Chương 6: Chiến thần Diệm ưng - Horios giáng thế
Quay trở lại khung cảnh thức tỉnh ban sáng!
Những tiếng rủa vẫn cứ văng vẳng bên tai.
Nghe vậy, nét mặt Alex như thất thần lúc này cũng có chút bừng tỉnh, cậu nhẹ nhàng di đôi bàn tay của mình cầm lấy tấm chiếc thẻ trong tay nam nhân viên phụ trách. Cổ thân thể khẽ động, đôi chân nặng nề từng bước xuống đài, người cậu run run như muốn đổ vở. Nhưng.... Alex sẽ không ngả gục ở đây, chắc chắn là vậy, đôi bàn tay nắm chặt đến mức ngón tay đâm sâu trong da thịt, đôi hàm răng cắn chặt đến mức phát ra những thanh âm ken két.
Gương mặt Alex rủ xuống đầy u tối.
Alex chỉ vừa mới bước xuống sân trường, bầu không khí nơi đây lại bắt đầu xám xịt. Những người ở đây đều trưng ra ánh mắt khinh miệt nhìn cậu, xem thường và phẫn nộ, có cả những ánh mắt trợn to như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bọn họ nhìn Alex - một đồng bạn mà cứ như nhìn một tên ăn cặn bã.
Cặn bã?
Một mặt vì trông Alex lúc nào cũng u ám, tóc tai quăn tít, bờm xờm, gương mặt lúc nào cũng cúi gằm xuống.
Mặt khác thì ai cũng biết là vì sao đó, cậu chính là người trực tiếp gây nên c·ái c·hết đau đơn cho một vị lãnh tụ nhân loại.
Ngoài ra, đám con ông cháu cha này luôn coi trời bằng vung, bị nhồi nhét là "tương lai" của nhân loại, là những tuyệt thế thiên kiêu. Bọn họ là long phụng trên trời vì đâu lại bị khiển trách bởi một tên phế vật không hơn không kém, cuộc đời hắn sau này, sợ rằng chỉ có thể núp sau họ, chờ đợi sự bảo hộ của họ mà thôi.
Mặc cho những chửi bới, những sỉ nhục, Alex vẫn lầm lũi bước đi.
Vù vù vù.....
Bùm...
Bùng cháy.....
Lúc này, khi mọi người vẫn đang mãi dồn sự chú ý lên người Alex thì lại một lần nửa, trên sàn giác tỉnh.
Bấy giờ, camera đang chiếu hình ảnh của vị thiếu niên dáng người đô con, toàn thân tràn ngập hoả diễm. Chỗ đứng của cậu lúc này đã hoàn toàn bị ngọn lửa bao trùm, hai nhân viên phụ trách trong thời khắc then chốt đã được một vị thầy giáo nhanh chóng phản ứng kéo lùi về sau. Rất may sàn giác tỉnh đã được cài sẵn hệ thống cảm ứng, nó khiến ngọn lửa đang c·háy d·ữ d·ội của chàng thiếu niên nhanh chóng bị dập tắt. Nhưng vẫn để lại những luồng khói bốc lên cùng sức nóng kinh hồn tồn lại trong không khí.
Phía sau lưng chàng thiếu niên này, dưới sự kết tinh của hoả diễm, nó hình thành một dáng người nhưng không phải người. Thân thể ấy đang lơ lửng trên không, tay phải cầm hoả lao đỏ rực, tay trái tụ hỏa diểm, sau lưng bùng cháy đôi cánh. Khuôn mặt tựa như một vị thần uy nghiêm, bề thế. Con ngươi của nó đỏ ké, tràn ngập phẫn nộ, khí thế mà toát ra đủ sức xuyên thấu trời xanh.
LONG HỐNG!!!!
Phù phù phù.....
Rập rập.....
Từ thân thể vị thiếu niên này bạo phát khí tức, cuồng phong bạo vận dữ dội, chớp động kinh thiên, gió bụi lá cây bay tốc lên trời. Khí thế của nó toát ra còn kinh thiên hơn của Cực Trí Băng Hùng. Nhiều người bị khí thế của nó chấn bay ra sau, tông phải người khác. Cái khí thế thần thánh này khiến cho tất cả mọi người liền cảm thấy hoảng sợ khôn cùng, cổ thân thể họ không khỏi run lên cầm cập. Những người dù đã có sức mạnh rất cao nhưng cơ thể không tự chủ liền bạo phát khí lực ra ngoài bảo vệ thân thể, kể cả đó là viện trưởng Đoàn đi chăng nữa.
Nhưng rất nhanh, luồng khí thế này liền bị áp chế... toàn bộ khí thế tắt ngúm trong một nốt nhạc. Đó là công lao của hệ thống sàn giác tỉnh!
Tinh.....
“Hệ thống lá chắn phòng hộ vừa tiêu tán dư âm, mọi thứ trở lại bình thường “
Từ trong không gian truyền đến một âm thanh máy móc. Hiển nhiên nó là trí tuệ nhân tạo của học viện AOA, nó mở lời thông báo cho mọi người biết tình trạng hiện tại.
“Phù" Rất nhiều người còn chưa kịp thở phào một hơi thì đã nhanh chóng nhìn lên màn hình hiển thị, rốt cuộc cái năng lực này đến từ đâu mà khí thế của nó còn oanh động cả lá chắn phòng hộ của AOA?
Ngay cả Alex cũng bị luồng khí tức kinh thiên này oanh động, gương mặt không chịu nổi cự tuyệt, lập tức quay đầu nhìn lại.
Trên bảng số liệu:
Họ và Tên thí sinh: Cao Bá Hưng
Tuổi: 16
Siêu năng lực: "Dị Hỏa" đến từ Chiến Thần Diệm Ưng Horios.
Thiên phú tu luyện: 3279 điểm: Siêu Cấp
Tiềm năng phát triển: Vô Hạn Định Lượng
Lại nửa rồi, lại đến nửa rồi. Cái chỉ số khủng kh·iếp ấy khiến cho hốc mắt của tất cả người xem dù là ở bất cứ đâu, bất cứ chỗ nào, màn hình to hay nhỏ, đều phải trợn tròn đến mức hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài. Cái thứ gì cho dù yếu nhất nhưng chỉ cần gắn thêm cho nó hai chữ “Chiến thần" thì đều vô cùng khủng bố.
Đây, trước mắt họ đây “Một chiến thần lừng lửng bằng xương bằng thịt".
Việc gì đến rồi cũng sẽ đến....
Cơn b·ạo l·oạn ngôn ngữ nổ ra.......
Tại phòng dành cho Cao tầng căn cứ.
“Dumaa...năm nay là cái năm gì? Năm con Thìn à? Hết cực trí chi băng lại đến hoả diễm chiến thần? Cái năm nay hẳn là muốn đổi tên thành năm của AOA rồi ahh” Một vị nam tử là cao tầng căn cứ đứng bật cả người lên, văng lên thanh âm chói tai.
“ Đúng là năm của AOA rồi, đây là lần đầu tôi nhìn thấy lại có hai đầu long sinh ra chung ngày, chung một nơi đấy. Nếu so sánh với tiểu tử Trần Sinh Hà kia sợ rằng năng lực của đứa trẻ này cũng là có phần nhỉnh hơn không ít." Một vị nử nhân khuôn mặt sắc sảo, số đo ba vòng rất ư khủng bố, ngực t·ấn c·ông mông phòng thủ. Đã thế lại còn mang quân phục bó sát, đi tham dự lể mà mặc đồ như đi thi hành công vụ.
Qúa mức quyến rũ, khiến những đồng chí xung quanh mặt đỏ tía tai.
“ Một cái Cực trí Chi băng đã là thiên tài trăm năm có một, đã vậy còn xuất hiện một cái hoả diễm chiến thần, đây chính là trời muốn cho AOA giành lại vương quyền đã mất? “ Một vị khác lên tiếng nói.
Thiếu tướng Hồ Kim Nhật vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa nhìn ra tấm cửa kính trong suốt mà không khỏi cười to.
“Hazz" anh ta thở ra một hơi. Bỗng lúc này thân thể nam tử này đứng thẳng người lên, nét mặt vô cùng uy nghiêm, bá khí toát ra đàn áp toàn bộ những cao tầng ở đây.
Cứ mỗi lần Thiếu tướng của họ đứng lên là mỗi lần tim họ đập mạnh đến mức muốn bay khỏi lồng ngực. Ai chả biết cái tên “Hồ Điên” đã viết nên những trang sử kinh thiên thế nào cho căn cứ. Trong lòng họ có kính nể nhưng cũng có kinh sợ, cái tên Hồ Điên này không phải dạng ác ma tầm thường đâu nhất là lúc hắn làm việc.
Bỗng một cổ lạnh lẽo khí tức như xông thẳng vào mỗi người ở đây khiến họ không khỏi cảm thấy rét run lên.
“Lập tức truyền lệnh của ta bảo với tất cả kênh thông tin truyền hình cắt bỏ đoạn quay này, cố gắng ém chuyện này xuống hết mức có thể. Tuyệt đối không thể để lủ hủ thi kia có nhiều thông tin nghiên cứu về hai đứa trẻ này. Còn nữa, sai hai thị vệ kim sắc âm thầm bảo vệ cho hai đứa nó. Hết” Giọng nói nghiêm nghị, âm thanh không lớn, nhưng nó lại đặt trên vị nam tử này, tạo ra một áp bức vô hình còn khủng kh·iếp hơn Đoàn viện trưởng, khiến cho màng nhỉ mỗi người trong phòng vip này đều căng lên gấp đôi, không ai muốn bỏ lỡ một chữ nào trong câu nói của vị nam tử trước mặt, không...phải là không được phép bỏ lỡ dù chỉ một thanh điệu.
“Rõ" Tất cả mọi người trong phòng đồng thanh đáp lớn. Nhưng ai ai cũng âm thầm oán thán trong lòng. Đã công khai trực tiếp trên toàn thế giới, rồi bây giờ lai yêu cầu ém chuyện này xuống?
Làm được sao? Có thể làm được sao?
Vô lý! Quá mức vô lý!
Suy nghĩ của tên này, rõ ràng là không theo lẽ thường!
'Hồ Điên' Tất cả mọi người ở đây đều đang âm thầm oán thán Hồ Kim Nhật, nhưng anh chàng này vẫn rất ung dung ngồi xuống, miệng nhấp một ly rượu vang, tiếp tục theo dõi buổi phát sóng.
Lúc này bên ngoài sân trường, chàng thiếu niên tên Cao Bá Hưng trưng lên gương mặt cao ngạo, hùng anh bá khí bốc lên ngùn ngụt. Tựa như chiến thần tuyệt thế, uy vọng ngút trời. Phía dưới khán đài...ngàn người ngước lên với ánh nhìn hâm mộ, trong đó có cả Alex, vì bị mái tóc che đi nên mọi người không nhìn thấy đôi mắt cậu lúc này. Đôi mắt khao khát tận cùng sức mạnh, sâu thẳm trong nội tâm Alex như đang bùng lên một niềm thống khổ, bất lực nhìn kẻ từng bại dưới tay mình, từng bước danh lấy vinh quang.