Lăng Hiển Hồng chờ một hồi lâu ở đại sảnh, thời gian dự tính trước đã qua từ lâu nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lăng Thanh Tiêu đâu. Cơn giận Lăng Hiển Hồng tăng lên, Bạch Linh Loan bên cạnh thấy thế, nhỏ giọng khuyên: “Gia chủ chớ có sốt ruột, e là nhị công tử đang vướng chuyện gì khác. Có lẽ sắp đến ngay thôi.”
Bạch Linh Loan là thê thiếp của Lăng Hiển Hồng, từng là đệ tử Chung Sơn, thanh mai trúc mã với Lăng Hiển Hồng. Chỉ có một điều, thứ chảy trong người bà là hỗn huyết Tiên Ma, pháp lực kém cỏi, huyết thống không thuần khiết, không xứng để gả vào Lăng gia, dù là thiếp thất cũng không được. Bạch Linh Loan thương tâm, chọn xuất giá xa xứ, từ đó biệt tăm vô tín. Bà ta xuất hiện trở lại là khi Lăng Hiển Hồng đã đảm nhiệm vị trí gia chủ, góa phụ Bạch Linh Loan thân mẫu nhị công tử, chính thức được Lăng Hiển Hồng nạp làm thiếp thất.
Hài tử nối dõi ở Long tộc không nhiều, nể mặt bà ta sinh nhị công tử ra nên mọi người đều cung kính gọi bà ta một tiếng Bạch phu nhân. Bọn họ cho rằng Bạch Linh Loan luôn an phận thủ thường, chỉ sinh sau chủ mẫu có vài ngày đã là kiên cường rồi, ai mà ngờ nổi, thì ra bọn họ đánh giá thấp vị Bạch phu nhân này rồi.
Nhị công tử không phải thân sinh của Bạch Linh Loan, thì ra đứa trẻ bà ta sinh ra lại là đại thiếu gia.
Khi biết chuyện người trên Chung Sơn như gặp rung chấn, lúc này Túc Nghi Phương ngồi cạnh Lăng Hiển Hồng, nghe lời vừa rồi của Bạch Linh Loan, lạnh nhạt liếc bà ta một cái.
Trong đại sảnh đang giằng co, âm thanh vấn an của tùy tùng bỗng nhiên truyền đến. Trong lòng Túc Nghi Phương và Bạch Linh Loan nảy lên một cái: “Đến rồi.”
Khi Lạc Hàm tới nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt là như này đây. Một nam tử chững chạc, nghiêm nghị ngồi ở giữa, độ tuổi không quá cao nhưng khí thế của những lắng đọng thời gian hằn sâu lên cả cơ thể. Bên cạnh đặt một ghế dựa, vị phu nhân phú quý hoa lệ đang ngồi bên trên, bà búi tóc cao điểm đầy châu báu xa hoa, hai mảnh trên phát phan(*) thả xuống lộng lẫy, rực rỡ.
(*) trang sức trên búi tóc, giới quý tộc thường sử dụng thời xưa.
Bên khác của vị nam tử này là một vị phu nhân thân bạch y, cầm khăn tay, trang sức và y phục có phần kém hơn so với của vị phu nhân kia nhưng diện mạo nhu mì uyển ước(*), khí chất trong trẻo kia làm cho bà trông gần gũi hơn so với vị phu nhân khác.
(*) tế nhị, duyên dáng, nho nhã của người con gái.
Lạc Hàm nhìn qua là biết thân phận ba người này, nam tử ở giữa là tên phụ thân tệ bạc của Lăng Thanh Tiêu, Lăng Hiển Hồng. Bên phải là thân mẫu chính thất Túc Nghi Phương, vị giai nhân bên trái có vẻ là dưỡng mẫu Bạch Linh Loan.
Lạc Hàm thầm tặc lưỡi một tiếng, đông đủ đến thế là cùng, muốn mở Hội đồng thẩm định à?
Lạc Hàm hành lễ theo Lăng Thanh Tiêu, Lăng Hiển Hồng nhìn nàng, nhíu mày lại: “Nàng ta là ai?”
“Một vị bằng hữu của ta.” Lăng Thanh Tiêu đáp, “Sắp tới sẽ tạm thời ở lại Chung Sơn, ta sẽ tự thu xếp chỗ ở cho nàng ta.”
Chung Sơn rộng đến thế này, bằng hữu ghé thăm, ở lại nghỉ ngơi chỉ là chuyện thường tình. Nhưng bằng hữu hay đến bái phỏng đều do Lăng Trọng Dục đưa tới, không ai nghĩ đến việc Lăng Thanh Tiêu cũng dẫn người về.
Không ngờ rằng đối phương còn là nữ.
Rất nhiều ánh mắt từ đại sảnh đổ dồn về phía Lạc Hàm, Túc Nghi Phương quan sát nàng từ đầu tới chân, trong vô thức khuôn mặt lộ rõ vẻ bất mãn: “Đã là bằng hữu Lăng Thanh Tiêu, ít nhiều gì cũng coi như vãn bối trong nhà cả. Tới gặp trưởng bối sao còn mang đấu lạp thế?”
Lạc Hàm mỏ hỗn trong lòng, sao cứ như đi ra mắt mẹ chồng cay nghiệt vậy? Không chỉ ngoa ngoắt mà còn cố chấp nữa cơ. Lạc Hàm chuẩn bị đáp lời, Lăng Thanh Tiêu đã nói: “Đấu lạp là do ta chuẩn bị cho nàng. Nàng không tiện lộ diện, cũng không thể gặp người không liên can.”
Túc Nghi Phương nghe thấy giọng điệu Lăng Thanh Tiêu, sắc mặt sa sầm: “Chẳng lẽ ta lại là người lạ nữa sao?”
“Đúng vậy.”
Câu trả lời của hắn dứt khoát đến mức Lạc Hàm cũng thấy ngây người. Những người khác trong đại sảnh hóng chuyện cũng có điểm dừng, bọn họ thấy sắc mặt bất thường của chủ mẫu, vội ra xoa dịu nói: “Đại phu nhân, nhị công tử cũng vừa mới trở về, hẵng còn mệt mỏi. Người và nhị công tử có chuyện gì cần bàn, chờ sau khi nhị công tử quay về nghỉ ngơi đã rồi thảo luận tiếp cũng không có gì là muộn cả.”
Lời này nghe như đang giảng hòa nhưng thật ra từng câu từng chữ đều đang gắn cái mác thiếu lễ độ, mạo phạm trưởng bối lên người Lăng Thanh Tiêu. Lăng Hiển Hồng hắng giọng một tiếng, mọi người an tĩnh lại, rũ mắt trầm ngâm.
Lăng Hiển Hồng ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm Lăng Thanh Tiêu gay gắt, ngầm phóng uy áp: “Lăng Thanh Tiêu, chuyện con tập kích huynh trưởng, tính giải thích như thế nào đây?”
Lạc Hàm bất giác nín thở. Lăng Thanh Tiêu thản nhiên ậm ừ một tiếng, nói: “Không có gì để giải thích cả.”
Chuyện cũng chỉ như những gì đã thấy thôi, Lăng Thanh Tiêu chặt đứt tay Lăng Trọng Dục. Ngày đó không đủ thời gian, chặt được có mỗi một cái nên có hơi tiếc nuối.
“Con!” Lăng Hiển Hồng tức nổi trận lôi đình, “Con đang dùng cái thái độ gì đấy? Ta là phụ thân con, nhìn lại cách con đối đáp xem như vậy có được không?”
“Quy củ từ xưa đến nay của Long tộc là thắng làm vua, thua làm giặc, tiếp thu quả ngọt thì cũng phải biết chấp nhận cái đắng. Hắn không thắng nổi ta, một bàn tay có là gì đâu, dù chết rồi cũng chỉ là có chơi có chịu thôi.”
Long tộc là một trong số ít các gia tộc trong Thiên giới không ra lệnh cấm nội đấu. ‘Luật rừng’ được sử dụng trong toàn bộ Long tộc. Sức mạnh là tối cao, cường giả sở hữu quyền thế, địa vị, tài phú. Kẻ yếu đuối không có bất kì quyền bác bỏ nào. Nếu không phục thì đánh tiếp, khiêu chiến thành công thì ngươi được toàn quyền xử lí đối phương.
Thậm chí trong giao tranh ngươi giết chết hắn cũng không có vấn đề gì, bước lên lôi đài chuyện sinh tử tự mình chịu, bản lĩnh không bằng người thì nhận thua thôi. Chỉ có điều là ngươi chọc giận tử sĩ của gia tộc, kéo theo cừu hận từ trưởng bối của đối phương, mấy chuyện này cũng phải tự mình gánh vác.
Phép tắc Long tộc giản đơn mà thản bạch là vậy.
Những lời này của Lăng Thanh Tiêu như chạm vào vảy ngược khiến Lăng Hiển Hồng nổi đóa, những năm đó ông cũng dẫm đạp lên thi cốt huynh đệ để ngồi vào vị trí gia chủ này, nhưng đến ngày nay đồ đao đẫm máu kia đang duỗi trên đầu nhi tử ông, Lăng Hiển Hồng không thể nhắm mắt làm ngơ được, giận dữ: “Ngươi là đồ bất hiếu bất nghĩa, Lăng Trọng Dục là huynh trưởng, ngươi khơi mào ác chiến, tự ý làm xằng làm bậy, ngươi đang coi người phụ thân này không ra gì đúng không?”
Lăng Hiển Hồng nổi giận, bình hoa chung trà trong đại sảnh đều bị rung chấn nghiền nát. Mọi người hoảng loạn, tùy tùng tu vi thấp sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp trên nền, phần ít còn đứng vững cũng bị dư chấn ép đến toát mồ hôi lạnh.
Túc Nghi Phương không thể mặc kệ, đứng lên khẽ nói: “Gia chủ bớt giận.”
Bạch Linh Loan cũng lấy dũng khí bước ra làm nguôi cơn giận của Lăng Hiển Hồng: “Gia chủ, nhị công tử trẻ người non dạ, vẫn còn nhiều chuyện cần dạy bảo. Người chớ nổi nóng như thế.”
Màn kịch trước mắt như này, Lăng Thanh Tiêu nhìn vào chỉ cảm thấy chán ghét đến cùng cực.
Hắn nhớ khi mười mấy tuổi mới tu luyện, Lăng Trọng Dục ỷ trong tay có pháp bảo nên đã đả thương hắn, bấy giờ không nghe thấy bất kì ai đề cập đến mấy chuyện luyên thuyên kiểu ‘Anh em như thể tay chân’ cả, sau sự việc đó Lăng Hiển Hồng còn nói: “Trưởng tử tuy nhỏ tuổi nhưng mang lòng hiếu chiến, đây đúng là biểu tượng đặc trưng của Long tộc chúng ta mà.”
Không sao hiểu nổi, sự tình chuyển hướng sang Lăng Thanh Tiêu thì hắn bị mấy người này chỉ trích là bất hiếu bất nghĩa, tương tàn huynh đệ.
Giờ một cái liếc mắt thôi Lăng Thanh Tiêu cũng lười nhìn những thành phần này, trong người hắn chảy huyết mạch của Lăng Hiển Hồng, nghĩ thôi cũng muốn mửa. Lăng Thanh Tiêu nói: “Muốn phạt thì phạt đi, sao còn nhiều lời để nói như vậy?”
Lăng Hiển Hồng sắc mặt u ám, nói: “Ngươi khinh nhờn huynh trưởng, trong bí cảnh ủ mưu tính kế với thân nhân, không nghiêm trị là đang coi thường gia quy. Ngươi đã biết lỗi lầm của mình chưa?”
Lạc Hàm lẳng lặng nhìn Lăng Thanh Tiêu, nàng biết tra phụ đang thiên vị rành rành ra, nhưng chính vì sự tồi tệ của tên phụ thân này nên nàng không muốn Lăng Thanh Tiêu phải cứng cỏi đứng ra hứng chịu nữa. Lạc Hàm có ý muốn nhắc Lăng Thanh Tiêu tạm tránh cái đống lửa nóng này đi, nhưng vẫn là cái dáng người đĩnh đạc kia, đầu không cúi xuống một li nào: “Không sai không có gì để sửa.”
“Được, tốt lắm!” Lăng Hiển Hồng kìm nén bực tức, vỗ một chưởng xuống bàn, chiếc bàn quý giá ngay tức khắc hóa thành bột mịn, “Lăng Thanh Tiêu chống đối phụ thân, tàn hại huynh đệ, biết sai nhưng không thay đổi, đến Chưởng Hình Ty lãnh một trăm roi Thanh Lôi, thi hành xong kẻ nào dám xin tha, đến tiếp nước thì lĩnh hình phạt tương tự.”
Nghe xong hình phạt này đến Túc Nghi Phương cũng phải cau có. Roi Thanh Lôi là hình phạt có cấp bậc cao nhất ở Chưởng Hình Ty, roi tạo từ Long gân, lực xuyên thấu mạnh đến cực hạn, lớp trên còn có Thanh Lôi bủa vây. Một roi này đánh xuống còn có thể câu được một mạng của Linh tiên. Lăng Thanh Tiêu không có Long đan, vừa mới hứng năm mươi đạo Lôi kiếp xong, sao hắn trụ nổi đây?
Túc Nghi Phương mấp máy môi, ánh mắt lạnh căm của Lăng Hiển Hồng liếc tới đây: “Nàng vẫn chưa nghe rõ lời ta đúng không? Người nào xin tha cho nó thì vào chung luôn đi.”
Cuối cùng Túc Nghi Phương cũng không nói thêm lời nào. Bà không biết nên đối mặt với hai đứa trẻ này như thế nào, cả ngàn năm này thương yêu của bà dành cho Lăng Trọng Dục chỉ có tăng chứ không hề vơi bớt, còn Lăng Thanh Tiêu luôn là sự chán ghét đến ngột ngạt. Chỉ cần nhìn mặt Lăng Thanh Tiêu bà đã nghĩ ngay đến những ngày tân hôn thưở xưa, Lăng Hiển Hồng vẫn đang tằng tịu với tình nhân ở ngoài. Việc ghê tởm Lăng Thanh Tiêu đã dần trở thành điều vô thức hiển nhiên đối với Túc Nghi Phương, sự việc không ai ngờ đến lại xảy ra, hai đứa trẻ đó bị hoán đổi.
Đứa trẻ Lăng Trọng Dục bà trân quý biết bao lại là nhi tử của thứ tiện nhân kia, còn đứa trẻ Lăng Thanh Tiêu bị bà ghẻ lạnh khắt khe lại là thân sinh bà.
Ngươi có thể phát sinh căm ghét với kẻ khác trong nháy mắt, cũng tương đương với việc ngươi không thể nảy phát sinh tình thương với kẻ khó ưa được. Vách ngăn mà một ngàn năm nay mang lại là quá lớn, căm hận mà Túc Nghi Phương áp đặt cho Lăng Thanh Tiêu giờ đã trở thành bản năng, có muốn thay đổi cũng không thể.
Chưa kể việc Lăng Thanh Tiêu chặt đứt cánh tay của Lăng Trọng Dục, thành thật mà nói trong lòng Túc Nghi Phương đã ngầm sinh ra oán hận với Lăng Thanh Tiêu.
Đứa trẻ này tâm địa hẹp hòi, cơ mưu thâm sâu, tại sao một đứa trẻ như thế lại là hài tử của nàng được? Thật khó để tiếp nhận sự thật này, nên giờ Lăng Thanh Tiêu có lãnh phạt, tuy trong lòng nàng cảm thấy có chút gì đó nặng nề, nhưng cũng coi việc phạt Lăng Thanh Tiêu là điều đúng đắn.
Lăng Hiển Hồng lạnh lùng nổi giận, Túc Nghi Phương muốn nói lại thôi, ánh mắt quản gia, tùy tùng đầy thương hại, nhưng chỉ là sự thương hại bàng quan, bình chân như vại. Bạch Linh Loan cúi đầu, dường như có chút e sợ áy náy, nhưng phần lớn cảm xúc bây giờ đó là thống khoái.
Loại tinh thần méo mó, khoái cảm do trả thù.
Tất cả phản ứng đều rơi vào ánh mắt Lăng Thanh Tiêu, bọn họ luôn cảm thấy vỏ bọc bên ngoài của mình đã quá hoàn hảo, nhưng trong mắt hắn mọi thứ như trải ra trần trụi trước mắt.
Quả nhiên thế. Thật sự chả có gì bất ngờ hết.
Lăng Thanh Tiêu xoay người chuẩn bị ra cửa, Lạc Hàm sốt sắng gọi hắn một tiếng, quay đầu chất vấn hai người đang ngồi trên kia: “Nếu huynh đệ tương tàn là sai, phải lãnh phạt, vậy sao Lăng Trọng Dục vẫn chiếm đoạt Long đan của Lăng Thanh Tiêu? Đã xử phạt thì làm cho công bằng một chút đi, Lăng Thanh Tiêu lãnh hậu quả rồi thì cũng đến lúc tên Lăng Trọng Dục phải đào Long đan ra chứ nhỉ?”
Lời này vừa nói xong, sự câm lặng trầm lắng bao trùm hết thảy.
Vài ngày trước đó vì giúp Lăng Trọng Dục đột phá bình cảnh nên Túc Nghi Phương cưỡng ép Lăng Thanh Tiêu tự móc Long đan ra. Toàn thân Long tộc đều là bảo vật, Long đan là nơi tất cả tinh hoa hội tụ, nếu không nhờ có Long đan của Lăng Thanh Tiêu thì Lăng Trọng Dục hoàn toàn không thể tấn chức lên Thiên tiên được.
Lạc Hàm không cho bọn họ có cơ hội giả mù giả điếc, tiếp tục nói: “Sự gia giáo nghiêm khắc của vị gia chủ Lăng gia thật khiến ta phải bái phục, gia chủ nghiêm cẩn đến nhường này chắc chắn sẽ đối xử bình đẳng thôi. Giờ Lăng Trọng Dục tấn chức Thiên tiên thành công rồi, vượt Lôi kiếp xong, nguyện vọng của Túc phu nhân đã được thực hiện rồi, dù sao cũng chỉ là món đồ thôi mà, đến lúc phải trả về cho chủ nhân ban đầu rồi nhỉ?”
Từ lúc Lăng Thanh Tiêu tiến vào, Bạch Linh Loan đã luôn tránh né ánh mắt hắn, nhưng giờ nghe đến việc đào Long đan của Lăng Trọng Dục ra, trong lòng như bị chấn động, hung hăng nhảy dựng lên, buột miệng thốt lên: “Không được!”
MY NAME'S SỐNG KHỎE SỐNG ĐẸP
Ấm áp không phải khi bạn ngồi bên đống lửa. Mà là khi ngồi trên… đống tiền.