Chỉ trong giây lát, tin tức Lý Duật trở thành hạng nhất toàn khối nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Khi Ngu Hạ về phòng học thì chỗ ngồi của Lý Duật không có một bóng người. Các học sinh chung quanh đều đang thảo luận về số điểm thi bi3n thái mà anh đạt được, có người kinh ngạc cũng có người hâm mộ. Hồi trước họ cũng biết thành tích học tập của Lý Duật rất xuất sắc nhưng họ không ngờ anh lại xuất sắc đến nhường này.
Nghe mọi người thảo luận, Ngu Hạ hơi ngây người.
Thực ra cô cũng không ngờ tới điều đó. Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, cô biết rất rõ Lý Duật học toán rất giỏi. Thế nhưng ngay cả mấy môn tổng hợp của khối xã hội mà anh vẫn thi được điểm cao cỡ đó, thật sự nằm ngoài dự đoán của cô. Rõ ràng lúc học mấy môn đó, Lý Duật chẳng nghe giảng nghiêm túc chút nào, bình thường cũng chẳng thấy anh học hành.
Ngu Hạ đang suy nghĩ thì nghe thấy có học sinh kêu tên mình. Cô ngẩng đầu nhìn về phía bạn học đó: “Cậu đang gọi tớ à?”
Người gọi Ngu Hạ là Hướng San, lớp phó học tập của lớp. Trước khi Lý Duật chuyển đến, cô ấy vững vàng nằm trong top 3 học sinh đứng đầu toàn khối, lần thi tháng lần này cô ấy xếp hạng 4. Cô ấy gật đầu, hỏi Ngu Hạ: “Bình thường bạn cùng bàn của cậu học tập như thế nào?”
“?” Ngu Hạ hoang mang ơ một tiếng, sau đó chợt hiểu rõ Hướng San muốn hỏi cái gì, cô trả lời thành thật: “Tớ không biết.”
Một bạn học nói: “Cậu với Lý Duật là bạn cùng bàn, bọn tớ tưởng cậu sẽ biết chút ít.”
Ngu Hạ lắc đầu, trả lời thành thật: “Thực ra trong giờ học, Lý Duật cũng y chang tụi mình, thậm chí cậu ấy nghe giảng còn không nghiêm túc bằng tụi mình ấy chứ.”
“Cái gì?” Một bạn học ghi chép đầy đủ mỗi một tiết học khiếp sợ kêu lên: “Cậu ấy đáng sợ cỡ đó hả?”
“… Chẳng lẽ đây chính là thiên tài?”
“Chắc chắn cậu ấy có bí kíp học tập đặc biệt nào đó chăng? Ngu Hạ, cậu thân với Lý Duật hơn mọi người, hay là cậu hỏi giúp mọi người thử xem?”
“Đúng đấy đúng đấy.”
“…”
Nghe các học sinh liên tục dò hỏi, Ngu Hạ thong thả chớp mắt, sau đó dời ánh mắt về phía người vừa xuất hiện sau cửa: “Nếu các cậu thật sự muốn biết thì chi bằng hỏi thẳng người trong cuộc xem sao?”
Mọi người quay đầu, thấy vẻ mặt thản nhiên của Lý Duật, tất cả đều im phăng phắc.
Lý Duật chuyển đến đây một tháng, mặc dù các học sinh cùng lớp cảm thấy anh không còn lạnh lùng xa cách, khó có thể tiếp cận như hồi mới chuyển đến nhưng đồng thời, họ vẫn rất khó đùa giỡn ồn ào với anh như các bạn học khác. Đa số bạn học đều cảm thấy, Lý Duật không phải là tuýp người giống họ.
Lý Duật cầm mấy tờ A4 trong tay, trên giấy được in chữ đen. Ngu Hạ nhìn lén một cái, không thấy rõ chữ viết là gì.
Lý Duật ngồi xuống ghế, nhìn cô một cái rồi mới dời tầm mắt về phía các học sinh khác: “Các cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?”
Giọng nói của anh lạnh nhạt trong trẻo, biểu cảm trên gương mặt rất nhạt nhẽo, dường như có một giới hạn rõ ràng được vạch ra giữa hai bên khiến người khác không dám lại gần.
Mấy học sinh vừa rồi còn truy hỏi Ngu Hạ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Hướng San vẫn lên tiếng: “Lý Duật, chúc mừng cậu, cuối cùng học sinh đứng nhất toàn khối cũng xuất hiện trong lớp xã hội chúng ta.”
Ánh mắt Lý Duật lạnh lùng: “Cảm ơn.”
Không biết vì sao, Hướng San cứ cảm thấy không phải anh đang thật lòng cảm ơn mình. Ánh mắt của anh nhìn mọi người cứ lạnh lùng nhạt nhẽo, khiến người ta không rõ giọng điệu của anh là tốt hay xấu.
Im lặng trong chốc lát, Hướng San hít sâu một hơi, thầm nghĩ cùng lắm thì bị từ chối, cô ấy bình tĩnh nói: “Vừa rồi bọn tôi đang hỏi Ngu Hạ, cậu có phương pháp học tập đặc biệt nào không.”
Lý Duật: “Không có.”
Cả đám ngóng trông nhìn Lý Duật, các học sinh mong chờ sẽ có phương pháp nâng cao thành tích học tập đều suy sụp. Hướng San bị nghẹn họng, ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng mà đặt câu hỏi: “Không có dù chỉ là một chút thôi hả? Môn toán và tiếng Anh của cậu đều đạt điểm tối đa, có phải là vì ngày thường cậu làm bài tập rất nhiều không?”
Lý Duật trả lời cực kỳ lời ít ý nhiều: “Tàm tạm.”
“…”
Mặc dù Ngu Hạ đoán được Lý Duật sẽ trả lời câu hỏi của mọi người như vậy, song khi thấy vẻ mặt hụt hẫng thậm chí cứng đờ của mọi người, cô bỗng cảm thấy không đành lòng. Cô liếc nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “… Cậu có cảm thấy sách bài tập nào không tệ cho lắm để đề cử cho mọi người không?”
Nghe vậy, ánh mắt của các học sinh khác sáng rực lên, tràn đầy mong chờ nhìn Lý Duật. Sách bài tập cũng được, ngay cả hạng nhất toàn khối cũng thấy không tệ thì lần sau thi nói không chừng sẽ làm đúng thêm một đề bài. Nói không chừng sách bài tập mà Lý Duật luyện tập chứa toàn là trọng điểm ấy chứ.
Lý Duật dừng lại, đang định lên tiếng thì tiếng chuông vào học vang lên. Anh im lặng mấy giây mới nói: “Lát nữa tôi sẽ nói cho Ngu Hạ biết sách bài tập mà tôi từng làm, để cô ấy nói với các cậu.”
Nhận được đáp án mong muốn, mọi người nói lời cảm ơn Lý Duật và Ngu Hạ rồi lần lượt về chỗ ngồi của mình.
…
Sau khi mọi người giải tán, Lý Duật nhìn về phía người đang nằm trên bàn, hỏi: “Sách bài tập mà tôi từng dùng rất đặc biệt à?”
“…” Ngu Hạ thật lòng cảm thấy anh không hiểu đạo lý “đối nhân xử thế” chút nào. Nếu không phải cô tốt bụng giúp anh một phen thì cho dù anh sở hữu gương mặt đẹp trai khiến các nữ sinh rung động thì vẫn sẽ khiến ấn tượng của họ dành cho anh giảm mạnh.
Nghĩ đến đây, Ngu Hạ ghét bỏ liếc anh một cái, lẩm bẩm: “Đối với các bạn học cùng lớp thì đúng là thế.”
Lý Duật có vẻ cạn lời.
Ngu Hạ nhỏ giọng giải thích: “Khi con người rõ ràng đã rất cố gắng mà vẫn không đạt được kết quả tốt thì ít nhiều gì sẽ gửi gắm hy vọng vào phương pháp khác.”
Lấy chuyện thành tích học tập mà nói, trong tình huống mọi người đều học trong cùng một phòng học, giáo viên giảng bài giống hệt nhau, mình cũng rất nghiêm túc chuyên chú học hành, song các học sinh có thành tích kém hơn rất nhiều chắc chắn sẽ không nhịn được thầm nghĩ: có phải đối phương có phương pháp học tập tốt hơn mình không? Có lẽ phương pháp học tập của mình không chính xác nên mới không tiến bộ mấy. Cũng có khả năng sách bài tập mà họ làm hằng ngày khác với loại sách mà mình hay dùng, mình cũng nên đọc loại sách mà họ hay đọc, làm bài tập mà họ thường làm.
Con người sẽ luôn có ý nghĩ như vậy, Ngu Hạ cũng thế.
Nhưng trong chuyện học tập, cô không có áp lực nặng nề gì nên tất nhiên sẽ không như các học sinh phải gánh chịu áp lực từ cha mẹ gia đình, một lòng muốn biết phương pháp học tập của Lý Duật hoặc các học sinh có thành tích xuất sắc khác rồi áp dụng cho bản thân.
Nghe Ngu Hạ nói xong, thực ra Lý Duật rất bất ngờ.
Anh vốn tưởng rằng cô sẽ không suy nghĩ đến chuyện này nhưng không ngờ, cô còn chín chắn hơn suy nghĩ của anh. Cô hoàn toàn không phải là nàng công chúa nhỏ không hiểu bất cứ điều gì mà chú Nhậm và dì Quân thường nói với anh. Ngược lại, cô rất am hiểu xử lý quan hệ giữa người với người, đồng thời cũng biết nên làm cách nào để chung sống hòa thuận hơn với các bạn cùng lớp.
Nhận thấy tầm mắt Lý Duật dừng trên người mình, Ngu Hạ hơi ngẩng đầu, vành tai nóng ran, ngượng nghịu mím môi: “Trên mặt tôi dính thứ gì à?”
Lý Duật: “Không có.”
“Thế sao cậu…” Cô còn chưa nói xong thì giáo viên tiếng Anh trên bục giảng đã bắt đầu phát bài thi, đúng lúc gọi tên cô: “Ngu Hạ.”
Bà ấy nhìn về phía họ: “150 điểm, thi rất tốt.”
Ngu Hạ vội đứng dậy, đi lên bục giảng lấy bài thi. Cô không ngờ giáo viên tiếng Anh muốn bớt việc nên trực tiếp đưa hai bài thi cho cô: “Lý Duật, 150 điểm.” Bà ấy cũng đưa cả bài thi của Lý Duật cho Ngu Hạ, còn nói thêm: “Nhân tiện lấy luôn bài thi của bạn cùng bàn của em đi.”
“…”
Về chỗ ngồi, nhìn hai con số giống hệt nhau trên bài thi, Ngu Hạ sâu sắc cảm thấy Lý Duật thật sự thu hút thù hận.
Sao lại có người toàn năng đến mức này? Chẳng lẽ Lý Duật là chiến sĩ lục giác*?
*Chiến sĩ lục giác: Biểu đồ mạng nhện (radar chart) là biểu đồ thể hiện sáu loại kỹ năng để đánh giá một người, có mức độ từ thấp đến cao. Chiến sĩ lục giác là tuýp người mà tất cả kỹ năng trên biểu đồ mạng nhện đều đạt đến đỉnh điểm tạo thành hình lục giác, nên đây là tuýp người toàn năng, kỹ năng nào cũng giỏi nhất.
Nhận thấy ánh mắt ai oán gần trong gang tấc, Lý Duật cụp mi: “Cậu định nói gì?”
Ngu Hạ tò mò nhìn anh: “Lúc đi học ở Hồng Kông, cậu cũng… là học sinh đứng đầu cả khối hả?”
Bỗng nhiên, cô rất muốn biết quá khứ của Lý Duật.
Lý Duật: “Thỉnh thoảng.”
“Thỉnh thoảng?” Ngu Hạ khó tin: “Chẳng lẽ trong trường cậu vẫn còn người khác bi3n thái hơn cậu?”
Lý Duật ừ một tiếng.
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, ngẫm nghĩ rồi nói: “Người có thể vượt qua cậu, có phải thành tích ngữ văn cao hơn cậu không?”
Tiết học thứ hai của họ là tiết ngữ văn, bài thi đã được phát cho học sinh. Lúc phát bài thi, sắc mặt của Trương Minh Tuyết rất tệ, người khiến tâm trạng của bà ấy không vui tất nhiên chính là Lý Duật.
Thi tháng tổng cộng sáu môn, Lý Duật đạt điểm tối đa ba môn, môn lịch sử và chính trị không đạt điểm tối đa nhưng cũng lần lượt đạt được 98 và 97 điểm. Chỉ riêng môn ngữ văn, anh chỉ thi được 125 điểm.
Thực ra số điểm này không hề thấp, chẳng qua so với thành tích các môn khác của Lý Duật mà nói, chênh lệch hơi lớn.
Thế nên lúc phát bài thi, Trương Minh Tuyết nhìn chằm chằm vào Lý Duật nhắc nhở, hy vọng các học sinh trong lớp đừng học lệch quá nghiêm trọng, muốn đạt được thành tích tốt hơn thì phải chú tâm vào mỗi một môn học. Môn văn cũng phải đọc nhiều học nhiều, đừng cho rằng ngữ văn không quan trọng.
…
Lý Duật: “Ừ.”
Đúng là anh không giỏi môn ngữ văn. Tuy nhiên cũng không hoàn toàn là do ngữ văn cản đường, trước khi chuyển đến trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm, anh học trường quốc tế. Ngoại trừ chín môn học cơ bản nhất, trường học này còn mở hai môn khác là ngoại ngữ và nghệ thuật, thi cuối kỳ sẽ bao hàm cả thành tích của hai môn phụ này, mà hồi đó Lý Duật chọn đại môn tiếng Pháp, học cũng không giỏi cho lắm.
Chẳng qua Lý Duật không cố ý nhắc đến chuyện này.
…
Mỗi lần giảng bài thi, Ngu Hạ đều cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.
Tiếng chuông tan học của tiết học cuối cùng buổi sáng vang lên, các học sinh trong lớp nhanh chóng chạy ra ngoài, tiến về phía căn tin. Chỉ thoáng chốc, chỉ còn mấy học sinh ngồi trong phòng không ra ngoài.
“Lý Duật.” Một giọng nam lạ tai truyền vào từ ngoài phòng học, cậu ấy đứng sau cửa: “Đi ăn cơm không?”
Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đang định đi căn tin, nghe thấy tiếng kêu thì quay sang nhìn, loáng thoáng cảm thấy nam sinh gọi tên Lý Duật trông quen quen. Cô còn chưa nhớ ra tên cậu ta thì Thẩm Nhạc Tranh đứng bên cạnh cô đã lẩm bẩm: “Lý Duật được săn đón ghê nhỉ.”
Ngu Hạ hỏi: “Cậu ấy là ai?”
Cô hơi bị mù mặt, thường xuyên quên mất khuôn mặt và tên của các bạn học rất ít khi gặp mặt.
Thẩm Nhạc Tranh quay đi chỗ khác: “… Thường Tại chứ ai.”
Sợ Ngu Hạ hoàn toàn không có ấn tượng về người này, cô ấy giới thiệu thêm: “Học sinh lớp tự nhiên, đồng thời cũng là chuyên gia giao tiếp của trường mình.”
Ngu Hạ biết người này, ban đầu là vì tên người này nghe rất đặc biệt, đến sau này thường xuyên nghe các bạn học cùng lớp nhắc đến cậu ta. Thường Tại là học sinh chuyên thể thao, năng khiếu vận động rất tốt, tính cách sáng sủa nhiệt tình, năm lớp 10 mới nhập học không lâu, cậu ta đã dung nhập vào quần thể các đàn anh lớp 11, 12.
Theo lời nói của các bạn học thì ai có quan hệ tốt với Thường Tại, mạng lưới quan hệ của người đó trong trường sẽ rất rộng.
Ngu Hạ không ngờ Lý Duật lại quen biết cậu ta, hơn nữa có vẻ rất thân nhau.
Nhìn hai người đi đằng trước trò chuyện vui vẻ, cô không khỏi hâm mộ thể chất người gặp người thích của Lý Duật.
“Cậu nghĩ gì vậy?” Thẩm Nhạc Tranh ôm cánh tay cô.
Ngu Hạ nhìn cô ấy: “Tớ cảm thấy Lý Duật chẳng những được con gái quý mến mà ngay cả con trai cũng yêu quý cậu ấy.”
Nghe vậy, Thẩm Nhạc Tranh ngây người, nghi ngờ nhìn cô: “Cậu… Cảm nhận được nguy cơ rồi hả?”
Ngu Hạ: “…?”
Cô hơ một tiếng, mờ mịt hỏi: “Cảm nhận được nguy cơ gì?”
Thấy vẻ mặt khờ khạo của cô, Thẩm Nhạc Tranh giơ tay vỗ lên đầu cô một cái: “Không có gì không có gì, tớ nói bậy bạ ấy mà.”
Ngu Hạ: “… Cái gì vớ va vớ vẩn vậy?”
Thẩm Nhạc Tranh không giải thích thêm, lập tức kéo cô vào căn tin để đánh lạc hướng: “Tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa, ăn cơm quan trọng hơn.”
Ngu Hạ: “Ừ.”
Ăn cơm trong căn tin xong, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh ghé sang quầy bán đồ ăn vặt một chuyến.
Thời tiết đã dần chuyển sang lạnh, ánh nắng không còn hanh khô bức bối như mùa hè, ngược lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Hai người mua một ít đồ ăn vặt rồi quay về lớp học. Điều khiến Ngu Hạ bất ngờ là Khuyết Ánh Tuyết lại đến đây tìm Lý Duật, hơn nữa còn ngồi vào ghế của mình. Hai người ngồi bên nhau, không biết nhắc đến chuyện gì mà Khuyết Ánh Tuyết nở nụ cười xinh đẹp, cảnh tượng trông rất đẹp mắt.
Thấy cảnh này, Ngu Hạ thoáng loáng cảm thấy khó chịu. Không thể nói rõ nguyên nhân là gì, tự dưng cô cứ cảm thấy trong lòng phiền muộn.
Nhìn theo tầm mắt của cô, Thẩm Nhạc Tranh nhíu mày: “Sao Khuyết Ánh Tuyết lại đến tìm Lý Duật nữa?”
Ngu Hạ không trả lời cô ấy. Cô chỉ lẳng lặng nhìn mấy giây rồi nhấc chân tiến về chỗ ngồi của mình.
Nhận thấy có người đến gần, Khuyết Ánh Tuyết ngẩng đầu mỉm cười với cô: “Ngu Hạ đã về rồi.” Cô ta giải thích với Ngu Hạ: “Tớ có chuyện muốn hỏi Lý Duật nên mới ngồi ở đây. Xin lỗi vì đã chiếm chỗ của cậu.”
Khuyết Ánh Tuyết thấu hiểu lòng người như vậy, lịch sự như vậy, trong lúc nhất thời Ngu Hạ phải ngẫm lại xem có phải mình hơi nhỏ nhen không.
Cô khẽ mím môi, nói nhỏ: “Không sao, các cậu tiếp tục thảo luận đi, tôi ngồi ở đây cũng được.”
Cô chỉ vào chỗ ngồi trước mặt Lý Duật. Người ngồi bàn trước Lý Duật là học sinh nội trú, buổi trưa kiên trì về ký túc xá ngủ trưa, sẽ không quay về lớp học vào lúc này.
Nghe vậy, Lý Duật từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng ngước mắt nhìn thẳng vào cô: “Không cần.”
Ngu Hạ và Khuyết Ánh Tuyết đều ngây người.
Lý Duật trả lại bài thi cho Khuyết Ánh Tuyết, nói bằng giọng lạnh lùng: “Đã hỏi xong rồi.”
“…”