Cửu Thiên Địa Luân Hồi

Chương 38: Nam9 Chiếm Xác Nữ9 Có Cả Chê Lép




binh lính2:- có một cô gái tóc vàng đòi tỉ thí với Tiêu quí phi đấy

binh lính3:- phải ra xem coi

binh lính4:- TẤT CẢ TẬP HỢP ĐỂ COI CUỘC TỈ THÍ GIỮA TIÊU QUÍ PHI VÀ MỘT CÔ GÁI KHÔNG RÕ THÂN PHẬN

_tên lính đó hét lớn đến nỗi mà Dương đang nằm ngủ trên cây thì bị đánh thức và té xuống một cái_

/ẦM/

Khuyết Dương:- ui cha, mấy tên này làm gì mà nhào nhào lên vậy trời, té đau muốn chết (xoa đầu)

Thiên Phong:- ngươi làm cái gì ở đây vậy Khuyết Dương? ta đi tìm hai người gần cả buổi rồi, Thiên Thượng đâu? ngươi quăng ngài ấy đi xuống chổ nào rồi? (túm áo Dương)

Khuyết Dương:- ta mới nghe cái tên binh lính trong Hoàng Cung nói là ngài ấy sẽ tỉ thí võ công với Tiêu quí phi gì đó, còn ngươi mau phá phong ấn cho ta

Thiên Phong:- để sau đi, bây giờ phải đi tìm ngài ấy?

/TRƯỚC SÂN CỦA HOÀNG CUNG/

_một mảng gạch trải dài và rộng, lộp cộp tiếng bước chân của hai người con gái đang bước đi một cách hiên ngang_

Băng Mộng:- sẵn sàng chưa muội muội thân mến

Huyền Hoàng:- mời tỷ tỷ lên trước

binh lính4:- hoá ra hai người họ là tỷ muội

binh lính2:- được làm tỷ muội với Tiêu quí phi thì còn gì bằng nữa

binh lính1:- tỷ muội lại tàn sát lẫn nhau, phi lý thiệt đó

binh lính3:- chắc là có xích mích gì thôi

Minh Đàm:-* hãy cho ta thấy suốt thời gian ta với cô vắng nhau thì cô đã tăng lên nhường nào?*

(TUY LẦN TRƯỚC MINH ĐÀM ĐÒI GIẾT NỮ9 NHƯNG LẦN NÀY LÀ IUUUU:3)

Băng Mộng:- đừng có thách thức ngang ngược như vậy, ta sẽ thắng ngươi cho mà coi

Huyền Hoàng:- mơ tưởng hảo huyền

Băng Mộng:- lo mà né kiếm của ta này (lao đến)

Huyền Hoàng:- di chuyển qua chậm (đạp chân phải)

_Hoàng đạp một cái là đã bay lên trời để lại cho Mộng chém kiếm vào khoảng không_

Băng Mộng:-* xem thường ta quá rồi* (bay lên)

Huyền Hoàng:- đúng là không ngoài dự đoán, tỷ tỷ đây cũng không phải dạng vừa (nhếch mép)

Băng Mộng:- quá khen, mới không gặp nhau có mấy tháng mà muội muội Huyền Hoàng đây đã tăng tu vi không kém

Huyền Hoàng:- do ta ngày đêm luyện tập đâu như tỷ, suốt ngày đi bám riết tên Minh Đàm đàn bà kia (cười hí mắt)

Băng Mộng:- bớt nói nhảm đi ai mà bám riết chứ, chẳng lẽ Hoàng muội đây lại đi làm nữ nhân ở hồng lâu à?

Huyền Hoàng:- làm hay không là chuyện của ta, chẳng lên quan đến ngươi

Băng Mộng:- vậy thì kết thúc tại đây đi, chấm dứt tất cả ai sống ai chết là do số phận

Huyền Hoàng:- cứ cho là vậy đi



_nhưng làm sao mà Băng Mộng là đối thủ của Hoàng chứ, mới đánh được vài chiêu thì đã không tiếp nổi nữa, nhưng thế mạnh thế yếu cái tính mưu kế đa đoan thì sao lại không nghĩ ra một kế sách, một tên lính nhận được lệnh của Băng Mộng núp ở một chổ ít người và nhắm cung tên ngay thẳng vào cổ của Hoàng_

Băng Mộng:- Hoàng muội đánh kiếm hay đấy, nhưng mà............kết thúc rồi (búng ta)

ẩn danh:- nhắm trúng mục tiêu, nghe được lệnh, bắn!

/VÙ/

_mũi tên đi thẳng ngay cổ Hoàng, may mà lần đầu luyện tập tu vi thì Hoàng được Lâm Đằng chỉ có cách cảm nhận được tất cả không cần nhìn, nhưng trễ mất một chút, Hoàng né được cú đó nhưng mũi tên vẫn đi thăng và lại thêm một mũi nữa được bắn ra_

/PHẬP/

Huyền Hoàng:- đáng ghét ai lại chơi kì vậy, lại bắn mũi tên vào bàn tay ta

Băng Mộng:- haha, bây giờ Hoàng muội còn tỉ thí được nữa không?

Huyền Hoàng:- gài bẫy người khác, hèn hạ

Băng Mộng:- trên đời này có hèn hạ mới có thắng lợi

/ẦM/

Băng Mộng:- chó thì vẫn mãi là chó, cứ ở đó mà liếm chân chủ có phải tốt hơn không?

Huyền Hoàng:- là ngươi gài bẫy ta?

Băng Mộng:- ta đâu có gài bẫy, ngươi thua nên đổ lỗi à? vậy thì chết đi (dơ kiếm và đâm xuống)

/KENG/

_tự dưng mắt Hoàng chuyển thành vàng, tóc thì biến thành màu trắng tinh, liết nhìn Băng Mộng trước mắt như muốn xé xác ả ra thành trăm mảnh_

Huyền Hoàng:- ồ, đây là người đã làm cho ngài ấy bị thương tích ư? vô vị

Khuyết Dương:- cách ăn nói thật giống Tôn Chủ, sao Thiên Thượng lại biến thành bộ dạng đó?

Thiên Phong:- rồi xong, biết ngay mà....

Huyền Hoàng:- nếu như ngươi muốn chết như vậy, thì ta sẽ không ngại hoàn thành ước nguyện nhỏ nhoi của ngươi đâu

Băng Mộng:- tại sao ngươi......lại biến thành bộ dạng đó? (lùi lại)

Huyền Hoàng:- sợ sao? hay là tiếp tục đánh? (bước đến)

Băng Mộng:- hừ, đúng là nhảm nhí, đời nào ta lại thua một con nha đầu không biết võ công

Minh Đàm:-* sao cách ăn nói của cô ta lại giống với tên kia như thế? hay là.....*

Băng Mộng:- có giỏi thì nhảy lên mà bắt ta đi (nhảy lên)

Huyền Hoàng:- sao ta lại không dám? (bay theo)

_thì cũng là ngựa quen đường cũ, Băng Mộng lại tiếp tục nhử Hoàng à không là Y Cát đến ngay chổ lúc nãy và ra lệnh cho tên ẩn danh kia bắn thêm 3 mũi tên cũng một lúc_

Huyền Hoàng:- phàm nhân mà cũng đòi đấu với rồng? ngu xuẩn

(SAO VIẾT NÓ CỨ NHƯ LÀ NÓI MÌNH ẤY NHỜ)

Băng Mộng:- thách ngươi né được đấy

_ba mũi tên lao đến Y với tốc độ bàn thời, khiến cho những người ở dưới trường đấu đều nghĩ là Y sẽ bị thêm 3 nhác nữa ai ngờ rằng Y né một cách dễ dàng rồi từng chút một phản lực lại tên ẩn danh đã bắn ra cung tên ra_



/PHẬP/

Huyền Hoàng:- kết thúc một sinh mạng

Băng Mộng:- sao ngươi có thể....?!

Huyền Hoàng:- chẳng có điều gì mà ta không làm được

Băng Mộng:- *tiêu rồi, sao ta lại không đoán trước được*

Huyền Hoàng:- giờ thì đã đến thời khắc chấm dứt

Băng Mộng:- giỏi thì lên đi

_thế là Y sút thẳng vô mặt Băng Mộng một cái in luôn cả dấu giày,

(ĐÚNG LÀ CHẲNG THƯƠNG HOA TIẾC NGỌC GÌ CẢ)

Băng Mộng ôm cái mặt bị sút và trù ẻo Y nhưng không biết rằng người mình chửi trước mặt không phải là Huyền Hoàng mà là rồng ở trên trời_

Huyền Hoàng:- chửi cũng vô ít (dơ kiếm)

Băng Mộng:-.........

Huyền Hoàng:- đi chầu Diêm Vương đi (vung)

_ngay lúc kiếm gần sát cổ Băng Mộng thì tiếng kêu của Minh Đàm vang lên "dừng lại" tiếng đó thì ai mà nỡ làm trái cho được cơ chứ, nhưng với anh Y Cát đây thì chỉ là gió thổi qua tay Y nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm vào trán của Băng Mộng khiến cho nó rỉ máu, nhưng Y không đâm thẳng mà thấy mũi kiếm nhọn như kim

Minh Đàm:- cô ta đã chịu thua rồi dừng lại đi Huyền Hoàng!

Huyền Hoàng:-* kêu thân mật như vậy?* ta cấm ngươi từ đây về sau không được kêu ta bằng cái từ đó

Minh Đàm:- không gọi cũng được

Huyền Hoàng:- *đã đến lúc rời khỏi cơ thể này rồi nhưng sao nữ nhi mà lại chẳng có ngực thế này hay là quá nhỏ?*

_rồi cơ thể Hoàng phát sáng, sau ánh sáng đó là một cô gái tóc vàng nhạt đôi mắt cam sâu thẩm_

(THẬT RA LÀ HUYỀN HOÀNG DÙNG VẢI TRẮNG BUỘC LẠI)

Huyền Hoàng:- hình như mình đã mơ một giấc mơ dài ây da....ôi trời cái vết thương này, biết ngay là sẽ thua mà

Khuyết Dương:- thắng đấy

Thiên Phong:- đúng rồi, thắng tỉ mỉ luôn

Huyền Hoàng:- thật sao?

Dương và Phong:- ừm (gật đầu)

Huyền Hoàng:- Tiêu Dao Băng Mộng đâu?

Thiên Phong:- ả chịu thua nên về Hậu Cung rồi

Khuyết Dương:- nam nhân thì bớt kêu nữ nhân bằng "ả" đi

Thiên Phong:- ta thích đấy ngươi làm gì được ta

Khuyết Dương:- sao này không ai thèm lấy ngươi đâu đấy

Thiên Phong:- ối trời, chắc ta thèm ta một mình cũng mấy vạn năm rồi có bị gì đâu?

Khuyết Dương:- xớ