Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 57




Lý Duật vẫn tự cho rằng mình là người vô tư và hào phóng, thế mà khi Ngu Hạ đi chơi cùng với các bạn nam khác, anh lại tức giận một cách khó hiểu.

Tất nhiên anh vẫn giữ lý trí của mình. 

Anh biết mình không nên cấm đoán cô qua lại với các bạn khác, bất kể đó là nam hay nữ. Thế nhưng từ sâu tận đáy lòng anh chẳng thấy vui chút nào.

Gần đây Lý Duật mới phát hiện ra mình trở nên ích kỷ, hẹp hòi đến mức không muốn người ta ngắm nhìn Ngu Hạ, càng không muốn cô nhìn người khác, anh chỉ muốn cô để ý đến mình mà thôi.

Suy nghĩ này cực kỳ b3nh hoạn, vì thế Lý Duật mới kìm nén bản thân. Anh sẽ không nói với Ngu Hạ, cũng không để cô biết.

Ba chữ “anh thích em” cứ quanh quẩn bên tai Ngu Hạ, cô không ngờ rằng… Lý Duật sẽ bày tỏ sớm đến thế.

Thật ra hai người đều biết tình cảm của đối phương dành cho mình. Nhưng có những việc nếu không nói ra, không tận tai nghe thấy thì nó vẫn như bị che lấp bởi một tầng giấy mỏng dánh.

Vừa rồi Ngu Hạ hỏi Lý Duật như thế là vì muốn nghe anh thừa nhận, có điều cô không ngờ sau khi anh thản nhiên thừa nhận, cô lại không biết nên làm gì, nên đáp lại anh thế nào.

Cô có nên nói cô cũng thích anh không?

Dù bây giờ cô có nói thì hai người vẫn chẳng thể sánh đôi nhưng dường như không trả lời thì không hay lắm. 

Ngu Hạ suy nghĩ đủ kiểu, đến nỗi não bộ sắp chết máy mà chẳng thể bật ra được bất cứ câu nào.

Cô do dự, lắp bắp trả lời: “Em…”

Lý Duật đợi cả buổi mới nghe cô mở miệng, anh khẽ nhướng mày, bật ra tiếng cười nhẹ nhàng cuốn hút: “Em cái gì?”

Ngu Hạ cúi gằm mặt, chạm nhẹ vào vành tai nóng bừng của mình rồi ậm ừ: “Học sinh cấp ba không được phép yêu nhau.”

Cuối cùng cô chỉ nói ra mỗi câu như vậy.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Lý Duật khá bất ngờ trước câu trả lời của cô, hiếm khi anh thoáng im lặng rồi nhoẻn miệng cười: “Nghĩa là học cấp ba xong sẽ được đúng không?”

Lần này tới phiên Ngu Hạ im lặng.

Lý Duật mỉm cười, biết cô xấu hổ nên chỉ “ừm” một tiếng, không gây áp lực cho cô nữa: “Anh chỉ muốn thông báo với em trước thôi, đợi chúng ta tốt nghiệp cong rồi hẳn nói tới chuyện khác.”

Ngu Hạ bèn chớp mắt: “Vậy…”

Lý Duật: “Sao?”

Ngu Hạ: “Em không nói gì trông không hay lắm đúng không?”

Lý Duật nghe vậy bèn nhướng mày, cố tình hỏi cô: “Em muốn nói gì?”

Ngu Hạ lẩm bẩm: “Em vẫn chưa nghĩ ra.”

Anh hiểu rõ, bâng quơ nói: “Thế khi nào em nghĩ xong rồi nói.”

Anh ngừng giây lát rồi mới nói tiếp: “Bây giờ em chưa nghĩ xong thì sau khi tốt nghiệp lại nói tiếp.”

Ngu Hạ ngơ ngác, mím môi hỏi: “Sau khi tốt nghiệp, anh không cảm thấy hơi trễ hay sao?”

Còn tận một năm rưỡi nữa.

Lý Duật: “Không.”

Anh tự tin một trăm phần trăm.

Ngu Hạ không nói gì, im lặng vài giây rồi bảo: “Vậy được, sau khi tốt nghiệp rồi bàn sau vậy.”

Bằng cách nào đó dường như hai người đã đoạt được thỏa thuận với nhau.

Hai người ở hai đầu điện thoại bỗng yên lặng.

Ngu Hạ lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Lý Duật, vành tai bèn nóng bừng, cô kìm nói khóe môi nhếch cao từ lúc anh nói ra ba chữ ấy, sau đó cẩn thận gọi anh: “Lý Duật.”

Lý Duật: “Hửm?”

Ngu Hạ: “Ngày mai em vẫn phải đi xem phim, em đã hứa với Lăng Ngạn trước rồi, em không thể hủy hẹn ngay phút chín mươi được.” Cô suy nghĩ một lúc rồi bày tỏ suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn, hứa hẹn với anh: “Nhưng nếu sau này em và cậu ấy có hẹn với nhau, em sẽ thông báo cho anh trước được không?”

Hai chữ “được không” giống như đang nũng nịu, bất kể người nói có là ai đi nữa.

Huống hồ khi nghe Ngu Hạ nói như vậy, Lý Duật không thể thốt lên hai chữ “không được”. Vả lại anh vẫn chưa ích kỷ đến mức cấm cản cô qua lại với người khác chỉ vì thích cô.

Anh không có chứng bệnh đó.

“Được.” Lý Duật khẽ hé môi, khẽ nói: “Dù em không nói cũng không sao, đừng tự tạo áp lực cho mình.”

Ngu Hạ chớp mắt mấy cái: “Ừm, em nhớ thì sẽ nói.”

Lý Duật bật cười.

Một lúc sau, anh nghe Nhu Hạ hỏi: “Còn anh thì sao?”

Lý Duật biết rõ còn cố hỏi: “Anh cái gì?”

“Anh ở Hồng Kông…” Cô khẽ nói: “Ngày mai anh có ra ngoài chơi không?”

Lý Duật: “Anh vẫn chưa chắc.”

Ngu Hạ: “Ừ!”

Lý Duật nghe thấy giọng điệu hờn mát của cô bèn bật cười: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ làm giá: “Sao nào?”

Lý Duật khẽ cụp đôi mắt đầy vui vẻ: “Ngày mai em xem phim gì?”

Ngu Hạ: “Không nói cho anh biết đấy.”

Lý Duật à một tiếng thật dài, trông rất là ấm ức: “Anh mới đi chưa đến một ngày mà hai ta xa lạ vậy ư?”

“...”

Ngu Hạ cố nén không bật cười vì lời đùa của anh. Cô nhếch môi, khẽ hừ và bảo: “Anh cũng đâu nói cho em.”

Lý Duật nhếch môi, nghiêm mặt trả lời: “Tạm thời anh vẫn chưa biết, ngày mai anh báo lại với em nhé?”

Ngu Hạ bĩu môi, giả vờ giả vịt: “Vậy ngày mai em cũng mới nói cho anh.”

Lý Duật hết cách với cô, chỉ có thể đồng ý.

Cuộc gọi này của hai người diễn ra rất lâu, khi họ cúp máy, ánh trăng trong vắt trên bầu trời đã nấp vào rặng mây mờ.



Hôm sau, Ngu Hạ ngủ một giấc đến khi thức dậy.

Khi cô tỉnh lại, cả Wechat lẫn QQ đều có rất nhiều tin nhắn.

Ngu Hạ mở Wechat trước thì thấy tin nhắn của Lý Duật và Lăng Ngạn trước. Trong số các bạn của cô, chỉ có hai người họ thích liên lạc với cô bằng Wechat, những người còn lại thì thích nhắn tin cho cô bằng QQ hơn.

Lăng Ngạn nhắn cho cô thời gian gặp mặt.

Ngu Hạ trả lời được rồi mới trả lời tin nhắn của Lý Duật.

Lý Duật gửi cho cô năm tin nhắn, tin nhắn đầu tiên nói rằng anh đã rời giường, tin nhắn thứ hai là anh đang ăn sáng.

Tin thứ ba nói rằng anh sắp ra ngoài, đi gặp mặt bạn cũ.

Tin thứ tư cách tin nhắn thứ ba chưa tới nửa tiếng,anh bảo với cô rằng anh đã gặp bạn của mình.

Tin nhắn thứ năm là một bức ảnh không rõ mặt, có điều từ bức ảnh cho thấy đó là một cuộc gặp gỡ giữa những bạn nam với nhau.

Ngu Hạ ấn vào bức ảnh, ngắm nghía một lúc mới buồn cười: “Bạn Lý Duật à.”

Có lẽ Lý Duật đang xem điện thoại nên trả lời lại rất nhanh: “Em dậy rồi ư?”

Ngu Hạ hơi xấu hổ: “Sao anh dậy sớm thế?”

L: “Anh vừa về nên hơi lạ giường.”

Ngu Hạ không tin nổi: “Anh nói dối à?”

Đó là nhà của anh, vào Giáng sinh năm ngoái, cô chưa bao giờ nghe Lý Duật nói anh bị lạ giường trong chính căn nhà của mình.

L: “...”

Hạ Liễu Hạ Thiên: “Anh lừa em à?”

L: “Không có, anh không quen thật.”

Anh không đợi Ngu Hạ hỏi tiếp thì đã nhắn thêm một tin: “Có lẽ hai hôm nữa sẽ ổn.”

Ngu Hạ miễn cưỡng tin lời anh, hai người trò chuyện dăm ba câu thì bỗng dì Dương hỏi Ngu Hạ: “Hạ Hạ, cháu dậy chưa?”

Ngu Hạ vội vàng trả lời: “Cháu dậy rồi ạ, cháu xuống ngay đây.”

Trả lời xong, cô báo với Lý Duật một tiếng rồi vội vàng rửa mặt, xuống tầng dưới dùng bữa sáng.

Ăn sáng xong, dì Dương muốn quay về nhà.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ngày mốt là giao thừa, dì Dương muốn được nghỉ ngơi.

Trước khi đi, dì Dương cho Ngu Hạ một bao lì xì, bảo rằng đây là tiền mừng tuổi của cô.

Ngu Hạ nhận lấy, ngọt ngào trả lời: “Cảm ơn dì Dương, năm mới cháu sẽ ngoan ngoãn, vâng lời nhiều hơn, ăn sạch sành sanh những món do dì Dương nấu.”

Dì Dương bật cười: “Được được được, hai hôm nữa dì Dương sẽ quay lại, cháu phải nhớ dì đấy nhé.”

Ngu Hạ: “Chắc chắn rồi ạ.”

Một lúc lâu sau, Ngu Thanh Quân bảo chú Trần đưa dì Dương về nhà.

Sau khi dì Dương đi rồi, trong nhà vắng vẻ khó hiểu. Nhậm Nham đang ở khách sạn, tối nay Ngu Thanh Quân phải đến khách sạn trông coi, năm mới nên lượt khách đến khách sạn cũng tăng cao.

Bà dặn dò Ngu Hạ vài câu rồi ra ngoài.

Ngu Hạ ngồi khoanh chân trong phòng khách, xem TV một lúc bèn thấy chán quá. Cô vốn muốn trò chuyện với Lý Duật nhưng lại nghĩ lâu lắm anh mới gặp mặt bạn cũ, không thể cứ nhắn tin cho anh mãi được.

Hết cách, Ngu Hạ chỉ đành đi quấy rầy Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt.

Cô không kể cho họ nghe chuyện Lý Duật thổ lộ với mình bởi vì cô khá ngại, cô muốn khi nào họ hỏi thì mới nói cho họ biết. Ngoài cô và Lý Duật ra, hai người họ sẽ là người biết chuyện giữa cô và Lý Duật sớm nhất.

Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt đều bận tối mặt tối mũi nên chỉ trả lời Ngu Hạ vài cau qua loa, sau đó lặn mất không thấy nhắn nữa.

Vì vậy, Ngu Hạ chỉ đành u buồn nằm ngoài ra sofa, đánh một giấc để vượt qua buổi xế chiều nhàm chán.



Chạng vạng tối, Ngu Hạ bảo chú Trần đưa cô đi đến nơi tổ chức buổi công chiếu đầu tiên.

Lăng Ngạn đã đến từ sớm, vì để tránh những hiểu lầm không cần thiết, cô đã được trợ lý của cậu ấy dẫn vào.

Đến rạp chiếu phim được một lúc, Lăng Ngạn mới xuất hiện bên cạnh cô: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ quay đầu, nhìn bộ vest với áo sơ mi trên người cậu ấy thì khá bất ngờ: “Sao cậu ăn mặc nghiêm trang thế này?”

Lăng Ngạn giải thích: “Có lẽ tối nay sẽ có phóng viên tham dự.”

Cậu ấy cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, hai mắt lóe lên vẻ kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô: “Lát nữa buổi công chiếu đầu tiên sẽ diễn ra, tớ sẽ không ngồi ở chỗ này.”

Ngu Hạ gật đầu, không tỏ vẻ bất ngờ hay cảm xúc khác thường nào cả: “Ừ.”

Một mình cô xem cũng không sao cả.

Lăng Ngạn ngừng lại, thấy cô không có vẻ gì là thất vọng bèn nói: “Cậu xem một mình có chán không?”

“Ổn mà.” Ngu Hạ nói: “Chúng ta đến đây để xem phim thì tại sao lại chán?”

Lăng Ngạn bèn giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của cô một lúc mới mỉm cười cay đắng: “Ừ, cậu nói đúng, chúng ta đến để xem phim, dù có xem một mình cũng không chán.”

Hôm nay chủ yếu cô đến đây vì muốn coi phim chứ không phải đi coi phim với ai cả.

Lăng Ngạn vỡ lẽ, sau đó thoáng im bặt.

Một lát lâu sau, quản lý của cậu ấy mới đến.

Lăng Ngạn nghiêng đầu đầu bảo Ngu Hạ: “Tớ đi đây.”

Ngu Hạ gật đầu: “Cậu đi đi.”

Sau khi cậu ấy đi rồi, Ngu Hạ học theo Lý Duật chụp một bức ảnh rồi gửi cho anh: “Em đến rồi.”

Có lẽ anh đang bận nên chưa trả lời cô ngay.

Đợi khi phim bắt đầu công chiếu, điện thoại của cô thoáng rung lên, là tin nhắn của Lý Duật, anh hỏi cô phim hay không?

Ngu Hạ ngước lên nhìn thần tượng xuất hiện trên màn ảnh rộng, cô trả lời: “Đẹp lắm.”

L: “...”

Hạ Liễu Hạ Thiên: “Tạm thời không nói với anh nữa, khi nào xem xong em sẽ nhắn cho anh.”

L: “Được.”

Anh không thể nói không.

Bộ phim hay hơn những gì Ngu Hạ nghĩ nhiều, hình ảnh đặc sắc, diễn viên mà cô thích vẫn diễn hoàn mỹ như trước đây.

Bộ phim kết thúc, đến màn phỏng vấn của giới truyền thông.

Ngu Hạ vẫn chưa thể đi, cô ngồi trong rạp chiếu phim. Cô nhìn thần tượng trên sân khấu, mặt mày mỉm cười rồi lén chụp một bức và gửi cho Lý Duật. Cô hỏi: “Thần tượng của em đẹp trai không?”

Lần này anh trả lời rất nhanh, chỉ có một dấu chấm hỏi.

Ngu Hạ không hiểu: “Không đẹp trai sao?”

L: “Đẹp.”

Ngu Hạ thỏa mãn: “Em rất có mắt nhìn người.”

Lý Duật nhìn khung chat, bỗng dưng anh muốn bay về Bắc Kinh ngay bây giờ.

Bỗng nhiên điện thoại của anh rung lên, người đối diện vẫn chưa biết gì đã gửi tin đến: “Giờ anh đang làm gì thế?”

Lý Duật thoáng nhìn người đang ngồi nghiêm mặt cách mình không xa, sau đó trả lời cô: “Cou người ta uống rượu.”

Hạ Liễu Hạ Thiên: “Hả?”

Lý Duật gửi cho cô một bức ảnh.

Hạ Liễu Hạ Thiên: “Đây là ai?”

L: “Ba của anh.”

Ngu Hạ cạn lời: “Mọi người đang ăn tiệc ư?”

L: “Ừm, với người lớn trong nhà.”

Ngu Hạ đã hiểu: “Thế sao anh cứ trò chuyện với em mãi thế? Anh tập trung ăn cơm đi, em sợ người lớn sẽ mắng anh mất.”

Lý Duật dở khóc dở cười, vốn muốn bảo với cô rằng bữa cơm này không liên quan gì đến anh, chủ yếu là bậc ba chú đã mời Lý Cảnh Sơn và anh đến.

Hai người đến đây như đã hẹn là nể mặt họ lắm rồi, đừng nói anh bấm điện thoại trong bữa tiệc, dù anh có phá rối thì những người ở đây cũng không dám nói gì.

Nhưng Lý Duật không muốn nói những chuyện rắc rối phức tạp này cho Ngu Hạ.

Lý Dịch nhìn chằm chằm vào điện thoại yên ắng một lúc, anh mở lịch ra xem. Sao trước giờ anh không phát hiện thời gian trôi qua chậm thế này?

Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy nhớ nhưng gió rét căm căm thấu xương ở Bắc Kinh.

Lý Cảnh Sơn nhận ra biểu hiện bất thường của anh bèn bớt chút thời gian hỏi anh: “Con đang trò chuyện với ai vậy?”

Lý Duật: “Ngu Hạ.”

Lý Cảnh Sơn thoáng ngừng lại, nhấp một ngụm trà: “Họ còn ở Bắc Kinh sao?”

Lý Duật hắng giọng: “Mùng hai họ mới đến Giang Thành.”

Giang Thành là quê ngoại của Ngu Hạ.

Lý Cảnh Sơn đã hiểu, ông ấy hỏi: “Họ sẽ ở lại Giang Thành chừng mấy ngày?”

Lý Duật: “Con không biết nữa.”

Anh không hỏi cô chuyện này, Ngu Hạ từng nói hằng năm ba mẹ của cô đều được nghỉ dài kỳ đầu năm, bởi vậy họ sẽ ở lại nhà bà ngoại chừng mấy hôm mới quay về Bắc Kinh.

Lý Cảnh Sơn nhìn Lý Duật thân ở nơi này nhưng tâm hồn đã bay đến tận đâu, cất giọng hờ hững: “Ba sẽ đi Giang Thành gặp người quen vào mùng ba, con có muốn đi cùng ba không?”