Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm

Chương 17:




Ngữ điệu gay gắt của Bạch Linh Loan đột ngột vang lên, tất cả tầm mắt đều bị thu hút về đó. Dưới ánh mắt mọi người Bạch Linh Loan hơi co người lại tránh né, nhưng vẫn khăng khăng nói: “Đại thiếu gia yếu ớt từ nhỏ, nay còn phải chịu ngoại thương nặng đến vậy, thời điểm này làm sao nhả Long đan ra được? Đào Long đan khác nào moi tim đâu, thực sự rất thống khổ.”

Lăng Hiển Hồng, Túc Nghi Phương vẫn không hề lên tiếng, nhìn vào nét mặt lại thấy bọn họ phần nào đang đồng tình với ý kiến đó. Lạc Hàm tức tối bật cười nhạt nhẽo, nói năng khoan thai xuyên qua tấm màn che: “Lời này của Bạch phu nhân, phải chăng có ý là chỉ mình thân sinh của ngài biết đau còn kẻ khác thì bị mất hết tri giác. Ta cũng hiểu Bạch phu nhân chỉ đang lo nghĩ cho nhi tử nên không muốn trả Long đan, trong lòng chắc nghĩ cứ ỉm đi luôn như này thì càng tốt nhỉ. Nhưng nghe cho rõ đây, đồ do vay mướn trộm cắp mà có là sự thật mãi mãi không bao giờ thay đổi đâu.”

Người có mặt ở đây không nghĩ tới Lạc Hàm còn có thể đứng ra bảo vệ quan điểm như vậy. Nàng ta tàng hình từ lúc chào sân đến giờ rồi, Lăng Hiển Hồng và Túc Nghi Phương đều cảm ứng được nữ tử này có tu vi không cao, gần như coi nàng ta như phông làm nền. Không ngờ Lạc Hàm đột nhiên lên tiếng, những lời này còn nhắm trực tiếp vào ba người trên cao kia.

Chỉ là hai chữ “Thân sinh” này thôi cũng đủ hóa thành lưỡi kiếm cắm thẳng vào tim Bạch Linh Loan và Túc Nghi Phương khiến hai người nhức nhối. Lăng Hiển Hồng nghe xong cũng khựng người. Ở cái đất toàn Tiên nhân như Chung Sơn, nhấc hai đứa trẻ tráo qua đổi lại được thì phải xem đó là ai nào, hiển nhiên chỉ có vị gia chủ Lăng Hiển Hồng này thôi.

Một sự thật châm biếm hơn nữa là Lăng Hiển Hồng biết, Bạch Linh Loan tường, duy chỉ có Túc Nghi Phương là trong không thấu, ngoài không rõ.

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh của một ngàn năm này, trong lòng Túc Nghi Phương thấy kinh tởm đến bực bội. Mỗi nhi tử Lăng Trọng Dục nàng nâng niu chân thành bao nhiêu năm nay là ngoan ngoãn, đứa trẻ này vô tội. Chỉ có hai kẻ Bạch Linh Loan và Lăng Hiển Hồng là thứ tiện nhân gớm ghiếc nhất!

Nội đấu ở Lăng gia khó khăn lắm mới lắng đọng thì lại bị một câu nói của Lạc Hàm khuấy lên, Lăng Hiển Hồng ho khan hắng giọng, ra hiệu cho Túc Nghi Phương để ý chung quanh, chớ có vạch áo cho người xem lưng trước mặt bàn dân thiên hạ.

Túc Nghi Phương miễn cưỡng nén cơn giận xuống, Lăng Hiển Hồng dùng cái danh gia chủ ngạo nghễ nhìn xuống Lạc Hàm: “Không biết vị cô nương này xuất thân từ gia tộc nào, danh xưng phụ mẫu ra sao? Cớ gì lại để tâm chuyện Lăng gia nhà chúng ta đến vậy?”

Lăng Thanh Tiêu nghe thế nhíu mày, theo phản xạ muốn rút kiếm: “Chuyện của ta tùy mấy người xử trí, đừng dây dưa đến người khác. Ông thất lễ rồi.”

Lạc Hàm lo Lăng Thanh Tiêu bị kích động, trong chốc lát đã quên việc hắn không thích tiếp xúc với người khác, duỗi tay ra đè tay giữ kiếm của hắn. Lăng Thanh Tiêu ngưng lại một lát, nhưng không tránh né, những người xung quanh cũng kinh ngạc nhìn vào nơi hai người đang đụng chạm.

Lạc Hàm không chú ý đến, qua màn che không tránh ánh mắt mà nhìn thẳng Lăng Hiển Hồng, cười nói: “Lý lịch nhỏ nhặt tầm thường, phụ mẫu không có gì đáng kể, thôi thì đừng nhắc đến kẻo làm phiền lỗ tai gia chủ Lăng gia.”

Chẳng qua ta chỉ là một Thiên Đạo bé nhỏ tầm phào, thôi thì tạm gọi là Thần tộc vậy. Dưỡng mẫu, dưỡng phụ cũng chỉ là Thiên Đạo vị diện(*) khác thôi đúng là không đáng nhắc đến thật.

(*) Thế Giới khác ngoài Trái Đất.

Thật khó mà tường thuật lại.

Lạc Hàm cư xử như vậy càng khiến Lăng Hiển Hồng khó mà phán đoán. Ông để ý tới những vật phẩm phi phàm trên người nàng, nguyên liệu chế tác bộ y phục của nàng ta đến ông cũng không rõ hết, mặt dây trên cổ nàng dường như toát ra khí tức của Bồ Đề vạn năm.

Nhất thời Lăng Hiển Hồng không dám liều lĩnh. Lạc Hàm thấy tay Lăng Thanh Tiêu vẫn đặt trên chuôi kiếm, lặng lẽ nhéo hắn, ra hiệu thu hồi kiếm.

Chuyện gì giải quyết được bằng lí lẽ thì động chân động tay làm gì?

Tròng mắt đám người quản gia trợn ngược nhìn, Lăng Thanh Tiêu đành nhịn cảm giác kỳ quái trên tay, tra kiếm vào vỏ.

Lạc Hàm yên tâm, bắt đầu lên dây cót cơ miệng, phát huy khả năng tranh chấp của sinh viên giỏi chuyên ngành Luật: “Luật pháp coi trọng nhất là công bằng, nếu đã thiên vị thì không thể thực thi được. Gia chủ là người đứng đầu cả một gia tộc, chắc chắn là người hiểu rõ đạo lý này nhất. Nếu ngài bất công trong quy chế thưởng phạt, phân biệt đối xử thì những quyết định về sau khó mà được lòng kẻ bề dưới, không tránh khỏi việc tôi tớ bàn ra tán vào. Lăng gia chủ, ngài thấy có đúng hay không?”

Lăng Hiển Hồng không đáp, Lạc Hàm nói tiếp: “Dĩ nhiên có thể do Luật pháp quê nhà của ta có chút khác biệt so với Long tộc đây. Nhưng cũng không quá quan trọng đâu, theo Long tộc cũng được thôi. Nếu Long tộc dùng thực lực để dành quyền lên tiếng thì cho Lăng Thanh Tiêu và Lăng Trọng Dục đánh một trận đi, Long đan có đào hay không, thù tay đứt hay tay liền này có trả hay không, gom lại cho đương sự hai bên tự giải quyết, mọi người thấy thế nào?”

Nét mặt Lăng Hiển Hồng, Bạch Linh Loan trông càng ngày càng thối. Lăng Trọng Dục trong trạng thái toàn thịnh còn bị Lăng Thanh Tiêu gọt mất một tay, tình hình bây giờ Lăng Trọng Dục vẫn đang dưỡng thương, để hắn xách cái thân đó đi đấu với Lăng Thanh Tiêu á?



Nói như đùa?

Ánh mắt Lạc Hàm lướt về phía Bạch Linh Loan, Lăng Hiển Hồng, Túc Nghi Phương, toàn những kẻ đang câm nín. Lạc Hàm có cảm giác cô độc của người tài, từ tốn nói: “Nếu chư vị đã không có quyết định thì chuyện này đôi bên đều cho nhau bậc thang để lui xuống, việc Long đan thì để khi nào đại công tử lành lặn rồi tính tiếp, trăm roi này của Lăng Thanh Tiêu cũng xí xóa hết.”

Nàng đảo mắt khắp cái đại sảnh này, thấy sắc mặt kẻ nào cũng hôi rình, trong lòng thấy vô cùng sảng khoái: “Các người không ai phản đối thì ta tự nhận định là tán thành hết.”

Lạc Hàm xoay người, ung dung nhàn nhã nói với Lăng Thanh Tiêu: “Đi thôi, ta mệt rồi, ta muốn về nghỉ ngơi.”

Lăng Thanh Tiêu ngừng lại một lát mới phản ứng lại, rời đi cùng nàng. Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả chìm trong yên ắng nhìn Lạc Hàm và Lăng Thanh Tiêu huênh hoang sải bước.



Sau khi ra đến bên ngoài, theo suy đoán của nàng thì đây là khoảng cách ổn áp, lặng lẽ túm Lăng Thanh Tiêu: “Ngươi có bị ngốc không, một trăm roi đó ngươi còn định cứng đầu cứng cổ chịu đựng sao.”

Lăng Thanh Tiêu nhìn Lạc Hàm, đấu lạp che toàn thân, hắn cũng không thể nhìn xuyên qua nổi. Nhưng Lăng Thanh Tiêu có thể đoán được cặp mắt sau tấm màn che kia nhất định đang tỏa sáng.

Lăng Thanh Tiêu hỏi: “Tại sao?”

“Sao trăng gì ở đây.” Lạc Hàm than thở, nói: “Ta lại trơ mắt nhìn mấy kẻ đó lên mặt với ngươi à? Yên tâm đi, ta không đánh được ai, nhưng cãi lộn thì dễ như múc kem.”

Lạc Hàm vừa dứt lời, dè dặt vuốt tóc mái không rối cũng không bay, nói lời khiêm nhường: “Bọn họ kém quá, một cái miệng biết nói chuyện cũng không có nữa, thấy hơi tiếc thật đấy.”

Bộ dáng vô cùng khiêm tốn của Lạc Hàm, chắc chỉ mỗi nàng tự nghĩ thế. Lăng Thanh Tiêu nhìn Lạc Hàm mũi hất lên tận trời, nom vẻ rất đắc ý nhưng đang miễn cưỡng nhịn xuống, không khỏi khẽ mỉm cười.

Lạc Hàm đang gẩy tóc mái thì ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn Lăng Thanh Tiêu: “Vừa rồi ngươi mới cười có phải không?”

Lăng Thanh Tiêu chỉnh lại biểu cảm trong nháy mắt, bình thản đáp: “Không phải.”

“Ngươi gạt ta, nãy mới thấy đây thây.” Bỗng nhiên nàng có cảm giác nhân sinh thật bùi ngùi, hình như mơ hay sao ý. Tính đến nay nàng biết Lăng Thanh Tiêu cũng được nửa năm rồi, nói chung là trong khoảng thời gian này hai người dính nhau như sam, một tấc cũng không tách rời, nhưng Lăng Thanh Tiêu thật sự chưa từng cười một cái nào cả.

Một kẻ đơ được đến nhường này thì đúng là kỳ tích thật rồi còn gì.

Nhưng vừa nãy Lạc Hàm thấy Lăng Thanh Tiêu cười, tuy là nhếch môi nhẹ thôi nhưng đây đúng là cười rồi. Người nào suốt ngày nhe răng cười khành khạch thì thấy cũng bình thường, nhưng Tiên nhân lưu phong hồi tuyết(*), khẽ cười, lực sát thương này thấu tận tâm can luôn.

(*) gió cuốn tuyết hoa.

Lạc Hàm bị xuyên trúng tim, Lăng Thanh Tiêu khuôn mặt vô cảm, lạnh nhạt xoay người nói: “Không có, ngươi nhìn nhầm rồi.”

Lạc Hàm không thấy thế. Nàng nhướng mày đuổi theo, biết điều không nhắc lại nữa. Trong nội tâm lại âm thầm tiếc nuối, biết thế sắm cái Lưu Ảnh thạch, chụp cái cảnh vừa rồi về. Nhỡ đâu sau này tâm trạng không tốt lôi ra ngắm nghía vài cái, khéo lại sống lâu hơn tí tuổi.

Lạc Hàm bước nhanh đuổi theo Lăng Thanh Tiêu, than vãn sao hắn đột nhiên đi nhanh quá vậy. Lăng Thanh Tiêu còn chưa hết ngượng nhưng cũng thấy mình không nên đối xử lạnh nhạt với Lạc Hàm như thế.

Trong lòng hắn áy náy, bước đi chậm lại, giải thích với nàng. Hai người thủ thỉ thầm thì không để ý đến đám người chính diện.

Ra là người quen à.

Vân Mộng Hạm hoan hỉ kéo tay nũng nịu với Lăng Trọng Dục, ngẩng lên nhìn thấy một đôi nam nữ từ xa đang sát gần trò chuyện, sườn mặt nam tử như ngọc như ngà, cúi thấp nhìn nữ tử, vô tình khiến người ta cảm thấy vẻ mặt này thật ôn nhu, mà nữ tử đội đấu lạp kia không rõ dung mạo ra sao nhưng Vân Mộng Hạm lại biết được đằng sau đó là một nhan sắc diễm lệ đến nhường nào.

Tiên nhân đẹp đến cực hạn trên thế gian, dùng đủ loại ngôn từ cũng không lột tả hết. Trước khi gặp Lạc Hàm, Vân Mộng Hạm không hề tin những thứ hạng về mỹ nhân hai giới Tiên – Ma, nhưng từ khi gặp nàng, Vân Mộng Hàm đã phải thay đổi quan điểm.

Xứng đáng là đệ nhất mỹ nhân ở Lục giới.

Vân Mộng Hạm bước chậm lại, lúc này cũng nghe được thanh âm của Lạc Hàm. Nàng ngẩng lên nhìn hai người phía trước, nhướng mày ngạc nhiên: “Trùng hợp quá nhỉ?”

Sao cứ gặp phải mấy người vậy? Vía nặng đến thế luôn?

Vốn dĩ Lạc Hàm định thương lượng chuyện Long đan với Lăng Thanh Tiêu nhưng giờ gặp Lăng Trọng Dục sao mà nói nổi nữa.

Hai nhân vật Lăng Thanh Tiêu và Lăng Trọng Dục đang là tâm điểm để dư luận bàn tán, cùng lúc xuất hiện ở quảng trường khiến những người chung quanh xôn xao vây lại.

Cả hai đều có diện mạo tuấn tú, nhưng tác phong lại hoàn toàn khác biệt, từ trước tới nay có cả fan club riêng. Vốn dĩ hai bên nước sông không phạm nước giếng, người ưa bạch mã hoàng tử thanh lãnh thần bí, người thích hắc mã hoàng tử khí phách năng động, nàng ăn cá - cô ăn tôm, mỗi người một sở thích phân định rạch ròi, nhưng trớ trêu thay hai người lại là huynh đệ, cạnh tranh một đường, liên tiếp đối lập, nên fan hai nhà cũng vì thế mà kết thù không đội trời chung với nhau.

Fan Lăng Thanh Tiêu tung hô chiến tích, thực lực. Fan Lăng Trọng Dục thổi phồng xuất thân. Bất kể như thế nào thì Lăng Thanh Tiêu cũng là tư sinh tử, thân phận và địa vị kém xa so với huyết mạch song Long của Lăng Trọng Dục.

Vậy nên số fan của Lăng Trọng Dục cũng chiếm phần thắng, cho đến tận khi Tru Ma lôi xuất hiện, tình thế đảo ngược khiến dư luận chẳng kịp mang đồ bảo hộ đã hứng chịu một cú sốc to đùng.

Nửa năm Lăng Thanh Tiêu không có ở đây, nội bộ Lăng gia cũng chả yên ổn là bao. Fan hai nhà ôm drame chính thất thê thiếp lời ra tiếng vào rầm rộ sôi nổi, hôm nay Lăng Thanh Tiêu xuất hiện ở cổng Vấn Thiên, việc này như cồn vẩy vào đống lửa nên nó bùng lên dữ dội hơn.



Ai mà biết được drame hôm nay lại hấp dẫn đến mức này. Lăng Thanh Tiêu rơi vào Tuyệt Linh Thâm Uyên đã trở lại nguyên đai nguyên kiện không chút thương tích, còn đưa theo một nữ tử, drame này chưa tiêu hóa hết thì hai nhân vật chính lại đụng mặt nhau ở quảng trường.

Chính xác hơn nữa thì là hai đôi.

Bằng mắt thường có thể thấy số lượng đệ tử đến điểm danh nhận nhiệm vụ ở điện Thanh Ninh đang tăng lên vèo vèo, người đang đi đường thì bật chế độ tua chậm, bước đi rề rà đã thế lại còn khuyến mãi thêm điệu tiến tiến lùi lùi xoay qua quay lại. Lạc Hàm nhìn bầu không khí hóng hớt cháy hừng hực ở xung quanh, trong lòng ngán ngẩm.

Ta vô tình bị dính chưởng đó, ta chỉ là một quần chúng vô tình bị kéo vào sân khấu thôi.

Vân Mộng Hạm nhìn tình thế trước mắt, trong lòng bỗng cảm thấy bực bội một cách khó hiểu. Nàng mỉm cười, chủ động chào hỏi: “Nhị công tử, Lạc cô nương sao hai vị lại ở đây? Hay là hai người cũng muốn xuống núi?”

Lăng Thanh Tiêu và Lăng Trọng Dục đối mặt, ai cũng không mở lời, hơn nữa nhìn cái tư thế cứ như sắp nhào vào đến nơi vậy. Lạc Hàm bị ép làm người phát ngôn: “Không phải, ta chỉ đến làm lệnh bài cho khách thôi.”

Ban đầu Lạc Hàm định về nơi ở nghỉ ngơi, nhưng tiện đi qua Chấp Sự đường nên Lăng Thanh Tiêu đưa nàng đến xử lí chuyện lệnh bài luôn.

Ở Chung Sơn, lệnh bài cho đệ tử tương tự như thẻ học sinh vậy, không có thứ này thì đi đâu cũng bất tiện. Còn một lí do khác, linh thạch trên đất Chung Sơn này không có giá trị, rất nhiều nơi ở đây giao dịch bằng điểm cống hiến.

Chung Sơn sẽ cung cấp các nhiệm vụ tùy mức độ, sau khi đệ tử hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ nhận được số điểm tương ứng, thứ này cũng chính là tiền tệ được lưu hành ở Chung Sơn. Đệ tử mới nhập môn sẽ được phát một khối lệnh bài, trong đó bao gồm danh tính, niên linh, tu vi, điểm cống hiến và một số thông tin nhỏ lẻ khác, Lạc Hàm không phải là đệ tử nên không thể sở hữu loại lệnh bài này được, nên chỉ xin lệnh bài cho khách ghé thăm thôi.

E là nàng phải ở lại Chung Sơn một khoảng thời gian rồi, vì kế sinh nhai nên hoàn thành đủ thủ tục cho nhàn.

Vân Mộng Hàm nghe chuyện lệnh bài thì ngạc nhiên liếc nhìn Lăng Thanh Tiêu: “Chỉ là việc như này thôi sao? Chuyện nhỏ nhặt như vậy để đệ tử hướng dẫn là được rồi. Sao mà…” Lăng Thanh Tiêu lại phải tự mình tiếp đón?

Không lẽ nhị công tử cũng không khác những nam đệ tử dung tục kia, nhìn thấy mỹ nhân sẽ bám đuôi lấy lòng sao?

Vân Mộng Hàm kinh ngạc, quần chúng hóng chuyện lệnh bài cỏn con kia cũng xì xào bàn tán rôm rả. Nửa năm qua Lạc Hàm và Lăng Thanh Tiêu tiến lùi cùng bước, nàng thấy việc Lăng Thanh Tiêu đi chung bồi nàng không có gì là lạ, nhất thời không rõ ý Vân Mộng Hạm đang nhắc đến: “Có chỗ nào không hiểu nữa. Hai người các ngươi cũng dính lấy nhau đấy thôi.”

“Này sao mà giống nhau được?” Vân Mộng Hạm nhanh chóng đáp lời, nói xong tự nàng cũng phải ngơ ngác, đúng rồi, vì nàng không muốn phải xuống núi một mình nên đã quấn lấy Lăng Trọng Dục đi chung, Vân Mộng Hạm không thấy có gì kì quái. Nhưng tại sao khi đến lượt nhị công tử lại thấy khác biệt đến thế?

Vân Mộng Hạm cũng không biết phải giải thích ra sao, nên lấy cớ nói thêm hai câu: “Ta xuống núi để chọn pháp khí, hiệu buôn nhiều mánh khóe, ta không có nhiều kinh nghiệm chọn lựa nên mới nhờ cậy đại công tử.”

Lạc Hàm ngâm nga một tiếng, nói: “Ta mới tới, chả nhẽ lại có nhiều kinh nghiệm chắc.”

Vân Mộng Hạm cứng họng, cũng không hiểu tại sao mình cứ chấp nhất một chuyện như vậy, trông nàng cứ như đang chĩa mũi kiếm chuyện với khách nhân vậy. Lăng Trọng Dục thấy Vân Mộng Hạm yếu thế, tâm trạng không thoải mái, mở miệng bênh vực cho nàng thơ của mình: “Tư thái nhị đệ thong dong quá nhỉ, sắp đi lãnh phạt cũng phải dành thời gian xử lý mấy việc vặt vãnh này cho nữ nhân, vi huynh bái phục.”

Lăng Thanh Tiêu vô cùng bình thản gật đầu: “Không dám nhận. Hơn nữa ta cũng không phải đi nhận phạt.”

Lông mày Lăng Trọng Dục nhướng lên thấy rõ: “Gì cơ?”

Giọng nói kích động thái quá khiến hắn tự nhận thức được cảm xúc của mình đang đi quá đà, kiềm chế lại nét mặt trong nháy mắt, bồi thêm một câu như đang bào chữa: “Nhị đệ không bị phạt đúng là chuyện đáng mừng. Nhưng phụ thân coi trọng khuôn phép trên dưới như vậy biết tin nhị đệ đả thương người khác, phụ thân cũng không trách phạt đệ một chút nào sao?”

“Không có.” Lăng Thanh Tiêu đáp, tầm mắt lạnh nhạt lướt qua cánh tay Lăng Trọng Dục một lát. Nơi nối lại của Lăng Trọng Dục bắt đầu nhức nhối âm ỷ, dường như nơi này vẫn đang trống rỗng đầm đìa máu me.

Lăng Thanh Tiêu dùng giọng điệu rất bình tĩnh, tuyên bố với Lăng Trọng Dục: “Đại công tử bình phục rất nhanh, chúc mừng. Mong ngươi sớm ngày khỏe lại.”

Sau đó vật được trả lại cho chủ cũ.

Lăng Thanh Tiêu là kẻ nói được làm được, tuy hôm nay chưa có cam kết chính thức, nhưng hắn đã nói sẽ chờ Lăng Trọng Dục hoàn toàn bình phục, thì chắc chắn sẽ chờ. Hắn không có tính giậu đổ bìm leo và tuyệt đối sẽ không chắp tay đem đồ của mình nhường cho kẻ khác.

Hắn sẽ chờ cái ngày mà Lăng Trọng Dục khôi phục như lúc ban đầu.

MY NAME'S SỐNG KHỎE SỐNG ĐẸP

Nếu nút thắt trong lòng không gỡ được. Hãy thắt nó thành một chiếc nơ xinh.