Một tuần sau, Hạ Sanh đến trường học.
Bùi Hướng Dương đến mới vui mừng phát hiện hắn ngồi một mình ở bàn dưới cùng mặt nhìn ra cửa sổ, tóc mái hắn khá dài che mất nửa bên mặt không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Sanh không đi học một tuần ở lớp học vẫn không dẫn đến bao nhiêu gợn sóng, mấy đứa trẻ khác bàn bạc về hắn tràn ngập ác ý.
Sau buổi đọc bài, cô Lý đến lớp nói rằng muốn điều chỉnh chỗ ngồi. Tờ giấy viết chỗ ngồi được dán lên bảng, một đứa bé tính cách hoạt bát nhfin thấy tên mình ngồi cạnh Hạ Sanh bắt đầu òa khóc.
Cô Lý chính vì suy xét tính cách đứa nhỏ này hòa đồng có lẽ sẽ ngồi chung với Hạ Sanh nên xếp với nhau, khá bất ngờ đứa bé lại phản ứng lớn như vậy. Chuyện này làm cô ta khó xử, từ lần trước Hạ Sanh ở trước mặt mọi người cầm cục đá đập người đến đổ máu bể đầu, các học sinh trong lớp đều sợ hắn. TRước đó ngồi cùng bàn với Hạ Sanh là một bạn nữ, bị kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ lần kia bạn nữ không chịu đến trường mà ở nhà khóc thật lâu nói không muốn ngồi với Hạ Sanh nữa.
Cô Lý nhẹ giọng dỗ dành đứa bé đang khóc, thằng bé vẫn nhất quyết không chịu ngồi kế Hạ Sanh.
Cô ta đảo mắt các bạn học khác hỏi, " Có bạn nào muốn ngồi kế bạn Hạ Sanh không? Thành tích học tập của em ấy rất tốt, có thể giúp đỡ các em trong học tập."
Lớp học đang xôn xao nháy mắt lặng nhưu tờ, các bạn học nhìn nhau không ai dám lên tiếng. Cô Lý đã sớm đoán được tình hình sâu kín thở dài.
Đúng lúc này, một bàn tay giơ lên âm thanh nho nhỏ lắp bắp chậm rãi nói, " Cô, cô ơi em, em muốn ngồi cùng, cùng bạn Hạ Sanh."
Ánh mắt cô Lý sáng lên nhìn thấy Bùi Hướng Dương đáy lòng có hơi phức tạp.
Tình huống gia đình Hạ Sanh phức tạp thế nào cô ta cũng hiểu, đứa trẻ được nuôi dưỡng trong môi trường như vậy rất khó ở chung. Bùi Hướng Dương đầu óc lại chậm hơn các bạn, nhuwg đặc biệt ngoan để hai đứa ngồi chung bàn cô Lý lo lắng, xác nhận một lần nữa, " Bùi Hướng Dương, em chắc chắn chưa?"
Bùi Hướng Dương gật đầu, " Em, em muốn ngồi, ngồi với Hạ, Hạ Sanh."
Cậu lặp lại lần nữa.
Hạ Sanh ngồi một mình nghe thấy cô giáo hỏi câu hỏi kia, hai bàn tay để dưới ngăn bàn gắt gao nắm chặt. Hăn đã quen với sự bài xích lạnh nhạt của thế giới này, dù sao trên thế giới này cuxg không có ai thích hắn, tiếp nhận hắn.
Lại đúng lúc này một giọng nói non nớt, nói lắp vang lên. Trái tim Hạ Sanh hẫng đi một nhịp.
Hắn rũ mắt, khôi phục dáng vẻ thờ ơ.
Chuyện đổi vị trí cứ như vậy được quyết định, đứa bé ngồi cùng bàn Hạ Sanh thúc giục Bùi Hướng Dương nhanh chóng chuyển chỗ. Năm 3 tiểu học có không nhiều sách giáo khoa, rất nhanh mọi thứ đã dọn xong.
Bùi Hướng Dương ngồi cạnh Hạ Sanh, vừa bắt đầu bạn cùng bàn mới của cậu đã chẳng nói một lời thậm chí nhìn cuxg không thèm nhìn cậu. Bùi Hướng Dương chào hắn, người kia giống như là đoán được cậu muốn làm gì, dùng phấn kẽ một đường vĩ tuyến 38 giữa hai đứa.
" Câm miệng, đừng có nói chuyện với tôi." Hạ Sanh lãnh khốc mà phá hết lời chưa nói của Bùi Hướng Dương.
Nếu như là đứa bé khác sẽ sớm bị Hạ Sanh dọa chạy, chính là Bùi Hướng Dương đối với việc hắn lạnh nhạt hay bài xích cậu không có bất mãn gì. Hạ Sanh không để ý đến cậu vậy thì cậu chuyên chú sửa sang lại sách.
.
Buổi chiều tiết học thể dục, Bùi Hướng Dương bị các bạn nữ lôi kéo cầm dây quay cho các bạn khác nhảy. Cậu nói chuyện lắp phản ứng chậm nhưng được cái tính cách tốt bụng, người khác chọc ghẹo cuxg không tức giận hơn nữa lớn lên xinh đẹp rẩ nhiều bạn nữ yêu thích.
Trịnh Khải Đông thấy Bùi Hướng Dương bị các bạn nữ vây quanh, trong lòng không thoải mái dùng hết sức gào thét, " Bùi Hướng Dương, là con trai phải cùng tụi tao chơi đá bóng."
Từ Lệ Lệ chắn trước mặt Bùi Hướng Dương, " Trịnh Khải Đông cậu ngang ngược gì đó, là bọn mình rủ Bùi Hướng Dương chơi trước."
Hai đám người bắt đầu gây lộn, ánh mắt cậu vẫn dừng ở trên người Hạ Sanh.
Hắn ngồi một góc trên sân thể dục, thần sắc lãnh đạm nhìn một bên không biết nghĩ gì. Bùi Hướng Dương nghiêm túc nhớ lại, Hạ Sanh hiếm khi nói chuyện, càng không tham gia hoạt động nào chung nhóm. Giống hiện tại, đều ngồi một mình một góc.
Hắn mới chín tuổi đã cô độc như vậy ư.
Bùi Hướng Dương cuối cùng chọn chơi đá bóng, lý do đơn giản là vì cậu muốn cùng chơi với Hạ Sanh.
" A, Bùi Hướng Dương cậu đi đâu đó!"
Cậu ôm trái bóng, chạy chậm đến trước mặt Hạ Sanh.
Trên mặt đất có một bóng dáng xuất hiện, Hạ Sanh ngẩng đầ, ánh mặt trời khá chói mắt sau khi định thần, hắn thấy rõ khuôn mặt nhóc nói lắp xinh đẹp hơn so với con gái.
Bùi Hướng Dương giống như ngày trước, cẩn thận giơ quả bóng đến trước mặt Hạ Sanh, " Đá, đá bóng."
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía Bùi Hướng Dương. Đã thấy mấy đứa nhóc còn lại đã chạy đến kéo Bùi Hướng Dương đi, " Cậu ôm bóng chạy qua chỗ này làm gì, chút nữa Trịnh Khải Đông nó lại nổi nóng."
Cậu bị các bạn nhỏ khác kéo lùi về sau, ánh mắt quật cường nhìn Hạ Sanh ý muốn rủ hắn cùng chơi.
Hạ Sanh ngoảnh mặt đi.
Thân hình Trịnh Khải Đông to con, tố chất thân thể thì bằng với đám con nít. Nó đấu đá lung tung trên sân rồi đá bay ra ngoài đễ khi dễ bắt Bùi Hướng Dương đi nhặt bóng.
Bùi Hướng Dương hiếm khi tham gia hoạt động nhiều người như vậy, đời trước một đoạn thời gian cuối cùng cuộc đời cậu vẫn ở trong biệt thự nhà Bùi Ngọc, ngoại trừ em trai không gặp bất cứ ai khác.
Tuy biết rõ mấy đứa nhóc này xem thường cậu nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt này không đáng để so đo với con nít. Cậu vẫn không biết mệt hết lần này đến lần khác đi nhặt bóng, ý đồ muốn hòa nhập vào tập thể.
Hạ Sanh ngồi ở ngoài, mỗi khi đi nhặt bóng cậu sẽ cố ý chạy đến gần hắn, một lần lại một lần không hề biết mệt mỏi rủ rê hắn chơi cùng.
Hạ Sanh chưa bao giờ gặp người nào khó chơi như vậy, mỗi lần đầu lãnh đạm nghiêng mặt không tiếng động ra vẻ cự tuyệt. Mấy lần hành động rõ ràng như thế những đứa bé khác sẽ bực bội rời đi. Nhưng nhóc nói lắp giống như không hề biết giận, miệng còn cười tươi. Hắn mà không phản ứng gì thì lần sau còn dám chạy lại.
Hạ Sanh nhìn nhóc nói lắp liên tục bị hắn từ chối mắt cười vui vẻ ôm quả bóng, trong tiếng gọi của bạn bè bước chân ngắn nhỏ chạy về hướng đám người.
Bàn tay giấu trong đồng phục đang thả lỏng lần nữa siết chặt.
.
Buổi chiều tan học, Bùi Hướng Dương đi một mình về nhà.
Hạ Sanh không có người thân ruột thịt, không có bạn bè. Hắn như một con sói đơn độc đi dạo giữa thế giới xa lạ, đáy lòng tràn ngập tuyệt vọng và phẫn nộ đối với nơi đây.
Mỗi ngày hắn đều sẽ nhìn thấy màn trình diễn gia đình hạnh phúc trước cổng trường, mấy cảnh tượng đó khiến hắn buồn cười.
Vừa bước đến cổng trường, đột nhiên nghe thấy có người hô, " A Sanh!"
Thân thể Hạ Sanh run lên, tiếng gọi qua đi một đứa trẻ khác nhanh như bay chạy vụt qua hắn nhảy vào lòng người phụ nữ vừa kêu " A Sanh"
Hắn rũ mắt, bước chân cố gắn bước nhanh hon. Vì rũ đầu không ai nhìn thấy biểu tình hắn như thế nào.
Đương nhiên ngoại trừ Bùi Hương Dương cũng chẳng ai thèm chú ý Hạ Sanh. Hôm nay cậu đã nói với Trần Vọng Thủy ba sẽ đến đón cậu, thật ra ba cậu cũng không đến được. Cậu sẽ tự đi về nhà.
Bùi Hướng Dương thấy Hạ Sanh rời đi, cậu chạy theo phía sau lưng hắn. Nơi cậu ở cùng một tiểu khu với nhà ba mẹ nuôi Hạ Sanh, hai người đi về cùng nhau rất tiện đường. Nhưng cậu phát hiện hôm nay Hạ Sanh không về nhà ba mẹ nuôi ngay mà đi về phía chung cư cũ nát.
Quả nhiên trong lòng hắn, ngôi nhà kia không phải là nhà chân chính.
Đã qua nhiều chuyện nhưu vậy, Hạ Sanh vẫn không muốn tin bản thân thật sự bị mẹ vứt bỏ. Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Hướng Dương càng vì Hạ Sanh mà khó chịu.
Hạ Sanh đi phía trước, Bùi Hướng Dương trộm đi theo phía sau.
Cậu biết rằng Hạ Sanh đề phòng tất cả mọi thứ xung quanh, cậu không dám đi gần mà duy trì một khoảng cách với đối phương. Bùi Hướng Dương sợ hắn bắt gặp thì chán ghét cậu. Tiết thể dục hôm nay hắn tựa hồ rất không có kiên nhẫn.
Vết thương ở chân Hạ Sanh chưa hồi phục hắn đi đường chập chững, cũng có thể là vết thương cũ đã lành lại nhận thêm vài vết thương mới. Nghĩ đến khả năng này, trong lòng cậu co rút đau đớn.
Đột nhiên, Hạ Sanh dừng lại giống như sắp quay đầu lại. Bùi Hướng Dương cho rằng bản thân đã bị phát hiện, vội trống vào lùm cây bên cạnh ngồi xổm như các bạn chó con.
Chờ cậu ra khỏi bụi cây, Hạ Sanh lại cất bước đi rồi, Cậu như hộ hoa sứ giả, một đường hộ tống Hạ Sanh về nhà.
Bùi Hướng Dương không biết, lúc cậu rời khỏi chung cư, trên hàng hiên đen kịt không một tia sáng có người ghé vào lan can rũ mắt nhìn cậu mang cặp sách đi xa.
P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.