Buổi công chiếu kết thúc, Ngu Hạ nhắn tin với Lăng Ngạn, bảo rằng đúng lúc Nhậm Nhan trở về từ khách sạn, tiện đường chạy ngang đón cô.
Tin nhắn vừa đến, một lúc sau Lăng Ngạn mới trả lời: “Được, cậu về đến nhà thì báo cho tớ một tiếng.”
Hạ Liễu Hạ Thiên: “Ừ ừ, cậu cũng về nhà sớm đi, chúc mừng năm mới.”
Lăng Ngạn rũ mắt, mím môi: “Chúc mừng năm mới.”
Ngu Hạ về đến nhà, quây quần bên bàn cơm ăn tối cùng Nhậm Nham và Ngu Thanh Quân, sau đó mới về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Cô nhớ ngày mai đã là ba mươi Tết, thế nên không trò chuyện với Lý Duật quá lâu mà đi ngủ thật sớm.
Sáng hôm sau, Ngu Hạ và Ngu Thanh Quân cùng dán câu đối.
Sau khi dán xong, cả ba người mới rảnh rỗi đi siêu thị mua sắm. Mặc dù những vật dụng ngày Tết đã được sắm sửa tươm tất nhưng Ngu Hạ vẫn thích đi dạo siêu thị, dạo quanh trung tâm thương mại cùng với ba mẹ ngày Tết. Cô thấy bầu không khí này tuyệt vời làm sao.
Bởi vậy, dù Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham có bận đến cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ dành ra ba mươi Tết để mua sắm cùng với cô con gái cưng của mình.
Một nhà ba người mua đầy cả giỏ mới chịu về nhà.
Giữa trưa, Nhậm Nham lại đến khách sạn.
Ngu Hạ và Ngu Thanh Quân ăn cơm xong mới dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bữa tối. Ông nội và bà nội của Ngu Hạ đã qua đời vào hai năm trước, Nhậm Nham có một chị gái lấy chồng xa ở nước ngoài, ít khi về nước. Thế nên mỗi khi Tết đến, chỉ có một nhà ba người cùng nhau đón Tết.
Mặc dù quạnh quẽ nhưng không cô đơn.
Ngu Hạ không giỏi làm việc nhà, Ngu Thanh Quân cũng không giỏi.
Cũng may dù hai người nấu khó ăn thế nào, Nhậm Nham cũng sẽ ăn hết.
Đợi khi Nhậm Nham về đến nhà, Ngu Hạ hỗ trợ Ngu Thanh Quân nấu xong hai món.
Ông nhìn thoáng qua rồi bật cười: “Để anh làm cho.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Ông dịu dàng nhìn Ngu Thanh Quân, hai mắt ngập tràn yêu thương: “Em giúp anh một tay được không?”
Số lần Nhậm Nham khá ít nhưng vì ông thông minh nên tay nghề nấu nướng rất tốt.
Ngu Thanh Quân nghe ông nói vậy bèn lườm ông: “Anh chê tay nghề của em à?”
Nhậm Nham: “Anh nào dám.”
Ngu Hạ nghe cuộc trò chuyện của ba mẹ thì lẳng lặng di chuyển ra ngoài, cô rất có mắt, biết lúc này mình không nên ở lì trong phòng bếp.
Sau khi ra khỏi phòng bếp, Ngu Hạ đi ra ngoài sân.
Mùa đông năm nay Bắc Kinh đổ tuyết một lần, sau đó không rơi nữa, không biết ngày mai tuyết có rơi nữa hay không.
Ngu Hạ ngắm những đóa hoa nở rộ bên trong sân, hình ảnh Lý Duật tưới nước cho những bông hoa trong sân khi về tới nhà không lâu thoáng hiện lên trong đầu cô. Rõ ràng họ mới xa nhau có hai hôm mà cô đã nhớ anh rồi.
Bữa tối, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham ngồi cùng nhau.
Một nhà ba người ăn khá ít nhưng Ngu Hạ thích gì, cả hai ông bà đều chuẩn bị đầy đủ cho cô.
Ngu Hạ chụp vài bức hình rồi gửi cho Lý Duật, sau đó mới cầm đũa lên và ăn cơm.
Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đều nhìn thấy, hai vợ chồng ngầm hiểu nhìn thoáng qua người kia, sau đó bất đắc dĩ bật cười.
Ba người ngồi xung quanh bàn ăn, bóng đèn trên đầu tỏa ra ánh sáng vàng ấm chiếu sáng cả căn phòng, trông ấm áp lạ thường.
Ăn cơm xong, Ngu Thanh Quân mở Tv lên, trên TV vang lên những tiếng chúc mừng năm mới không ngớt.
Ngu Hạ chúc ba mẹ năm mới vui vẻ, nhận bao lì xì rồi mới ngồi đó trò chuyện với hai ông bà.
Ba người nói chuyện được một lúc, Lý Duật vẫn không trả lời bỗng gọi video cho cô.
Ngu Hạ đứng bật dậy khỏi sofa, thấy ánh mắt nghi ngờ của Nhậm Nham và Ngu Thanh Quân, cô mấp máy môi, căng thẳng giải thích: “Con đi nhận điện thoại cái đã.”
Nhậm Nham: “...”
Ngu Thanh Quân: “...”
Nhậm Nham nhìn bóng lưng vội vã đi lên lầu của con gái nhà mình, bảo: “Chắc chắn người gọi là Lý Duật.”
Ngu Thanh Quân bật cười: “Cái đó cần phải khẳng định nữa ư? Nếu là người khác thì con gái của anh căng thẳng, tránh mặt chúng ta làm gì?”
Nhậm Nham nghe vậy, đáy lòng ê ẩm.
Ngu Hạ không biết ba mẹ đã nhìn thấu chuyện của mình và Lý Duật. Cô về đến phòng mới thở phì phò nhận cuộc gọi.
Sau khi kết nối, người đầu tiên mà Ngu Hạ gặp không phải là đôi mắt sâu thẳm như biển của Lý Duật là pháo hoa bừng sáng rực rỡ trên bầu trời đêm. Một tiếng bùm vang lên, pháo hoa nở độ trong đêm đen, sáng bừng cả hai mắt của cô.
Ngu Hạ thoáng run lên, nghe thấy giọng nói của Lý Duật truyền đến: “Ngu Hạ, chúc mừng năm mới.”
Trái tim cô thoáng đập kịch liệt, nhìn chằm chằm vào pháo hoa dần tan biến trên bầu trời đêm. Sau đó cô mới nhìn vào đôi mắt đầy vui vẻ của anh, khẽ nói: “Chúc mừng năm mới.”
Năm đầu tiên biết đến anh, cô đã rất thỏa mãn và vui vẻ lắm rồi.
Lý Duật nhếch môi: “Em thấy đẹp không?”
Ngu Hạ gật đầu: “Nơi bắn pháo hoa là cảng Victoria sao?”
“Không phải.” Lý Duật nói: “Là do nơi khác bắn, cảng Victoria sẽ bắn pháo hoa chào năm mới vào mùng hai Tết.”
Ngu Hạ nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Vậy đêm mùng hai anh sẽ đến cảng Victoria ư?”
Lý Duật bất đắc dĩ: “Em muốn ngắm pháo hoa ở cảng Victoria đến vậy sao?”
“Muốn chứ.” Ngu Hạ thành thật: “Rất muốn.”
Cô muốn ngắm pháo hoa cùng với Lý Duật, cho dù hai người không đến tận nơi mà chỉ ngắm bằng cách này, cô cũng muốn.
Lý Duật thấy đôi mắt sáng choang của cô thì không nỡ từ chối. Anh ừ rồi bảo: “Vậy mùng hai anh sẽ đến đó một chuyến.”
Ngay sau đó, Ngu Hạ mừng rỡ: “Em chờ tin tức của anh nhé.”
Lý Duật nói xong bèn hỏi vừa rồi cô đã làm gì.
Cô thuật lại hết những việc mà mình đã làm.
Nói đoạn, cô còn lấy bao lì xì do Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham cho ra khỏi túi, nhìn thẳng vào anh: “Đêm nay em có nhận bao lì xì này.”
Lý Duật nhíu mày hỏi: “Là vợ chồng dì Quân lì xì à?”
“Ừm.” Ngu Hạ gật đầu: “Họ cũng chuẩn bị cho anh, nói là đợi anh về đây sẽ lì xì cho anh sau.”
Lý Duật mỉm cười, cụp mắt nhìn cô: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ: “Hả?”
Lý Duật nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt như phát sáng, anh hỏi: “Em muốn quà mừng năm mới là gì?”
Ngu Hạ thoáng dừng, sau đó mới hiểu ý anh: “Quà gì cũng được ư?”
“Chắc chắn là được.” Lý Duật trả lời.
Ngu Hạ nghĩ mãi những vẫn chưa có câu trả lời:”Đợi em nghĩ kỹ rồi trả lời anh được không?”
Lý Duật: “Được.”
“Còn anh thì sao?” Ngu Hạ có qua có lại: “Em vẫn chưa chuẩn bị quà mừng năm mới cho anh, anh muốn thứ gì?”
Lý Duật nheo mắt, con ngươi sâu như trời biển nhìn thẳng vào cô.
Ngu Hạ lơ đãng nhìn thẳng vào mắt anh, cảm thấy đôi mắt ấy quá đỗi nóng bỏng. Thế là hai má cô nóng bừng, run run mi mắt, không được tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác: “Em đang hỏi anh đấy, sao anh không trả lời?”
Lý Duật khẽ ừ, kéo dài âm cuối, nghe hấp dẫn làm sao.
Anh giả đò suy nghĩ một hồi mới bảo với cô rằng: “Anh vẫn chưa nghĩ ra.”
Ngu Hạ: “...”
Nếu không vì trong mắt Lý Duật chưa từng hiện lên hai chữ “trêu đùa”, suýt nữa cô đã cho rằng anh đang chọc ghẹo mình.
“Được rồi.” Ngu Hạ ngẫm nghĩ: “Khi nào anh nghĩ ra thì nói với em.”
Lý Duật: “Được.”
Hai người ở trong phòng trò chuyện với nhau.
Đôi bên nói chuyện được một lúc lâu mới phát hiện thời gian không còn sớm nên đã cúp máy. Ngu Hạ tắm rửa xong bèn xuống tầng dưới xem gala mừng xuân với Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham. Khi thấy thời khắc đếm ngược đón giao thừa trong gala mừng xuân, cả ba người thức suốt đêm rồi mới lần lượt quay về phòng ngủ của mình.
Ngu Hạ về đến phòng mình thì đã thấy Lý Duật gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô.
Cô nhoẻn miệng cười, trả lời anh: “Chúc mừng năm mới.”
Năm mới lại đến, cô mong những người yêu cô và những người yêu cô đều được khỏe mạnh, bình an và vui vẻ.
…
Ngày đầu năm, Ngu Hạ, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham cùng đi cúng chùa, đó là một ngôi chùa khá quen thuộc với họ.
Từ chùa về nhà, ba người về phòng mình để ngủ bù.
Xế chiều, Nhậm Nham đến khách sạn xem xét tình hình, Ngu Hạ và Ngu Thanh Quân đi đến khu vực gần đó rồi mới về nhà.
Sáng mùng hai, cả nhà Ngu Hạ xuất phát về quê ngoại ở Giang Thành.
Khi còn bé, Ngu Hạ đã từng sống ở nhà bà ngoại khoảng thời gian rất dài, khi lên tiểu học, cô đều sống cùng với ngoại mỏi dịp nghỉ đông và nghỉ hè.
Vì nguyên nhân đó mà giọng điệu của cô pha chút hơi hướng của Giang Thành.
Đến nhà bà ngoại, Ngu Hà quấn lấy ông bà ngoại một lát mới bị Ngu Thanh Quân kéo đi gặp họ hàng.
Đi hết một vòng, Ngu Hạ suýt ngất lịm vì chào hỏi quá nhiều.
Bận bịu cả ngày, đợi khi cô đang dùng cơm tối với ông bà ngoại thì mới sực nhớ ra “chuyện lớn” mà mình đã hứa hẹn với Lý Duật,.
Ngu Hạ nói với Ngu Thanh Quân một tiếng rồi mới về phòng mình. Cô gọi video nói chuyện với Lý Duật đang ở Hồng Kông, cùng ngắm pháo hoa đón năm mới ở cảng Victoria với anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy pháo hoa được bắn lên bầu trời đêm tại cảng Victoria, cũng là lần đầu ngắm pháo hoa rực rỡ cùng với Lý Duật.
Sau khi xem xong, Ngu Hạ vẫn chưa thỏa mãn: “Em muốn đến tận nơi để ngắm pháo hoa.”
Cô bất giác thốt lên.
Lý Duật hắng giọng, nhìn cô rồi bảo: “Năm sau anh dẫn em đi được không?”
Anh hỏi có được hay không.
Ngu Hạ giật mình, trái tim bỗng trở nên mềm nhũn.
Cô nhìn anh rồi nói: “Được.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Năm sau, hai người sẽ đến tận cảng Victoria để ngắm pháo hoa cùng nhau.
Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gọi: “Hạ Hạ, cháu đã ngủ chưa?”
Ngu Hạ liên tục đáp lại: “Vẫn chưa ạ.”
Cô nói với Lý Duât: “Dường như hàng xóm ghé thăm, em xuống lầu nói chuyện với mọi người một lát.”
Lý Duật hắng giọng: “Đi đi.”
Trước khi cúp máy, Ngu Hạ luyến tiếc bảo: “Lý Duật, vẫn còn tận năm ngày.”
Lúc trước anh đã từng nói với cô rằng mùng bảy mình mới quay về.
Lý Duật nghe cô tính toán thời gian bèn phì cười: “Em đi mau đi.”
Tạm thời anh không báo tin ngày mai mình sẽ đến Giang Thành với cô, anh muốn tặng cô một niềm vui bất ngờ.
…
Ngày đầu tiên đến nhà bà ngoại, Ngu Hạ rất bận rộn.
Mặc dù cô không biết rõ rốt cuộc mình bận cái gì.
Sáng hôm sau, Ngu Hạ ngủ nướng, còn ba mẹ của cô được họ hàng rủ leo núi.
Đợi khi mọi người từ trên núi quay về, Ngu Hạ vẫn chưa dậy.
Ngu Thanh Quân sang đây xem cô thế nào, lôi cô ra khỏi chăn: “Sao con còn ngủ thế? Tối qua con thức đến mấy giờ?”
“Mẹ.” Ngu Hạ nhắm mắt lại, vùi vào lòng Ngu Thanh Quân làm nũng: “Bên ngoài ồn ào quá, con buồn ngủ.”
Nhà ngoại của Ngu Hạ tọa lạc trong một thị trấn nhỏ gần Giang Thành, ở đây không cấm đốt pháo hoa nên mỗi khi Tết đến xuân về, tiếng pháo nổ đùng đoàng liên tục vang lên khắp nơi.
Phòng của Ngu Hạ nằm cặp vách đường lớn, khả năng cách âm kém đến nỗi khiến cô nghe tiếng pháo nổ suốt đêm, không thể nào chìm vào giấc ngủ.
Ngu Thanh Quân nghe cô oán thán thế bèn bất đắc dĩ: “Mẹ đổi phòng khác cho con được chưa?”
“Con không chịu.” Cô từ chối: “Con ở phòng này mới hóng hớt được nhiều chuyện.”
Ngu Thanh Quân lườm cô, sau đó xoa đầu cô: “Con mau dậy đi, hôm nay có họ hàng ghé thăm đấy.”
“Ai vậy ạ?” Ngu Hạ vẫn còn buồn ngủ: “Con không ra gặp được không?”
Cô không thích gặp mặt họ hàng không thân cho lắm.
Ngu Thanh Quân: “Được.”
Bà kéo Ngu Hạ xuống giường: “Con không gặp họ hàng cũng được nhưng ít ra con phải ăn sáng.”
Ngu Hạ: “Vâng ạ.”
Cô thỏa hiệp, nếu cô không chịu ăn sáng thì ông ngoại, bà ngoại sẽ cằn nhằn quý bà Ngu mấy ngày mất. Đối với hai ông bà cụ, bữa sáng là bữa quan trọng nhất nên chắc chắn phải ăn.
Ăn sáng xong, quả nhiên một nhóm họ hàng đến thăm nhà.
Ngu Hạ không có ấn tượng gì với họ, Ngu Thanh Quân cũng biết cô mất tự nhiên nên hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo không.
Ngu Hạ trả lời: “Dạ muốn.”
Ngu Thanh Quân mỉm cười: “Con muốn đi cùng với Diệu Diệu không?”
Diệu Diệu là cô bé hàng xóm gần nhà bà ngoại, tên đầy đủ là Cù Diệu Diệu, nhỏ hơn Ngu Hạ hai tuổi và đang là học sinh lớp chín.
Ngu Hạ gật đầu: “Em ấy có ở nhà không? Con qua đó hỏi xem sao.”
“Đi đi.”
Không lâu sau, Ngu Hạ và Cù Diệu Diệu hẹn nhau ra ngoài chơi.
Ngu Hạ đã từng đi những nơi gần nhà bà ngoại nên không thấy có nơi nào mới mẻ muốn đi cả.
Lúc cô đang xoắn xuýt, Cù Diệu Diệu bỗng đề nghị: “Chị Hạ Hạ, hay là chúng ta đi chùa đi?”
Ngu Hạ kinh ngạc: “Chùa nào?”
“Là chùa mà… Chúng ta đã từng đến hồi bé đấy ạ. Chùa mới được trùng tu vào năm ngoái, sau đó rất nhiều cư dân mạng nói cầu duyên ở chỗ này rất linh nghiệm, thế nên dần dần người đến chùa thắp hương bái Phật càng ngày càng nhiều.”
Ngu Hạ nghe vậy bèn bật cười: “Em mới lớp chín thì cầu nhân duyên làm gì?”
Cù Diệu Diệu cười khúc khích: “Em muốn yêu sau khi học xong lớp chín.” Cô ấy nói đến đây bèn hỏi Ngu Hạ: “Chị Hạ Hạ, chị có từng yêu ai chưa?”
Ngu Hạ: “Vẫn chưa.”
“Thế chị càng phải đi.” Cù Diệu Diệu kiên quyết nói: “Chị đẹp thế này mà chưa từng hẹn hò là do chị không đến chùa cầu xin Bồ Tát ban cho một mối duyên lành. Bởi vậy chúng ta cùng đi chùa nhé.”
Ngu Hạ thấy cô ấy thật lòng muốn đi thì chỉ đành gật đầu đồng ý.
…
Từ nhà bà ngoại đến chùa phải ngồi xe, Ngu Hạ và Cù Diệu Diệu rảnh rỗi nên đã bắt xe buýt đi đến đó.
Vừa đến cổng chùa, cô đã nhận được tin nhắn của Lý Duật - người im hơi lặng tiếng cả ngày nay, anh hỏi cô đang làm gì.
Ngu Hạ vừa thấy tin nhắn thì ngước lên nhìn ngôi chùa sừng sững cách đó không xa, thầm nghĩ nơi này linh nghiệm thật ư?
Cô vừa đến đây, người cô nhớ nhung đã trả lời tin nhắn cho cô.
Ngu Hạ nghĩ thế bèn chụp một bức ảnh rồi gửi cho Lý Duật: “Em vừa đến chỗ này, em và em gái hàng xóm đi dạo, sau đó em ấy nói rằng đến đây cầu nguyện sẽ linh nghiệm nên bọn em đến để bái Phật.”
Sau khi báo cáo việc mình đã làm, Ngu Hạ không khỏi hỏi anh: “Còn anh đang làm gì?”
Lý Duật mở bức ảnh Ngu Hạ vừa gửi rồi bảo tài xế lái xe đến đó, sau đó anh mới trả lời: “Anh đang trên xe.”
Ngu Hạ kinh ngạc: “Anh đi đâu thế? Thăm họ hàng sao?”
Lý Duật trả lời: “Coi như là vậy.”
Hai người trò chuyện mới dăm ba câu, Cù Diệu Diệu đã dặn dò Ngu Hạ: “Chị Hạ Hạ, chị phải thành kính khi đến đây, không được cắm mặt vào điện thoại mãi.”
Ngu Hạ bật cười, vội vàng cất điện thoại vào, nhoẻn miệng cười đáp: “Đi thôi.”
Cô cất điện thoại, hai người bước qua cổng chùa rồi đi vào trong.
Để bày tỏ lòng thành kính của mình, Ngu Hạ và Cù Diệu Diệu đã mua một nén nhang và thành kính dâng hương bái Phật.
Đợi hai người đi dạo xung quanh một vòng thì đã hết nửa tiếng.
Cô đang suy nghĩ có nên ăn cơm chay để tỏ lòng thành kính hay không, bỗng nhiên Cù Diệu Diệu nắm mạnh lấy áo cô, kích động không ngừng: “Chị Hạ Hạ! em cảm thấy Phật tổ đã nghe được nguyện vọng của em rồi.”
Ngu Hạ: “Hả?”
Cô ngơ ngác, do dự hỏi ngược lại: “Không phải chúng ta vừa mới cúng Bồ Tát ư?”
“Chúng ta cúng hết mà.” Cù Diệu Diệu sửa chữa lời nói của cô: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng ở xéo đằng kia có một anh trai cực kỳ, cực kỳ đẹp trai.”
Thấy cô ấy kích động như vậy, Ngu Hạ phì cười: “Để chị xem rốt cuộc anh chàng đó…”
Hai chữ đẹp trai chưa ra khỏi miệng Ngu Hạ thì cô đã thấy người mà mình nhớ nhung suốt mấy hôm qua xuất hiện trước mặt mình. Cô thoáng giật mình, không dám tin gọi: “Diệu Diệu.”
Lúc Lý Duật đang đến gần, cô gọi Cù Diệu Diệu.
Cù Diệu Diệu: “Cái gì?”
Ngu Hạ: “Em véo chị một cái xem nào.”
Cù Diệu Diệu: “... Sao ạ?”
“...”
Cô còn chưa kịp làm gì thì Lý Duật đã bước đến trước mặt hai người.
Cù Diệu Diệu hít sâu một hơi, lắp bắp: “Trai… Trai đẹp.”
Lý Duật ngừng lại, sau đó gật đầu chào hỏi. Anh nhìn chằm chằm vào Ngu Hạ, môi nhếch lên cao: “Em cầu nguyện điều gì?”
Ngu Hạ không do dự đáp: “Là được gặp anh.”