Đá Chanh Tuyết

Chương 26: Mâu thuẫn




Sau hai tuần, chúng tôi đã nhận được điểm của tất cả mọi môn. Vẫn như mọi năm, tôi đứng nhất lớp, Đoàn Minh - lớp phó học tập đứng thứ hai, theo sau là Bùi Hoàng Dương và Trần Huỳnh Tú Vi.

Tôi rất hài lòng với kết quả này, nhưng điều khiến tôi có thể thờ phào nhẹ nhõm đó chính là Huy Anh được hẳn 8,25 môn Lý. Đúng là học trò cưng của tôi!

Chuyện thi cử đã xong, lớp tôi chủ yếu tập trung vào văn nghệ tháng 11. Cuối tuần này, các lớp sẽ phải nộp lại danh sách đăng kí tiết mục chính thức. Vốn đó là nhiệm vụ của lớp phó văn thể mỹ, tức là Oải Hương, nhưng hôm ấy, nhỏ con gái nhà tôi nghỉ học, tôi đành thay con nhỏ đi đăng kí.

Lại nói về chuyển biến tình cảm giữa con gái và con rể, tụi nó bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Lúc tập văn nghệ, có mấy động tác cần phải tương tác với nhau, nhìn hai đứa cứ bẽn lẽn, mặt thẹn thùng, tôi vui gần chết.

***

Tôi đang cầm xấp chuyên đề ôn thi học sinh giỏi, đi dọc lên tầng hai, men theo những bậc thang, tốc độ của tôi không quá nhanh, nhưng có lẽ người ở hành lang bên kia lại quá vội, không tránh được việc chúng tôi đâm sầm vào nhau.

Chiều cao gần tương đương nên tôi có thể cảm nhận rõ tiếng bốp từ sự va chạm không đàn hồi giữa hai cái đầu. Cũng may đó không phải là va chạm đàn hồi hay va chạm xuyên tâm, nếu không, tôi chưa kịp giàu đã mắc chấn thương sọ não.

- Ối, em xin lỗi, chị không sao chứ?

Tôi xoa hai bên thái dương để chắc chắn mình chưa thăng thiên. Vừa ngước mắt nhìn cảnh vật phía trước, tôi đã thấy hình ảnh một bé đeo bảng tên lớp 10 Lý, liên tục nói xin lỗi.

Con bé này không có nhan sắc như những hot girl, mỹ nữ trong trường, nhưng lại có nét hồn nhiên, ngây thơ nên có ở độ tuổi học trò. Mái tóc thẳng dài tự nhiên và mái thưa cắt theo kiểu Hàn Quốc khiến con bé trông vừa đáng yêu, vừa dễ gần. Giọng con bé cũng ngọt ngào như kẹo ngọt:

- Chị là Vũ An Mộc Miên lớp 12 Lý phải không ạ?

- Đúng rồi.

Tôi vừa đáp lời, vừa tranh thủ nhặt mấy tờ giấy A4 đang nằm tán loạn trên nền nhà. Con bé cũng cúi người nhặt giấy cho tôi, miệng nhanh nhảu nói tiếp:

- Em tên là Thùy Anh, học lớp 10 Lý ạ. Em cũng đang học bồi dưỡng học sinh giỏi. Thầy cô đội tuyển Lý khen chị hoài luôn, nên em ngưỡng mộ chị lắm ạ.

Tôi hơi bất ngờ, chưa nghĩ đến việc trong mái trường này có người ngưỡng mộ cái tên "Vũ An Mộc Miên" luôn ý.

- Cảm ơn em nhé. Em đi đâu mà vội thế?

- Dạ, em đi đăng kí tiết mục văn nghệ. Chị cũng thế ạ?

Tôi nhoẻn miệng cười, gật đầu thay cho câu trả lời. Chúng tôi cùng bước vào văn phòng đoàn, con bé ghi trước, tôi ghi sau. Trong khi tôi đang điền tên bài hát "Tự tâm và Hương Đất Việt", con bé bỗng hỏi:



- Ủa lớp chị cũng đăng ký bài Tự tâm sao?

Nghe như vậy, tôi lập tức biết có chuyện rồi, nhẹ nhàng dò hỏi:

- Sao vậy em?

- Lớp 12 Văn cũng đăng ký tiết mục này, nhưng ghi danh từ hôm qua rồi ạ.

Lại là 12 Văn, đúng là có duyên quá! Dù chuyện đá bóng có vẻ như đã được giải quyết, nhưng thực ra sóng gió vẫn cuộn trào giữa hai lớp. Đặc biệt, 12 Văn vẫn còn ôm nỗi cay cú, lúc nào chúng tôi đi ngang qua phòng học của 12 Văn cũng nghe những lời bàn tán xì xào.

- Lạ thật, chị tưởng hôm nay mới bắt đầu đăng ký.

- Lớp 12 Văn có chị Thanh Thủy là bí thư của ban chấp hành đoàn trường ý chị, nên đăng ký từ hôm qua rồi.

À thì ra có cơ cấu cả, tôi chưa dám tưởng tượng nếu lũ lớp tôi biết chuyện này sẽ ra sao, có lẽ sẽ xảy ra một trận cãi nhau nữa.

Tôi vội cảm ơn Thùy Anh rồi trở về lớp. Trước khi đi, con bé nở một nụ cười tươi và vẫy tay nhiệt tình chào tạm biệt tôi.

***

- Tao đã nói mà, trùng bài hát với lớp nào cũng được, trùng với 12 Văn thì chẳng phải hết suất được chọn rồi sao? Khối chuyên Văn năm nào chẳng thắng giải về múa đương đại.

Trần Huỳnh Tú Vi khoanh tay, xổ một tràng dài, khuôn mặt nhăn nhó của nó làm ai cũng im thin thít. Oải Hương không có mặt, Tú Vi mắng như thế, ai trả lời nó được. Khoảng tầm hơn một phút sau, Phạm Như mới ôn tồn trả lời:

- Quan trọng lớp mình có kỉ niệm với nhau, nếu không được chọn thì cũng không sao đâu.

- Mày không nghĩ đến số tiền thuê phòng tập, thuê trang phục, tiền nước nôi và ti tỉ thứ tiền khác dành cho văn nghệ à?

Câu hỏi mang tính sát thương của Tú Vi khiến khuôn mặt khoan thai của Phạm Như khẽ biến sắc, mọi người đều ái ngại nhìn nhau. Dẫu biết Tú Vi tính tình dễ quạu, nhưng nhìn nó khó chịu với mọi người hết lần này đến lần khác, ai trong đội múa cũng lắc đầu ngán ngẩm.

Lan Trần không nhẫn nhịn được nữa, chất giọng chanh chua của nó nghe rõ mồn một:

- Ê Trần Huỳnh Tú Vi, mày cứ nạt nộ mọi người như thế, ai ưa mày nổi. Lúc tập văn nghệ thì hét inh ỏi, bắt người này, người kia làm theo ý mình. Mày chẳng có chức quyền gì mà hành xử như thể mình vẫn còn làm lớp trưởng, bớt bớt cái tính cộc cằn của mày lại đi.

Dù những lời của Lan Trần không sai, nhưng những lời ấy rất dễ gây tổn thương. Vả lại Tú Vi cũng mang tâm hồn nhạy cảm đằng sau vẻ ngoài dễ nóng giận, cau có. Nghe xong câu nói ấy, cậu ta không nói không rằng, bỏ ra khỏi lớp, mặc lời khuyên can của những đứa xung quanh. Chúng tôi chỉ còn dành những ánh mắt mệt mỏi cho nhau, bầu không khí càng lúc càng sượng sùng.



Buổi tập văn nghệ kết thúc sớm hơn mọi ngày vì chuyện cãi nhau. Tôi cũng chẳng biết làm sao, tính tôi không hợp với Tú Vi và Lan Trần, tôi rất sợ những mâu thuẫn trong quá trình làm việc chung với nhau. Tôi chẳng biết đứng về phe ai, cũng không muốn nhìn người ta cãi nhau đến long trời lở đất.

Bình thường Huy Anh sẽ chở tôi về những hôm chúng tôi tập văn nghệ muộn, nhưng hôm nay nó có vẻ đang còn giận dỗi chuyện gì đó, giọng nói lúc kêu tôi lên xe rất ấm ức, thậm chí còn khiến tôi hoài nghi bản thân.

- Thôi, tao tự về được.

- Đêm hôm khuya lắc, khuya lơ, để tao chở về cho. Lũ lớp mình về hết rồi, mày không cần lo bị đồn lung tung.

Tôi vẫn có chút lưỡng lự, bọn "năm anh em siêu nhân" đã về hết đâu. Thế nhưng dường như Huy Anh lại hiểu lầm suy nghĩ đang chạy trong đầu tôi theo một hướng khác:

- Hoàng Dương chở Oải Hương về rồi, mày không cần chờ thằng nhóc đó.

- Ơ nói gì vậy trời?

Tôi ngơ ngơ ngác ngác, Hoàng Dương thì liên quan gì đến tôi? Không lẽ vì câu nói đùa đó, Huy Anh hiểu lầm.

- Đừng thích Bùi Hoàng Dương.

Huy Anh trầm giọng nói, câu ấy nghe như thể cảnh báo hơn là mang ý khuyên bảo.

- Tại sao?

- Thằng Dương không đẹp trai bằng tao.

Đẹp trai quan trọng đến thế à? Đối với một người yêu cái đẹp như tôi thì quan trọng thật...

Tôi định lên tiếng giải thích thì đám con trai đã kêu tên Huy Anh rất cuồng nhiệt, chắc lại có chuyện gì đó. Huy Anh nhíu mày dặn dò tôi:

- Mày chờ tao đi, tao chở về.

- Thôi, tao tự đi được, có gì về nhà tao báo mày nhé!

Cuối cùng không thể chịu nổi trước sự réo tên của lũ bạn cùng nụ cười kiên trì muốn được đi về một mình, Huy Anh đành phải nhắc nhở tôi về nhà cẩn thận thêm một lần nữa, sau đó mới xoay lưng đi vào tòa nhà. Trước khi vào hẳn, Huy Anh ngoảnh mặt nhìn tôi lần nữa.

Au: một chương demo trước sóng gió nè.