Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 15: C15: Chương 15






Trăng thanh gió mát, ánh đèn sáng lấp lánh chiếu tỏ muôn nhà.

Ăn bữa tối xong, gia đình Ngu Hạ cùng nhau ngồi xe về nhà.

Nhà hàng hải sản cách nhà họ Ngu không xa nhưng vì hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh nên đường xá cực kỳ chen chúc, xe hơi chạy được một lát thì phải dừng lại, kéo tuyến đường vốn dĩ chỉ cần đi ba mươi phút thành năm mươi phút mới đến nơi.

Ban ngày chơi quá mệt mỏi, lúc xuống xe trước cửa nhà, mí mắt của Ngu Hạ đã bắt đầu đánh nhau.

Thấy cô như vậy, Ngu Thanh Quân buồn cười xoa đầu cô: “Con mệt rồi hả?”

Ngu Hạ vâng một tiếng, ôm cánh tay bà làm nũng: “Con không mở mắt nổi.”

Ngu Thanh Quân mỉm cười: “Mẹ biết rồi.”

Bà cầm cánh tay Ngu Hạ: “Vậy thì để mẹ đưa con về phòng.”

Khóe môi Ngu Hạ cong lên: “Dạ vâng, con cảm ơn mẹ.”

Nhìn hai người vào thang máy, Nhậm Nham bất đắc dĩ nở nụ cười. Ông nhìn sang, đúng lúc thấy Lý Duật cụp mi mắt, bèn kêu một tiếng: “Tiểu Duật.”

Lý Duật ngẩng đầu nhìn ông: “Chú Nhậm.”

Nhậm Nham gật đầu đáp lại, sau đó tán gẫu với anh: “Mấy ngày nay cháu ở nhà với Hạ Hạ, con bé không gây phiền phức gì cho cháu chứ?”

Lý Duật trả lời: “Không có đâu chú.”

Nhậm Nham khẽ nói: “Con bé Hạ Hạ này được chú với mẹ nó chiều chuộng từ bé nên hơi yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ càn quấy một chút nhưng con bé không có ý đồ xấu xa gì, nếu bao dung được thì chú Nhậm mong cháu có thể bao dung con bé. Tất nhiên, nếu con bé làm gì đó quá quắt thì cháu cứ nói với chú Nhậm, chú Nhậm nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cháu.”

“Cháu biết, cảm ơn chú Nhậm.” Lý Duật đồng ý, ngẩng đầu nhìn Nhậm Nham: “Cô ấy không làm chuyện gì quá đáng đâu ạ.”

Nghe vậy, Nhậm Nham yên tâm hơn nhiều. Ông cười ha ha nói: “Thế thì tốt, chú Nhậm và dì Quân chủ cháu chỉ mong hai cháu có thể giúp đỡ lẫn nhau, chung sống hòa thuận với nhau thôi.”

Lý Duật gật đầu: “Bọn cháu sẽ hòa thuận.”



Hai người đứng dưới lầu hàn huyên một lát, sau đó Lý Duật lên lầu.

Đến trước cửa phòng, anh thấp thoáng nghe thấy âm thanh phát ra từ trong phòng.

Ngu Hạ đã gội đầu tắm rửa xong, Ngu Thanh Quân hiếm khi ở nhà vào giờ này. Chờ Ngu Hạ bước ra từ phòng tắm, bà bèn tìm máy sấy rồi sấy tóc cho con gái. Ngu Hạ lười nhác, chỉ cần Ngu Thanh Quân ở nhà thì cô sẽ không tự sấy tóc cho mình. Tương tự như vậy, Ngu Thanh Quân cũng sẵn lòng sấy tóc cho con gái, đây là quãng thời gian ấm áp giữa hai mẹ con họ.

Sấy khô tóc xong, Ngu Hạ và Ngu Thanh Quân nói chúc ngủ ngon lẫn nhau, sau đó Ngu Hạ lên giường ngủ.

Rõ ràng lúc về nhà còn rất mệt mỏi, song chờ đến khi căn phòng tĩnh lặng, Ngu Hạ lại thấy đầu óc tỉnh táo.

Cô muốn ngủ thiếp đi mà thất bại, bèn lấy di động ra.

Điều khiến Ngu Hạ bất ngờ là các nữ sinh trong lớp đang thảo luận chuyện của Lý Duật và Mộ Tử Lâm trong nhóm chat.

Bộ ảnh mà Mộ Tử Lâm đăng trong không gian QQ có một bức ảnh chụp Lý Duật, mặc dù không kèm theo dòng chữ mờ ám nào đó nhưng vẫn rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

… Ngày cuối tuần vui vẻ của mình.


Ngày cuối tuần vui vẻ của Mộ Tử Lâm có Lý Duật, như vậy thì sao không khiến người khác suy đoán họ có phải là người yêu của nhau hay không? Hoặc là họ rất thân nhau, đang trong giai đoạn quan hệ mập mờ gì đó.

Lý Duật trong ảnh trông hơi nhòe nhưng các thành viên trong lớp Ngu Hạ, kể cả rất nhiều học sinh thường xuyên chế tạo cơ hội để được tình cờ gặp gỡ Ngu Hạ, trên cơ bản đều có thể nhận ra đó là anh.

Đêm cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, các bạn học vừa làm bài tập xong đều gia nhập vào cuộc trò chuyện hóng hớt. Chỉ thoáng chốc, số lượng tin nhắn mới trong nhóm chat đã biến thành 99+.

Nhìn tin nhắn mới liên tục nhảy lên, Ngu Hạ đang cạn lời thì bỗng bị một học sinh tag trong nhóm: “Tụi mình ngốc thật, nếu muốn biết Lý Duật và Mộ Tử Lâm có quan hệ gì thì nên hỏi Ngu Hạ chứ @Ngu Liễu Hạ Thiên, cậu ấy là bạn cùng bàn của Lý Duật, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn tụi mình một chút.”

“?”

Thấy nửa câu đầu, nhịp tim của Ngu Hạ đập hụt mấy nhịp, cô còn tưởng các bạn học đã biết chuyện Lý Duật đang sống chung nhà với cô nhưng thấy ba chữ “bạn cùng bàn” đằng sau, cô lại cảm thấy… còn không bằng để họ biết cô và Lý Duật đang sống chung với nhau ấy chứ.

Ý nghĩ này mới hiện lên trong đầu, Ngu Hạ chợt cứng đờ…

Vừa rồi cô nghĩ gì vậy?

Vậy mà cô không thấy ngại khi bị các học sinh biết chuyện mình và Lý Duật đang sống chung một nhà ư?

Ngu Hạ vừa nghĩ đến đây, di động cứ rung lên liên tục. Ngu Hạ bỏ ngay suy nghĩ ấy, thấy không ít nữ sinh đều hùa theo tag nick cô. Cô vốn không định trả lời nhưng trước khi tắt nhóm chat, ngón tay của cô ma xui quỷ khiến gõ một câu: “Chắc họ chỉ là mối quan hệ bạn cùng trường thôi.”

Gửi xong tin nhắn này, Ngu Hạ tắt nhóm chat.

Bỗng nhiên, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Nhạc Tranh: “?”

Ngu Hạ thắc mắc đáp lại bằng một dấu chấm hỏi.

Một Quả Chanh Nhỏ: “Tâm trạng của cậu vui hơn rồi hả?”

Ngu Hạ chớp mắt, biết rõ còn hỏi: “Có khi nào mà tâm trạng của tớ không vui?”

Trong lòng Thẩm Nhạc Tranh biết rõ ràng nhưng không vạch trần cô: “Không, tâm trạng của cậu vui là được rồi. Cơ mà chuyện của Lý Duật với Mộ Tử Lâm, cậu đã hỏi Lý Duật chưa?”

Ngu Hạ ôm di động trầm tư mấy giây mới trả lời: “Không biết có được coi là đã hỏi hay chưa…”

Một Quả Chanh Nhỏ: “Nghĩa là sao?”

Thực ra Ngu Hạ không biết nên giải thích với Thẩm Nhạc Tranh như thế nào. Cô cũng chỉ vô tình biết được hai người kia không có quan hệ đặc biệt gì. Lúc ở nhà hàng hải sản, khi Lý Duật hỏi cô “muốn được mời như thế nào”, Ngu Hạ trả lời mà không hề suy nghĩ trước: “Chẳng lẽ cậu không tự nghĩ ra được hả?” Sau đó cô lẩm bẩm: “Hỏi tôi chẳng có chút thành ý nào cả.”

Lý Duật bị nghẹn họng vì câu trả lời của cô, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Để tôi ngẫm lại cái đã.”

Ngu Hạ ừ một tiếng mơ hồ, sau đó tò mò hỏi: “Bên kia có gì hay ho? Các cậu chơi những gì?”

“Không chơi gì hết.” Lý Duật bình tĩnh đáp: “Bên kia có vườn trái cây, hôm nay tôi đến vườn trái cây.”

Ngu Hạ ồ một tiếng, lẩm bẩm: “Chẳng trách.”

“Chẳng trách cái gì?” Lý Duật nghe rõ lời nói của cô.

Ngu Hạ lắc đầu: “Không có gì.”

Chẳng lẽ cô lại nói với Lý Duật, chẳng trách cô thấy bối cảnh trong bức ảnh mà Mộ Tử Lâm chụp là một rừng cây xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống hay sao?


Bỗng nhiên, không biết nhớ đến chuyện gì đó, Lý Duật quay đầu nhìn cô, vẻ mặt hoang mang: “Chúng tôi ư?”

Ngu Hạ ngơ ngác: “Hở?”

Lý Duật cụp mi mắt, bình tĩnh nói: “Ông bà ngoại của tôi không đến đó, chỉ có mình tôi.”

“…”

Ngu Hạ ngơ ngác chớp mắt, chợt hiểu ra…

Không phải Lý Duật đến vườn trái cây với Mộ Tử Lâm, không có chúng tôi, chỉ có một mình anh.

Ngu Hạ đang suy nghĩ thì di động lại rung lên. Đó là mấy tin nhắn bằng meme mà Thẩm Nhạc Tranh đang sốt ruột gửi cho cô. Suy nghĩ của Ngu Hạ bị kéo về thực tại, vội vàng trả lời cô ấy: “Khó mà nói rõ.”

Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu muốn ăn đập hả?”

Ngu Hạ cong môi, đành phải kể lại chi tiết cuộc trò chuyện của mình và Lý Duật cho cô ấy nghe.

Gửi tin nhắn xong, Thẩm Nhạc Tranh đáp lại cô bằng mấy meme khen ngợi, đồng thời kèm theo câu nói: “Lý Duật thật thông minh.”

Ngu Liễu Hạ Thiên: “?”

Từ chuyện này mà cũng đá sang chuyện Lý Duật có thông minh hay không được hả?

Một Quả Chanh Nhỏ: “Không nhiều lời với tên ngốc nhà cậu nữa, tớ ngủ đây, sáng mai gặp mặt trước cửa hàng văn phòng phẩm nhé?”

Ngu Hạ cứng đờ: “Cậu mới là tên ngốc. Sáng mai gặp lại.”

Hai người nói lời chúc ngủ ngon, sau đó Ngu Hạ lại lượn qua nhóm chat nữ sinh xem một lát rồi mới lưu luyến đặt điện thoại xuống, yên tâm đi ngủ.



Sáng hôm sau, Ngu Hạ đánh răng rửa mặt xong, đang định xuống lầu ăn sáng thì cửa phòng Lý Duật mở ra đúng lúc này. Tầm mắt của hai người đụng vào nhau rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác.

“Sao hôm nay cậu vẫn chưa đến trường thế?” Lúc hai người xuống cầu thang, Ngu Hạ hỏi một cách gượng gạo.

Lý Duật liếc cô một cái rồi bình tĩnh nhắc nhở: “… Xe đạp gửi ở trường.”

Ngu Hạ: “…”

Cô nhớ rồi, hôm được nghỉ Lý Duật cùng ngồi xe hơi với cô về nhà.

Khi hai người vào phòng ăn, dì Dương đã bày bữa sáng lên bàn.

Hai người ngồi xuống đối diện với nhau, Ngu Hạ không biết nên nói gì với Lý Duật, Lý Duật cũng không có lời nào muốn nói, hai người im lặng dùng bữa.

Ăn sáng xong, Ngu Hạ và Lý Duật ngồi xe đến trường.

Tháng mười, gió sáng sớm đã dần dần se lạnh. Ngu Hạ vừa mở cửa sổ ra chưa đầy hai giây thì đã phải nhanh chóng đóng cửa sổ.


Lạnh quá.

Xe hơi bị kẹt trong chốc lát, vẫn như lần trước, Ngu Hạ và Lý Duật xuống xe tại ngã tư đường trước cổng trường học. Nơi này cách cửa hàng văn phòng phẩm không xa, không cần sợ bị các học sinh bắt gặp.

Xuống xe, Ngu Hạ nói câu chào tạm biệt với Lý Duật rồi vội vã chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm. Khi cô đến nơi thì Thẩm Nhạc Tranh đã chờ trong cửa hàng.

“Cậu chờ lâu chưa?” Ngu Hạ giơ tay sửa soạn lại kiểu tóc của mình.

Thẩm Nhạc Tranh lắc đầu, lắc lư cây bút sặc sỡ nhiều màu trong tay mình: “Hình như mẫu bút này mới sản xuất đấy, cậu có muốn mua cùng tớ không?”

Mắt Ngu Hạ sáng lên: “Muốn! Tớ còn muốn mua mấy cuốn vở nữa.”

Đối với Ngu Hạ mà nói, văn phòng phẩm càng nhiều càng tốt. Cô cảm thấy mình không có sở thích sưu tầm đồ đạc nhưng chỉ cần thấy văn phòng phẩm nào đó đẹp mắt, mình thích thì sẽ kìm lòng không đậu mua một đống. Cô không biết mình có dùng đến hay không, tóm lại chỉ cần mình sở hữu nó là được.

Cứ đến thứ hai hằng tuần, hai người sẽ đi dạo cửa hàng văn phòng phẩm, lúc rời đi sẽ xách theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ đựng đủ các loại văn phòng phẩm đa dạng phong phú.

Mua xong, hai người nhét văn phòng phẩm vào ba lô rồi vội vàng chạy đến sân thể dục để tham gia nghi thức chào cờ đầu tuần.

Cứ đến thứ hai hằng tuần, các học sinh của trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm sẽ phải đến trường sớm hơn mọi khi. Các học sinh sẽ tụ tập vào sáng sớm, trong đó còn bao gồm nghi thức chào cờ.

Sau khi giải tán, Ngu Hạ và các bạn học cùng nhau trở về lớp học. Chuông vào học còn chưa reo lên, Ngu Hạ vừa ngồi vào ghế thì đã nghe thấy Trâu Hành đang trò chuyện về kỳ thi tháng vừa rồi với các bạn.

Cậu ấy nói trong cuộc họp buổi sáng, có vẻ như tâm trạng của Trương Minh Tuyết không vui, Phùng Quang Lượng bắt chuyện với bà ấy mà bà ấy vẫn xụ mặt không thèm quan tâm, chắc là lần này thành tích thi tháng của lớp họ rất tệ.

Ban đầu Ngu Hạ không lo cho thành tích của mình. Ba mẹ cô không yêu cầu cô phải đạt thành tích cao cỡ nào, cho dù cô thi được điểm kém, ba mẹ cũng sẽ không răn dạy cô. Song nghe Trâu Hành và các bạn học thảo luận, cô bỗng nảy sinh tâm lý hồi hộp. Thoáng chốc, cô không còn tâm trạng nào để sắp xếp lại các món văn phòng phẩm xinh đẹp mà mình vừa mua, chỉ nhét chúng vào hộc bàn rồi nằm lên bàn ngẩn người.

Một lát sau, cô đưa mắt nhìn về phía thiếu niên đang đọc sách bên cạnh: “… Lý Duật.”

Lý Duật quay sang nhìn cô: “Chuyện gì?”

Thấy thái độ bình tĩnh thản nhiên của anh, Ngu Hạ thầm nghĩ xem ra anh không hề lo lắng về thành tích của mình, không cần thiết hỏi anh. Nghĩ vậy, Ngu Hạ thốt ra một câu: “Cậu đang đọc sách gì vậy?”

“…”

Lý Duật cũng hơi kinh ngạc vì thấy cô hỏi mình chuyện này. Anh dừng lại một lát rồi giơ bìa sách lên cho cô xem.

Nhìn những hành tinh sắc màu rực rỡ được in trên trang bìa, Ngu Hạ di chuyển tầm mắt xuống dưới, dừng lại trên dòng chữ [Dạo chơi quanh hệ mặt trời]. Cô hơi kinh ngạc, song cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.

Cô nhớ Ngu Thanh Quân từng nói với mình, các môn toán học và vật lý Lý Duật đều rất giỏi, anh thích đọc sách thiên văn cũng là điều hết sức bình thường. Hơn nữa đám nam sinh nữ sinh lứa tuổi bọn họ đều có sự tò mò nhất định đối với sự bí ẩn của lĩnh vực thiên văn học.

“Hay không?” Ngu Hạ hỏi.

Lý Duật: “Không tệ lắm.”

Ngu Hạ ừ một tiếng, nhớ lại dáng vẻ chuyên chú của anh vừa rồi, cô rất muốn hỏi anh vì sao cậu rõ ràng rất thích vật lý mà lại chọn chuyển sang lớp xã hội bọn họ?

Song lời nói đến bên miệng, Ngu Hạ lại cảm thấy không nên.

Cô có thể cảm nhận được Lý Duật không muốn, cũng không thích nhắc đến chuyện này.

Khoảng thời gian trước, Ngu Hạ từng nghe thấy các bạn học khác hỏi bóng hỏi gió Lý Duật, tại sao anh lại học môn xã hội. Tất nhiên, trong số những người đặt câu hỏi còn có Khuyết Ánh Tuyết. Đó là một buổi chiều tối, Khuyết Ánh Tuyết sang đây tìm Lý Duật nói thành phố của họ sắp bắt đầu tổ chức đăng ký tham gia thi Olympic vật lý, cô ta hỏi Lý Duật có đăng ký không.

Lý Duật trả lời anh không đăng ký.

Khuyết Ánh Tuyết nhìn anh, vốn định khuyên nhủ nhưng người này chẳng thèm nể mặt nữ thần của trường chút nào, vừa trả lời xong thì lập tức nằm úp mặt xuống bàn học giả vờ ngủ, từ chối giao lưu.

Không còn cách nào khác, Khuyết Ánh Tuyết đành phải buồn bã rời đi.

“Ngu Hạ.” Chú ý tới ánh mắt ngơ ngác của người bên cạnh, Lý Duật gọi cô một tiếng: “Cậu định hỏi gì?”

Ngu Hạ im lặng nhìn anh, lắc đầu: “Không có gì, vừa rồi tôi chỉ ngẩn người thôi.”


Lý Duật: “…”



Tiết học đầu tiên của thứ hai là môn toán mà Ngu Hạ ghét nhất.

Tiếng chuông vào học vang lên, Phùng Quang Lượng cười hớn hở ôm một xấp bài thi vào phòng học. Ông ấy gọi tên lớp một tiếng rồi nhìn quanh một lượt, không giao bài thi cho đại biểu môn toán như mọi khi để cậu ấy phụ trách phát bài thi cho học sinh, mà hắng giọng rồi nói: “Bây giờ thầy sẽ phát bài thi tháng lần trước cho các em, các học sinh được gọi tên lên đây nhận bài thi.”

Đọc thành tích thi cử ngay trước mặt học sinh cả lớp, chẳng khác nào nướng đám học sinh bị điểm kém trên lò lửa.

Thoáng chốc, cả lớp như nổ tung, tiếng líu ríu liên tiếp vang lên.

Phùng Quang Lượng cũng chẳng để bụng, nói tiếp: “Kỳ thi tháng lần này, lớp xã hội chúng ta có mấy học sinh thi rất tốt, thậm chí có em được điểm tối đa.”

Nhắc đến học sinh được điểm tối đa, ông ấy đưa mắt nhìn dãy bàn cuối lớp.

Mọi người ồ lên.

Ngay sau đó, Phùng Quang Lượng đọc tên học sinh đạt điểm tối đa: “Lý Duật.” Ông ấy nhìn chằm chằm vào anh: “150 điểm.”

Lý Duật đứng dậy, toàn thể học sinh cả lớp đồng loạt nhìn về phía anh, ai nấy đều kinh sợ.

Ngu Hạ cũng vậy. Cô có thể nhận thấy Lý Duật học toán rất giỏi nhưng không thể ngờ được rằng, kỳ thi tháng đầu tiên mà anh vừa chuyển đến trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm đã thi được điểm tối đa môn toán.

Lý Duật là học sinh duy nhất đạt điểm tối đa của lớp. Tuy nhiên hạng nhì cũng không kém cỏi, đại biểu môn toán cũng thi được 140 điểm.

Ngu Hạ có thể đoán được sơ sơ điểm của mình, quả nhiên cô lại vừa vượt qua điểm trung bình.

Lúc đọc điểm của cô, Phùng Quang Lượng nói bằng giọng đầy ẩn ý: “Có một số bạn đừng tập trung hết vào một hai môn mình thích. Môn nào càng kém thì càng phải chú tâm học tập nhiều hơn mới được.”

“…”

Sau khi nhận bài thi trở về chỗ ngồi của mình, Ngu Hạ nhìn chằm chằm vào con số 91 trên bài thi, sau đó im lặng dời tầm mắt sang bên cạnh, ngẩn người nhìn con điểm 150.

Rốt cuộc phải học kiểu gì chứ?

Vì sao lại có người thi toán được điểm tối đa chứ? Đối với Ngu Hạ mà nói, người này quá bi3n thái.

Chú ý tới tầm mắt của cô, Lý Duật hơi nghiêng đầu: “Biểu cảm của cậu…”

Anh còn chưa nói hết câu thì Ngu Hạ đã hỏi ngay: “Biểu cảm của tôi thì sao?”

Giọng Lý Duật vẫn lạnh nhạt trong trẻo như mọi khi nhưng lại ấm hơn bình thường đôi chút: “Kiến thức nền tảng của cậu không kém.”

“?” Ngu Hạ sửng sốt trong chốc lát rồi mới hoàn hồn: “Cậu đang nói cái gì vậy?”

Cô lẩm bẩm: “Không phải tôi đang buồn vì điểm thi toán của mình đâu, trong lòng tôi biết rõ trình độ của mình mà. Chẳng qua tôi thấy bài thi của cậu nên cảm thấy cậu rất bi3n thái thôi.”

Lần này, người cạn lời biến thành Lý Duật. Anh không rõ, vì sao anh lại thành bi3n thái mất rồi?

Sau tiết học đầu tiên, toàn bộ học sinh cả khối đều hay tin, lớp xã hội 11/2 xuất hiện một học sinh thi toán học được điểm tối đa, đó là học sinh chuyển trường Lý Duật.

Điều khiến mọi người khiếp sợ hơn nữa chính là đến giờ nghỉ giải lao sau tiết học thứ hai, các học sinh xuống lầu làm thể dục giữa giờ thì phát hiện, thành tích thi tháng của toàn khối đã được dán trên bảng thông báo trong sân trường.

Tập thể dục xong, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh chưa kịp đến gần bảng thông báo thì lập tức nghe thấy có học sinh kinh hô: “Định mệnh, hạng nhất toàn khối của tụi mình đổi người rồi.”

“Đổi thành ai?”

“Lý Duật, cậu ta thật bi3n thái, cậu ta đạt điểm tối đa mấy môn lận!”