-Nếu Phi Phi đã thích nàng như vậy, mấy lão đầu bọn ta cũng không cần tranh nàng làm gì, hê hê.
Cái tên hỗn đản này quả thật là một kẻ hoa si, nếu có thể đánh đổi quyền chưởng khống Hỏa Viêm Tông lấy một đêm bên người ta, chắc chắn hắn không ngần ngại dâng đến tận nhà.
Đối mặt với con người như vậy, Đặng Liễu Phi cau mày một chút, cũng là có chút không thích, nhưng vẫn khẽ gật đầu, không muốn lên tiếng phản bác.
Dù cho nghe có hơi lấy lòng, người ta đã nói không tranh, không phải là chuyện tốt sao.
Mà Cung chưởng môn bên cạnh lại không ngừng cười thầm, hai tên này xưa nay luôn tranh đoạt đại mỹ nhân Đặng Liễu Phi, nhưng Cung Ý hắn còn có chút lí trí, không như cái tên bại gia chi tử Tiêu Liệt này.
Quay trở lại với võ đại, lúc này từ đầu lại xuất hiện một bóng dáng thong dong, bước đến bên cạnh Lê Trọng Lâm cùng với Trần Trân.
-Hay cho câu đọ kiếm không so tu vi, tại hạ thật sự rất là bái phục.
Kẻ đang nói là Trương Dạ Thần, hắn vừa tại quán trà, bây giờ cũng xuất hiện ở đây.
Có điều, khác với phong thái tiêu dao ban nãy, hắn bây giờ chả khác gì là kẻ tiểu nhân đang chờ ôm đùi cao thủ. Khuôn mặt hắn đã vẽ rõ hai chữ "nịnh hót".
Dụng ý của hắn chính là: nơi này đã được Trọng Lâm dọn sạch, nên chỉ cần ở đây lẩn trốn chơi ám chiêu, không cần phải ra tay với ai, vì rõ ràng hai người kia sẽ xử lí hết kẻ địch.
Đáp lại lời khen của Dạ Thần, Trọng Lâm cũng không có nói gì, khẽ nhếch miệng cười, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Hắn biết dụng ý tiểu nhân của Dạ Thần, nhưng cũng không cần quản, bởi vào được cho dù vào được bát cường, cũng chưa chắc được tông môn lựa chọn, còn cần vào tứ cường.
Mà muốn vào tứ cường, phải dựa thực lực mà đi. Vì bất cứ người nào trong tứ cường cũng trải qua một trận đơn đấu.
Dạ Thần nhận ra sự khinh thường của Trọng Lâm, tuy vậy, hắn cũng không có khó chịu, gãi đầu cười nhẹ.
...
Trải qua một giờ, loạn chiến ác liệt cũng đã kết thúc. Tám người còn đứng vững trên sàn theo quy tắc tiếp tục ở lại, chia ra bốn cặp đơn đấu để chọn ra tứ cường.