Chương 4: Đến rồi… nhân vật chính.
Chương 4: Đến rồi… nhân vật chính.
Phải mất một lúc sau thì buổi lễ mới khôi phục trở lại. Tuy nhiên, dư âm của nó thì vẫn còn đó, cấp S đã trở thành một chủ đề nóng hổi trên khắp các mạng xã hội.
Bấy giờ ở hàng chính giữa, một thiếu niên mặc áo vest, thắt cà vạt đỏ, mái tóc xoăn rủ xuống đến nửa sống mũi che lấp khuôn mặt. Không ai có thể nhìn thấy được gương mặt cậu chứ đừng nói là biểu cảm.
Tên của thiếu niên ấy là Alexander Nguyễn - nhân vật chính trong bộ truyện này.
Để trở thành thí sinh tuyển chọn của học viện AOA, Alex đã trải qua không biết bao nhiêu đau đớn, cực khổ, không biết bao nhiêu cuộc thi, tranh đấu. Cùng là những đứa trẻ, nhưng áp lực mà Alex phải chịu đựng là vô cùng khủng kh·iếp.
Trên thế giới này, không đứa trẻ nào có số phận đau thương bằng Alex. Tôi khẳng định!
Tinh tinh…
Màn hình chợt sáng lên.
Họ và tên: Alexander Nguyễn
Tuổi: 16
Chức vụ: Thí sinh tuyển chọn của Học viện AOA
Nơi sống: Quận 3, Căn cứ Hương Ba, Liên minh Hạ Đông.
Đôi tay Alex thô ráp, được quấn chặt bởi những băng gạc.
Nhìn vào đôi bàn tay ấy, nhiều người không khỏi cảm thấy xót xa, phải điên cuồng đến mức nào, con người ta mới băng bó nhiều v·ết t·hương như vậy.
Alex hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc hồi hộp trong lòng mình, cậu bình tĩnh đưa tay đặt lên tinh cầu.
Bấy giờ, một vòng xoáy điên cuồng xoay chuyển, những tia sáng xanh phát ra yếu ớt, từ trong không khí những bóng nước bất chợt xuất hiện, chúng nó có màu xanh lam, căng tròn, bóng bẩy, không cần sờ nắn cũng biết chúng vô cùng dẻo dai.
Hiện tượng này nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám đông. Chẳng bao lâu sau khi ánh sáng vụt tắt, những quả bóng ấy cũng tan vào không khí.
Trên màn hình, thông tin liên tục nhảy số, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một màn thức tỉnh kỳ lạ như vậy.
Đây là rốt cuộc là cái siêu năng lực gì? Đến một siêu máy tính mà vẫn tính toán chưa ra?
Phải mất thêm một lúc thì màn hình mới hiển thị thông tin:
Họ và tên: Alexander Nguyễn
Siêu năng lực: 【Bọt Nhớt】- Slime
Cấp độ siêu năng: -F
Tiềm năng phát triển: chưa thể xác định.
Khoan...........
Dừng lại một chút.
-F????….. Thật sự là F?
Con chữ cái rợn người, khiến ai xem xong cũng phải há hốc mồm, trợn cả mắt...
Bầu không khí đang có phần im ắng bỗng nổ ra những tràng cười rất lớn.
“Cấp F??? Cmn thật sự là cấp F???...hahaha” một thí sinh đứng trong hàng ngũ học viên chính thức ra sức cười lớn.
“Tui nhớ kỷ lục thấp nhất của AOA cũng chỉ là cấp E, u là trời, trên đời này thật sự tồn tại cấp F?” Một nữ sinh nói với biểu cảm hết sức ngạc nhiên.
“Chúng mày có biết không? Trên thế giới này, số người thức tỉnh ra cấp F chỉ dưới 1% cho nên cmn, con hàng này thật sự quý hiếm rồi ha ha ha”
“Mấy thằng tên Alex auto phế vật kkk”
“ha ha ha”…
…
Bấy giờ, đứng trong hàng ngũ thí sinh, một nam sinh vừa bấm điện vừa nhìn lên bệ đá (nơi Alex đang đứng) cậu cứ nhìn lên bệ đá, rồi nhìn xuống màn hình, rồi lại nhìn lên bệ đá.
Đôi mắt dần mở to hết cỡ.
Gương mặt hết sức kinh ngạc!
“CMN!!!... Mọi người à, cái thằng đó… cái thằng đó… nó… nó.. chính là cái thằng Alex đó, nó chính là cái thằng Alex đã hại c·hết Bác Trần đó”
Lời nói như sấm chớp bên tai...
Bừng tỉnh!
Cả quảng trường bị lời nói ấy làm cho giật mình.
Người người nhao nhao lấy điện thoại ra chụp hình, tra mạng.
Trên khắp các mạng xã hội, nhiều người dùng đã nhanh chóng chia sẻ hình ảnh, thông tin, danh tính, có nhiều người khi xem xong liền để lại những bình luận tiêu cực, dè bỉu thậm chí có phần hả hê, vui sướng.
“Trời ạ! Mọi người ơi, là nó, đúng là nó thật rồi” Một thí sinh vừa bấm điện thoại vừa nói với những người xung quanh.
“Ôi trời ơi, nó thật còn mặt mũi để xuất hiện ở đây sao?”
“10 điểm cho lòng dũng cảm nha”
“Tao thì lại hứng thú với siêu năng lực của nó hơn, chúng mày nói xem【Bọt nhớt】dùng để làm gì?”
“Bôi trơn chứ làm gì”
“HA HA HA” Một đám thí sinh đồng loạt cười lớn.
Thế nhưng có những người sớm đã chẳng kìm được, họ lấy giấy, khăn tay vo lại rồi ném thẳng lên bệ đá, vừa ném vừa quát lớn.
“Phế vật, mày còn mặt mũi để đứng ở trên đó sao? Sợ mình chưa đủ quê hay gì??”
“Ác quỷ, mau cút xuống đi, CÚT XUỐNG ĐI!!!”
Cút......
Cút......
.........
Những tiếng chửi rủa, sỉ vả cứ liên tục ập đến, âm thanh thì mỗi lúc một lớn.
Khi nó thật sự sắp vượt qua khỏi tầm kiểm soát!
Thì một luồng uy áp đè nặng xuống kèm theo đó là một giọng nói phẫn nộ vang lên: “TRẬT TỰ!!!”
Âm thanh lớn đến mức muốn thủng cả màng nhĩ.
Quảng trường lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Bấy giờ, Viện trưởng Kiệt bước tới với gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Từ người ông thoát ra những luồng uy áp trấn xuống khiến ai nấy cũng cảm thấy áp bách, ngột ngạt.
“Các em đừng quên ai mới thật sự là kẻ hại c·hết ông ấy, nghĩa vụ của chiến binh vốn là phải bảo vệ người dân, đất nước, nhân loại. Thay vì chỉ trích kẻ đã hại c·hết ông ấy, các em lại quay sang, bung tất cả sự phẫn nộ lên đầu đồng bạn của mình?
THẬT ĐÁNG XẤU HỔ!!!
Đây chính là những thí sinh được tuyển chọn vào AOA sao? Là tinh anh trong tinh anh? Là tương lai của nhân loại?
Phát ngôn không biết nặng nhẹ, làm người không biết phân biệt phải trái đúng sai. Hành vi xấu xí của các em mà cũng xứng làm một chiến binh, một anh hùng?
NỰC CƯỜI!!!
Nếu còn để tôi nghe thấy một lời lẽ, một hành động, một thái độ xúc phạm nào nữa, người đó lập tức bị gạch tên khỏi học viện.
Và những ai có phát ngôn, hành động, thái độ thiếu chuẩn mực trong ngày hôm nay đều bị cắt toàn bộ điểm học phần đầu năm.
TUYỆT TỐI CHẤP HÀNH!”.
Lời nói ra chắc như đinh đóng cột, trọng lượng trong câu nói của viện trưởng Kiệt thật sự như quả núi đè nặng xuống.
Những ai khi nãy mồm năm miệng mười thì lúc này đã câm như hến, răng cắn chặt môi, mồ hôi trút xuống, tim đập thình thịch, ánh mắt rưng rưng.
Bấy giờ, nam phụ tá mới quay sang nói với Alex: “Đây là thẻ căn cước mới được cập nhật, nhóc à… em đừng buồn quá” Giọng nói đầy chua xót và thương cảm.
“Em cảm ơn, không sao, em cũng quen rồi” Alex nhận lấy tấm thẻ rồi xoay người bước đi.
Cậu chính là Alexander Nguyễn, một tên tội đồ, một con ác quỷ, một t·ên s·át n·hân, một kẻ không bằng cầm thú, một kẻ đã tự tay g·iết c·hết vị ân nhân cứu mạng của mình.
Chính đôi bàn tay này, chính nó đã g·iết c·hết Bác Trần-vị anh hùng của nhân loại.
Không một ai biết, không một ai biết…
Thời khắc ấy, cậu thật sự đ·ã c·hết đi.
Tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức cùng cực… Nước mắt chảy dài cho đến khi nó khô kiệt.
Mỗi một bước đi như có ngàn vạn cái kim đâm vào cơ thể, đau đớn và quằn quại. Đó là cảm giác của cậu bấy giờ.
Cậu đã sống, đã nỗ lực, đã liều mạng nhiều như vậy!
Vì sao ông trời vẫn đối xử với cậu như vậy?
Giữa hai hàng người, Alex lầm lũi bước đi.
Những người xung quanh nhìn cậu với ánh mắt phẫn nộ, cay cú, hả hê…
Nhìn cậu chẳng khác gì một tên dị nhân bị người đời phỉ nhổ, coi khinh.
‘Đáng đời, đáng đời lắm ha ha’
Và cũng có những ánh mắt thương cảm, thấu hiểu, nhưng bất lực.
…
Sau sự kiện của Alex, buổi lễ vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường.
Người dân, truyền thông lại hướng sự chú ý của họ đến các thí sinh đang thức tỉnh. Chẳng còn ai rảnh hơi để bận tâm đến một thằng nhóc bị nguyền rủa cả.
Vì họ biết, cuộc đời sau này của nó cũng sẽ thấp kém y như cái năng lực mà nó thức tỉnh vậy.
…
Trong lúc đó, Alex đã đến ga tàu và quay trở về Căn cứ Hương Ba.
Chiếc tàu lửa bon bon trên đường ray băng qua muôn trùng non nước, một cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ hiện ra, một bầu trời cao xa rộng lớn, một dải rừng xanh thẳng đến chân trời.
Thế giới này thật rộng lớn!
Chỉ tiếc… Thế giới rộng lớn lại chẳng có chỗ cho cậu dung thân.
…
Cạch… Chiếc cửa sắt cũ kĩ mở ra.
Alex bước vào trong căn nhà vắng lặng và tăm tối. Căn nhà chẳng có bao nhiêu đồ đạc, khá trống trãi nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Đây là nơi Alex sống từ mười năm trước, sau khi cậu bị ly khai khỏi gia tộc.
Cậu không hề trách họ, nó hoàn toàn là lỗi của cậu, từ việc kinh tế gia tộc sụp đổ cho đến gia đình cậu bị ghẻ lạnh, sỉ nhục.
Tất cả đều là lỗi của cậu.
Đời này, cậu chỉ mong sao mẹ và hai đứa em nhỏ có thể sống hạnh phúc.
Alex bước đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống, đây là góc yêu thích của cậu, cậu thường ngồi một mình ở đây, ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
‘Trời hôm nay âm u quá, có lẽ sắp mưa rồi’ Alex thầm nghĩ.
Vừa dứt lời thì trời đổ cơn mưa. Alex nhẹ nhàng đến bên cánh cửa.
Cạch... chiếc cửa dẫn ra ban công dần mở ra.
Alex chầm chậm đứng dưới cơn mưa như trút nước, giá mà lòng anh có thể vơi bớt đi như suy nghĩ tiêu cực, ưu phiền.
Cứ theo cơn mưa như thế, trôi hết đi.
"Hay là, mình tìm một lý do thích hợp... để c·hết?"
Alex dần nhớ lại những khung cảnh đẫm máu trong quá khứ.
Hôm đó trời cũng đổ cơn mưa thật to giống như này, câu bé ấy bế trên vai một cô bé khác. Cậu điên cuồng chạy trốn, đôi chân thoăn thoắt lướt qua những đ·ống đ·ổ n·át. Thành phố lỗng lẫy hoa lệ khi ấy, giờ đây chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Câu bé vừa chạy, vừa khóc, tròng lòng dâng lên một nỗi sợ hãi bất tận, nhưng cậu vẫn cứ chạy, chạy trốn khỏi sự t·ruy s·át của làn sương đen phía sau.
Nhớ đến những ký ức này, khóe mắt Alex chảy xuống một giọt nước.
Nó chỉ là nước mưa, rơi vào nơi khóe mặt của cậu mà thôi.
Câu rất ghét những ngày mưa, nhưng cũng rất trân trọng nó. Nước mưa như cố khơi gợi lại những nỗi đau âm ỉ, nhưng cũng xoa dịu những nỗi đau ấy.
Nhiều khi Alex tự hỏi, bản thân liệu có thể sống qua những ngày tháng phía trước hay không? Thứ đang cố gắng bám víu cậu vào cuộc sống này là gì?
Phải chẳng là những cơn mưa?
Hay những đoạn cố sự?
Cũng có thể là bản năng muốn sống sót!
Hoặc không cam lòng mà c·hết đi.
Cơn mưa cứ thế trút xuống bao nhiêu đau khổ của nó, xuống gương mặt trắng bệch, tấm thân kiệt quệ của Alex.
"Ha, thật mỉa mai thay"
Đôi chân Alex chầm chậm tiến về phía trước, chẳng mấy chốc cậu đã đứng trên cái bờ thành, chỉ cần một bước nữa thôi. Mọi khổ đau đều có thể chấm dứt.
Bất chợt khoảnh khắc, câu nghe thấy những tiếng nói thân thương, những lần rơi nước mắt, tiếng ai oán của người phụ nữ góa bụa.
"Mẹ"
Alex choàng tỉnh giấc, hóa ra cậu đã ngủ quên trên một chiếc ghế ven đường. Bầu trời bắt đầu trở nên âm u, giá mà những chuyện vừa xảy ra sáng nay, chỉ là một cơn mơ thì hay biết mấy.
Nhưng Alex biết, nó không phải là mơ, chỉ có cậu vẫn chưa chấp nhận sự thật mà thôi. Thân thể Alex rệu rã đứng dậy, xung quanh cậu, dòng người vẫn cười nói, qua lại tấp nập, ánh đèn nhấp nháy từ những biển hiệu, cửa hàng, tòa cao ốc.
Chúng cư như thể đang vui mừng lắm, hớn hở lắm, chúng nhạo báng, hả hê trước cậu bé tội nghiệp.
Một thành phố rộng lớn, hoa lệ, muôn màu muôn vẻ, chỉ là vì sao lại trống rỗng đến thế, vô hồn đến thế.
Chàng trai ấy đứng bần thần nhìn lấy thành phố!
Một cảm giác lạc lõng vô cùng, vô tận.