Sự việc của Hạ Sanh làm Bùi Hướng Dương đau lòng từ bệnh viện đến khi về nhà, khi đi ngủ cậu lắn qua lộn lại ngủ không yên.
Đời trước cuộc sống tuy rằng không tốt lắm ở nhà cậu cũng thường chịu sự vắng vẻ, cái chính là cha mẹ đều hoàn thành nghĩa vụ nuôi dưỡng và chưa bao giờ đánh mắng cậu.
Vì thế khi nhìn Hạ Snah đầy vết thương cậu không thể tưởng tượng được từng ngày trôi qua Hạ Sanh đã bị hành hạ như thế nào. Cậu bị người khác sau lưng chê đứa ngốc nói lắp ngoài mặt không chú ý đến nhwung trong lòng nhịn không được buồn cả nửa ngày trời. Hạ Sanh bị người khác đánh giá mẹ hắn, một bên còn bị người khác đánh chửi.
Thể xác và tâm hồn cùng bị tổn thương, đứa trẻ mới lớn làm sao mà chịu nổi.
Bùi Hướng Dương nằm trên giường, ngón tay đan vào nhau thật chặt mặt vùi vào gối đầu, tránh cho khóc thành tiếng làm ảnh hưởng giấc ngủ Bùi Ngọc.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, là ba đã về.
Cậu càng không dám phát ra âm thanh nào, muốn đem tiếng nức nở áo xuống yết hầu sợ ba mẹ nghe được sẽ đi vào phòng.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói chuyện.
" Tiểu Ngọc ngủ rồi à?"
" Đã ngủ từ sớm rồi. Hôm nay cô Lý lại gọi điện cho em, ngày mai anh có thời gian rảnh không?"
" Cô Lý, cô Lý nào cơ?"
" Là cô giáo chủ nhiệm của Hướng Dương."
" Có chuyện gì?"
" Nói là muốn trao đổi chuyện để Hướng Dương lưu ban."
Bùi Hướng Dương đang chìm trong bi thương siết chặt trải giường, mấy ngón tay đều bị đỏ lên.
Dột nhiên phía sau bị người nắm lấy quần áo, Bùi Ngọc vốn đã ngủ thì tỉnh lại nửa tỉnh nửa mê tìm kím Bùi Hướng Dương.
Giọng Bùi Ngọc mềm mại, " Anh trai, anh trai."
Bùi Hướng Dương cả người căng chặt, vội dùng gối xoa mặt sợ bị Bùi Ngọc nhìn thấy cậu khóc.
Bùi Ngọc thấy Bùi Hướng Dương không để ý đến mình, tay nhỏ đặt lên eo cậu nỗ lực ôm lấy cậu, gương mặt dán đến sau lưng Bùi Hướng Dương rất nhanh tiếp tục ngủ.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã có tiếng cãi vã.
" Ngày mai anh còn phải đi gặp khách hàng, không thể đến."
" Anh mỗi ngày đều chỉ biết đi xã giao, đến trường con một chuyến có mất bao nhiêu thời gian đâu! Anh nói thử xem, từ khi Hướng Dương lên tiể học tới nay có lần nào anh đến trường con chưa?"
" Anh vất vả bôn ba kiếm tiền là vì cái gì!...."
" Bùi Tử Giang anh đây có ý gì hả, Hướng Dương tuy là đứa ngốc cũng là con của anh đấy!"
Bùi Hướng Dương dùng tay che lỗ tai, lời khắc khẩu kia vẫn không ngừng bay thẳng vào tai cậu.
Trong trí nhớ, cha mẹ luôn cãi nhau, lý do mỗi lần đều là vì đứa con bị sốt đến ngốc là cậu.
Vợ chồng Bùi gia đang cãi nhau ở phòng khách, cửa phòng đột nhiên mở ra hai người quay đầu lại nhìn đã thấy Bùi Hướng Dương mặc áo ngủ đứng ở cửa nhìn bọn họ.
Vì lúc nãy mới khóc nên hốc mắt cậu vẫn còn hồng hồng, Phương Nhã Lan nhìn liền hiểu con hơn phân nửa là nghe thấy bọn họ nói gì.
Trong lòng bà không chịu nổi, vì chăm lo cho gia đình hai bọn họ đều phải làm việc cực lực. Một chút quan tâm duy nhất đều dành hết cho đứa con út thân thể không tốt, đối với đứa con giữa đêỳ thiếu sự quan tâm và dạy dỗ. Chuyện Bùi Hướng Dương là do hai vợ chồng sơ sẩy mới thành ra như vầy.
Phương Nhã Lan đi đến " Sao con lại ra đây?"
Bùi Hướng Dương ngón tay gắt gao nắm chặt góc áo, cậu đang rất khẩn trương. Cậu hiểu được bản thân hoàn toàn đối lập với anh cả và em trai khiến ba mẹ mất mặt nên đời trước không hề chủ động nói cho cả hai người thứ bản thân muốn. Sau khi thành niên loại sợ hãi bị chán ghét này cùng với sự tự trách khiến cậu không thể bàn đến điều kiện gì với hai người.
Nhưng đêm hôm nay cậu đã hạ quyết tâm, cậu không thể lưu ban như đời trước. Tiếp tục học cùng lớp là cơ hội duy nhất của cậu để tiếp xúc với Hạ Sanh, đời trước vì lần lưu ban này mà cả hai như nước giếng và nước sông.
Cậu lấy hết dũng khí nói, " Ba, ba mẹ, con không, không muốn lưu ban."
Bùi Hướng Dương rất ít khi nói chuyện với ba mẹ, ở nhà còn trầm mặc hơn ở bên ngoài. Cậu vĩnh viễn nhớ rõ, đời trước trường học cho hcoj sinh được nghỉ về nhà sớm, cậu vô tình nghe thấy ba mẹ nói chuyện với nhau.
Mẹ tránh ở trong phòng, bụm mặt khóc thút thít nói bà sợ hãi khi nghe thấy Bùi Hướng Dương nói chuyện, mỗi lần nghe thấy sẽ làm bà nhớ lại sai lầm của mình.
Bùi Tử Giang sắc mặt mệt mỏi khi nghe thấy đứa con thứ hai lắp bắp nói chuyện trong cơn say giống như chấn động. Phuong Nhã Lan lần đầu tiên nghe cậu biểu đạt ý kiến của mình, đáy lòng cảm thấy áp lực hỏi cậu, " Vì sao con không muốn lưu ban? Lưu ban thì con có thể theo kịp tiến độ học tập của giáo viên, không tốt sao?"
Bùi Hướng Dương lắc đầu, " Lần, lần kiểm tra, tra giữa kì này con, con nhất định tiến, tiến bộ hơn. Không, không lưu ban được không, không ạ?"
Đây là lần đầu tiên sau sự việc ngoại ý muốn kia Bùi Hướng Dương mở miệng nói chuyện vưới bà nhiều như vậy. Nội tâm Phương Nhã Lan xót xa, bà xoay qua nhìn chồng, đồng thời che giấu đáy ắt thất thố với con trai thứ.
Bùi Tử Giang nhìn hai mẹ con họ, sau đó đi đến gần Bùi Hướng Dương duỗi tay xoa xoa đầu cậu, rồi gật đầu.
.
Bùi Hướng Dương không biết cậu có thành công thuyết phục ba mẹ không, hôm sau Phương Nhã lan dành chút thời gian đến trường cùng cậu. Mẹ và cô Lý nói chuyện gì cậu không rõ lắm. Chuyện tốt là sau khi trọng sinh dù cho tới nay thành tích cậu không được tốt nhưng mấy bài thi tiểu học chắc chắn không thành vấn đề. Cậu không sợ kì thi, hiện tại cậu lo lắng Hạ Sanh vẫn còn ở bệnh viện.
Để ngừa vạn nhất, Bùi Hướng Dương xin nghỉ giúp Hạ Sanh. Giáo viên đối với sự vắng mặt này không có kinh ngạc mấy, Hạ Sanh ha ba ngày không tới trường là chuyện bình thường.
Vừa tan học, cậu liền đi đến bệnh viện. Cậu đem tất cả tiền mừng tuổi để dành, số tiền không nhiều chỉ đủ mua chuối cho Hạ Sanh. Mang theo chuối đến phòng bệnh, nhìn thấy giường bệnh trống không, tất cả vật dụng đều được dọn dẹp.
Bùi Hướng Dương hỏi qua y tá mới biết Hạ Sanh đã xuất viện rồi.
Cậu đuổi theo ra ngoài bệnh viện, cuối cùng trên đường từ bệnh viện về nhà Hạ Sanh mới tìm được đứa bé tiều tụy bước đi khập khiễng.
" Hạ, Hạ Sanh!" Bùi Hướng Dương gọi tên hắn, Hạ Sanh lại làm như không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước, hắn kéo một chân bị thương bước đi nhanh hết sức có thể.
Bị thương nặng như vậy sao có thể xuất viện!
Cậu bước nhanh về phía trước ngăn trước mặt Hạ Sanh. Lúc này hắn mới nâng mí mắt lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt đảo qua cặp sách sau lưng và chuối trong tay Bùi Hướng Dương.
" Cậu, cậu..." Vì nói lắp, Bùi Hướng Dương vừa lo vừa hỏi.
Hạ Sanh đã lạnh lùng cắt ngang, " Tôi không có tiền."
Bùi Hướng Dương sửng sốt, hắn muốn nói gì? Đối diện ánh mắt lãnh khốc cậu đã minh bạch, Hạ Sanh muốn nói cậu đừng tự mình muốn làm gì thì làm, cậu không có tiền còn cho hắn cái gì.
Bùi Hướng Dương không rãnh mà sợ hãi hắn nữa, lớn mật đi đến muốn kéo Hạ Sanh đi bệnh viện tiếp tục điều trị.
Cậu không kịp nói câu nào nhưng Hạ Sanh đã hiểu rõ ý tứ, hắn không nhúc nhích vẫn như cũ thốt ra lời nói vừa tàn khốc vừa bình tĩnh, " Cậu có tiền sao?"
Bùi Dướng Dương dừng lại.
Đúng, Hạ Sanh không có tiền cậu cũng không có. Tiền viện phí hôm qua cũng là do Trần Vọng Thủy trả giúp. Do kinh tế trong nhà túng quẫn, tiền mừng tuổi mấy năm nay của cầu đều bị mẹ lấy dùng thành tiền mua đồ gia dụng. Phần còn dư lại đếm đi đếm lại cũng không đủ năm đồng, tất cả dùng để mua chuối cho Hạ Sanh.
Trong các tiểu thuyết trọng sinh, vai chính có thể nhờ vào tin tức trong tương lai mà dùng biện pháp khiến bản thân giàu lên. Còn Bùi Hướng Dương cậu không thể, cậu rất ít khi chú ý tới ngoại trừ việc trọng đại quốc gia.
Bùi Hướng Dương cảm thấy mình thật vô dụng, đời trước vô dụng trọng sinh cũng vô dụng.
Tuy rằng sau này lúc lên sơ trung cậu gặp vận may cớt chó trúng vé số một lần. Sinh ý làm ăn của Bùi Tử Giang từ đó phát triển không ngừng, còn mua được nhà ở thành phố, nhưng đó là chuyện của vài năm sau.
Hiện tại, tiền khám bệnh cho Hạ Sanh cậu không biết lấy đâu ra. Bùi Hướng Dương bị sự thật này làm vỡ mộng, cánh tay đnag lôi kéo buông thõng.
Hạ Sanh thấy thế, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa, hắn quá hiểu sự đồng tình thương hại trong phút giây của người khác Ngay cả một đứa nói lắp cũng trắng trợn mà thương hại hắn.
Trên đường về nhà, Hạ Sanh đi phía trước, Bùi Hướng Dương đi theo phía sau hắn.
Bởi vì chân bị thương Hạ Sanh bước đi rất chậm.
Mùa hè nóng bức, Hạ Sanh sớm thay lại bộ quần áo tay dài quần dài mà y tá ném thfung rác. Hắn hiểu rõ, trên thế giới này không có tình cảm nào vĩnh hằng không thay đổi, tất cả cảm xúc là do tâm huyết dâng trào và xúc động nhất thời. Thời khắc nhận thức được, hắn không hề yêu cầu bất cứ ai phải đòng tình và giúp đỡ hắn.
Lần lượt cho hy vọng cuối cùng chỉ có thể là càng nhận lại nhiều tuyệt vọng hơn thôi.
Hạ Sanh một đường khập khiễng di chuyển, hôm qua Hạ Giang đánh một gậy vào chân trái hắn cẳng chân đã bị gãy xương, hơn nữa sau lưng bị roi quật càng là một trận đau đớn. Sau lưng là nơi dễ ra mồ hôi, muối trong mồ hôi lăn qua miệng vết thương, khiến cho hắn liên tục co rút đau đớn.
Nhưng lâu như vậy Hạ Sanh đều nhẫn nhịn xuống. Những đau đớn này có là gì.
Bùi Hướng Đương đi phía sau nhìn thấy đứa nhỏ quật cường, bừng tỉnh khỏi hồi tưởng về hình ảnh Hạ Sanh khí phách như thế nào. Cậu bé hiện tại cùng người kia khác nhau như trời với đất, bộ dáng quật cường hiếu thắng kia lại thập phần tương tự.
Bùi Hướng Dương kịp phản ứng lại, theo như đời trước Hạ Sanh chắc chắng không hy vọng có người nào khác thấy một mặt chật vật như thế của hắn.
Cậu vác cặp bay nhanh đến bên cạnh Hạ Sanh, đem chuối nhanh chóng nhét vào tay Hạ Sanh, nhfin cũng không thèm nhìn lại quat đầu chạy về phía trước.
Nhóc nói lắp chạy đi mất hút, Hạ Sanh nhìn chuối bị nhét vào trong tay, như cũ lạnh lẽo. Hắn muốn bỏ chuối vào thùng rác, cảm giác sau lưng có người đang nhìn hắn.
Hạ Sanh quay đâu lại, một đứa nhóc choai choai đang ngước mặt ánh mắt trông mong nhìn hắn, chính xác hơn là nhìn chuối trong tay Hạ Sanh.
Hạ Sanh mím môi, cuối cùng để chuối đưới đất, khập khiễng bước đi.
P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.