Chương 16: Săn Chuột/ Siêu Năng Lực Của Alex
Sau khi đưa Đen về, Alex để mặc nó cho hai em vui đùa, hôm nay là thứ 3 nên tụi nó được nghỉ buổi chiều. Còn Alex thì tiến lên phòng của chính mình, phải tranh thủ thời gian, cảm ngộ ra các hạt nguyên năng. Lúc này Alex để mình vào tư thế ngồi thuyền, bắt đầu tham ngộ, lưng thẳng, mắt nhắm tĩnh, đầu thả lỏng, chỉ được phép nghỉ về nguyêg năng. Xong tư thế, Alex mới tiến hành vận chuyện năng lực để tham ngộ nguyên năng.
Alex cứ cảm ngộ như vậy....rất lâu sau... ba tiếng trôi qua tẻ nhạt...
“Anh hai, xuống ăn cơm...!" Một giọng nói lanh lỏi phát lên, đó hiển nhiên là giọng của Đan.
Alex này từ trong cơn cảm ngộ mở mắt ra “haizz" cậu ấy thở dài một hơi. Lắc lắc cái đầu.
“Đúng là khó, cứ như vậy rất lâu rồi mà mình vẫn chưa có tiến triển gì” Alex nói rồi đứng thẳng người, bước ra ngoài, phi thân xuống lầu. Ba tiếng trôi qua, Alex không cảm nhận được sự dao động của bất cứ một hạt nguyên năng nào cả. Chẳng có gì khác ngoài sự buồn ngủ, công việc này đối với Alex quả thực là quá mức nhám chán.
Hôm nay mâm cơm gia đình có bốn người, không khí bỗng nhộn nhịp hơn hẳn. Đen cứ ngọ ngoạy nghịch phá, hết chạy qua chổ Alex rồi lại nhảy qua chổ Đan, nghịch ngợm không khác gì một đứa trẻ.
Lúc này, khi mọi người bước vào bàn ăn thì Đen mới bớt quậy phá đi một chút, ngoan ngoãn nằm yên trên người Lyli. Cả nhà ăn cơm vô cùng vui vẻ thế nhưng Đen thì chẳng biết ăn gì. Nó vốn là quái thú, chỉ có thể ăn thịt hoặc thực phẩm chuyên dụng cho sủng thú. Bất quá thứ ấy hiện tại rất mắc, nhà Alex cơ bản chẳng mua nổi.
Lúc này họ như nhận ra một vấn đề còn nan giải hơn, làm thế nào để nuôi nổi một súng thú chứ?
Cả nhà đang loay hoay không biết làm sao, dù trong nhà còn một số tiền tiết kiệm, có thể mua được ít thịt. Thế nhưng có thể mấy lần, trong bao nhiêu ngày? Nuôi một con sủng thú rất là tốn kém, mặc dù số tiền bỏ ra để sở hữu sủng thú lớn hơn nhiều số thực phẩm nó ăn. Tuy nhiên, Alex vốn là nhặt được Đen từ trong đống rác nha.
Lúc ấy vui quá lại quên mất, lấy cái gì để nuôi nó bây giờ? Bỗng nhiên lúc này cả gia đình đang trong trầm tư lo lắng thì trong đầu Đan liền sáng ra một ý kiến.
“À..phải rồi, anh hai, khu cống rảnh của thành phố là nơi sinh sống của lũ chuột biến dị, mặc dù thịt bọn chúng hơi bẩn thế nhưng chế biến đúng cách vẫn mang lại dinh dưỡng rất cao".
“Đúng nha" Mắt Alex như bừng sáng. Những thập niên đầu của thời đại hắc ám, phần lớn con người nhỏ bé thường phải sống chui lủi trong những nơi tăm tối như cống rảnh. Tại đây, để tiếp tục tồn tại, họ thường săn bắt và ăn thịt một loại quái vật cấp thấp, đó là chuột biến dị.
Cho đến tận ngày nay, chúng vẫn là nguồn lương thực cho những thường dân nghèo khổ, sống dưới đáy xã hội. Loài chuột này thường xuất hiện trong các cống rãnh của thành phố, chính quyền cũng ít quan tâm đến những sinh vật nhỏ bé này. Họ thường để mặc cho chúng tự sinh tự g·iết, việc này còn là cách để giảm thiểu gánh nặng lương thực cho thành phố.
Sau khi ăn cơm xong, tạm, Alex vác theo thanh kiếm rồi khỏi nhà, đi đến đầu cống rãnh thành phố. Từ phía xa, Alex đã ngửi thấy những mùi hôi bốc lên xốc cả vào mũi. Quả không hổ danh cống rãnh, cái danh hiệu này dùng không sai một chút nào.
Alex lấy khẩu trang bịt mũi lại. Nơi Alex đang đứng là miệng của một cái cống nước, rác chất thành đống, mùi hôi bốc lên nồng nặc. Ở đây, Alex còn thấy vài nhóm người vác theo một vài công cụ để săn bắt chuột cống.
Họ cũng thấy Alex, thế nhưng trông chàng thiếu niên này chẳng giống một tên nghèo túng, ấy vậy mà còn đến tranh giành đồ ăn với họ? Mặc dù có hơi không thiện cảm với Alex nhưng bọn người này không dám động đến cậu. Nhìn các khối cơ săn chắc, tay cầm theo kiếm, khí tức toát ra của người luyện võ. Trong khi đó, bọn họ ốm như xì ke, đâu có điên mà chọc vào một người như vậy.
Ở khu vực nước thải, Alex tìm kiếm một hồi cũng phát hiện con mồi đầu tiên. Con chuột này có bộ lông xám, dính đầy dịch bẩn, thân người to béo như một cái tivi, nó to phải bằng nửa người Alex. Hai chi trước của nó cứ cào cào trong đống rác tìm kiếm chút gì đó để ăn.
Lúc này, Alex cầm chặt kiếm, cậu dùng ba phần lực phóng đến chỗ con chuột tội nghiệp. Mũi kiếm lao đi thoăn thoắt, xé đôi không khí mà đi. Con chuột này mãi lục lọi tìm đồ ăn mà không để ý đến. Lập tức, nó bị lưỡi kiếm đâm xuyên qua người, c·hết không kịp ngáp.
Alex chỉ cắt lấy bốn cặp dò của con chuột này, vì theo như cậu biết, bộ phận này có chất lượng thịt tốt nhất. Sau đó, Alex còn săn thêm hai con nữa, cậu gói chúng trong cái bao nilong, cho vào ba lô rồi chạy ra khỏi chỗ này. Alex thực sự không muốn ở đây thêm bất kì giây phút nào nữa. Thúi quá!
Mấy cái xác chuột bị Alex bỏ lại, rất nhanh đã có người đến tranh giành. Bọn họ phải thầm cảm ơn Alex, nếu không có cậu, thì họ cũng chẳng bắt được nhiều chuột như này. Dù lũ chuột chỉ là quái vật cấp thấp, người bình thường cũng g·iết được nhưng vấn đề là chúng chạy rất nhanh, ẩn nấp vào môi trường. Mỗi ngày cả đám bọn họ săn được một đến hai con, đã là rất thành công rồi. Có ngày còn chẳng săn được con nói, thế là cả bọn phải nhịn đói.
Sau khi về nhà, Alex liền đưa cho mẹ của mình xử lý, còn cậu thì nhảy thẳng vào phóng để tắm rửa. Thúi quá cái hương vị cống rảnh này. Dù vậy, trong lúc tăm rửa, cứ nghĩ về sự oai hùng của Đen khi lớn lên thì Alex lại cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
Thế nhưng suy đi tính lại, Alex biết đây chỉ cách giải quyết tạm thời. Với sự phát triển của Dago, nó càng ngày sẽ càng cần nhiều thức ăn hơn, chất lương hơn. Đến lúc ấy, có một nghàn con chuột vẫn là không đủ, hơn nữa, đâu thể lúc nào cũng ăn thịt chuột được.
Càng suy nghĩ, Alex lại càng đau đầu, bế tắc. Xem ra, Alex phải sớm nghỉ ra phương pháp kiếm tiền. Nuôi một sủng thú, quả thức là đang đốt tiền.
Alex tắt vòi nước, lấy khăn lau khô người, mái tóc anh chải vuốt ra sau, để lộ một gương mặt điển trai đến kinh ngạc. Sống mũi cao, môi mỏng, vầng trán cao, chiếc cằm nhọn, hàng chân mày rất thanh tú. Khi mọi thứ kết hợp lại, nó tạo nên một vẻ đẹp hài hòa đến động lòng người.
Đôi mắt của Alex là đẹp nhất, đôi mắt chim ưng, mang lại cảm giác sắc sảo. Màu mắt xanh biếc như da trời, cực kỳ cuốn hút. Nhìn vào đôi mắt ấy, chắc chắn người xem sẽ bị hút hồn vào nó. Một đôi vừa sâu, vừa đẹp, nó như chứa đựng toàn bộ nỗi buồn sâu thẳm của thế giới, đen tối giống như đại dương.
Cái gương mặt và thân hình này mà trưng ra ngoài, chẳng khác nào nam chính bước ra từ tiểu thuyết. Càng nhìn Alex, người ta lại cảm thấy quá đẹp. Nói vui một chút, nếu thường ngày Alex để tóc che đi gương mặt của mình, hẳn là cậu ấy muốn che đậy cái nhan sắc này, quá ư là hút người.
Mái tóc lại bị chải xuống, che đi một nửa gương mặt. Alex đang định bước ra khỏi phòng thì liền như nhớ ra điều gì, cậu lập tức khựng lại.
“Nên đánh răng trước nhỉ?"
Alex dự định đánh răng trước, sau đó lại tiến hành tham ngộ, đến khi nào mệt thì ngủ luôn một thể.
Nghĩ đến đây, Alex liền lập tức lấy cái bàn chải, đổ một ít kem đánh răng lên. Đang lúc chuẩn đưa lên đánh, Alex nhìn thấy phần kem đánh răng trên bàn chải của mình. Màu của nó nhìn rất giống... rất giống...
“Slime” Alex như nhớ ra siêu năng lực của cậu.
Hôm qua đến giờ, Alex vẫn chưa tìm hiểu gì về siêu năng lực của bản thân. Một mặt là mấy nay trải qua nhiều chuyện khiến cậu không có thời gian, mặt khác là cậu cũng như mọi người, không cho rằng siêu năng cấp F sẽ tác dụng gì lớn.
Bây giờ mới có dịp để nhớ lại nó!
Alex nhắm nghiền mắt lại, trong tiềm thức, Alex nhìn thấy một con slime đang bay nhảy trong không khí. Nó như vui sướng khi nhìn thấy Alex, vội vạng chạy đến nhào vào người cậu.
Tỉnh lại... Alex mở mắt mình ra, cậu vứt cái bàn chải sang một bên, vận năng lực lên bàn tay phải. Ngay lập tức, một loại chất dẻo sóng sánh bắt đầu tụ lại trong bàn tay của Alex. Mất một lúc, giờ đây trong lòng bàn tay Alex, một quả cầu óng ánh, mọng nước đã xuất hiện. Alex nhìn nó trông rất giống một quả bóng nước, bóp bóp rất mềm và vừa tay.
Nhưng cái thứ xanh xanh này có công dụng là gì?
Alex ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không biết nó dùng để làm gì. Trước đó, khi trên đường trở về Hương Ba, Alex đã thử tra cứu thông tin của nó trên mạng. Thế nhưng loại siêu năng lực này quá hiếm, gần như không có nghiên cứu nào về nó. Bên cạnh đó, một phế năng thì nghiên cứu làm gì?
Sau một hồi xoa nắn, thử đủ kiểu, đủ tư thế, Alex bắt đầu cảm thấy quả cầu trong tay thật nhàm chán. Thế là Alex liền vứt nó vào cái xô nước đằng sau, lát mang Đen đi tắm thì cho nó nghịch mấy quả bóng này cũng được.
Thế nhưng kì lạ thay, quả slime sau khi bị Alex ném vào xô nước thì liền phát sinh dị biến. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, quả bóng nước cứ phồng ra càng lúc càng to. Sau một hồi, nó đã đem nước trong xô nuốt trọn toàn bộ. Alex nhìn thấy cảnh này thì có chút kinh ngạc. Ngay lập tức, trong đầu Alex như nhận được một vài thông tin.
H2O và một vài tạp chất: Cl, ion.... (đây là công thức hoá học của nước, ai học hoá sẽ biết)
“Hả??" Alex tự hỏi cái quái gì, trong đầu cậu nhận được một ít thông tin. Đó là một loại kĩ năng: Thâu Dịch, cho phép Slime căn nuốt mọi vật chất. Chỉ cần nằm trong một kích cỡ cho phép thì mọi vật chất, đều có thể bị nó cắn nuốt. Ngoài ra còn một kĩ năng nữa.
Phân Tách!!
H2O ——> H2 + O2
Lập tức quả bọng nước liền phân tách ra ba quả cầu khác, nhỏ hơn. Một quả cầu chứa h2, một quả chứ O2, một quả chứa tạp chất khác.
Kĩ năng "Phân Tách" giúp phân tách thành phần hóa học của một hợp chất thành các chất khác nhau. Yêu cầu: vật chất phải ở dạng lỏng, dạng rắn không thể phân tách.
Hóa ra cái siêu năng lực của Alex có khả năng phân tách thành phần hóa học.
Gương mặt Alex có chút trầm trồ, cậu liền thu lại đống bọng nước này. Alex nhanh chóng thay quần áo, rồi quay trở lại phòng của mình. Cả một đêm không ngủ, Alex dùng toàn bộ tinh lực vào việc nghiên cứu siêu năng của bản thân.
Thời gian trôi qua rất nhanh, và càng nghiên cứu, Alex lại càng cảm thấy vi diệu.
Sáng hôm sau, Alex phần nào đã nắm bắt được siêu năng của mình, nên cảm thấy có chút vui sướng.
Trong đầu Alex đã nảy ra một ý tưởng. Và nếu nó thật sự thành công, thì Alex có thể thay đổi số phận của mình, nhất định là như vậy.
Sau khi ăn sáng, cả nhà đều đi học và đi làm, riêng chỉ có Đen là mếu máo, nó buồn rầu khi phải ở nhà chơi một mình. Mặc dù vậy, nó vẫn rất ngoan ngoãn ở trong nhà, hy vọng sẽ không chuyện gì phát sinh.
Sau khi đưa các em đi đến trường, Alex phóng một mạch đến tiệm ve chai gần đó, cậu mua vài thứ đồ rồi lại phóng đến trường.
Hôm nay Alex có 5 tiết thực hành chiến đấu, mặc dù chỉ là siêu năng cấp F, nhưng ở thời điểm hiện tại, cơ bắp của cậu vẫn là mạnh nhất. Trong lớp, khi đấu tập với Alex, có người thậm chí đã sử dụng đến siêu năng lực, nhưng vẫn không thể đánh bại cậu. Và cứ thế, Alex lại tẩn cho lũ đồng bạn một trận ra trò. Bọn họ hận Alex lắm nhưng không thể làm gì được.
Kể cả khi dùng đến năng lực, bọn họ vẫn không đánh lại Alex, thế khác nào còn thua cả phế vật? Chính vì vậy, họ thầm nhủ trong lòng, phải nhẫn nhịn, phải kiên cường. Đợi đến ngày siêu năng phát triển, họ sẽ quay lại và đánh cho Alex kêu cha gọi mẹ mới thôi.
Sau khoảng hai tiếng thực hành, Alex xin ra về sớm. Thế nhưng, Alex chỉ về nhà một lát, rồi lại phi thân ra ngoài, cậu vác theo thanh kiếm và một cái ba lô chuyên dụng của chiến giả. Đây là cái ba lô của cha, thứ mà Alex vô cùng trân quý. Không biết tiếp theo có chuyện gì quan trọng, mà cậu lại mang nó ra sử dụng.
Hôm nay, Alex vẫn bận một set đồ đen đậm đặc, trông có khác gì một tên trộm đâu? Nhưng quái lạ thay, trên đường cũng nhiều người bận đồ giống Alex, nên thành ra cậu ăn mặc như vậy, lại chẳng mấy hút người.
Quận 3 thành phố vốn là nơi chẳng mấy tốt đẹp, có rất nhiều lũ d·u c·ôn lượn lờ ở đây. Nguyên nhân lớn nhất là do Hương Ba sở hữu một hệ thống chợ đen rất lớn, nó nằm dưới lòng thành phố. Mà lối đi duy nhất để đến chợ đen, lại nằm ở Quận 3. Điều này lý giải vì sao, xung qunh đây tụ tập nhiều băng nhóm, côn đồ như vậy.
Để bảo vệ chính mình, người ở đây ăn diện thường rất tối màu, ai nấy cũng cố tỏ ra nguy hiểm, nhằm bảo vệ bản thân và xua đuổi kẻ khác.
Thành phố Hương Ba có Quận 1 là tuyệt vời nhất. Nơi đó tập trung những khu căn hộ cao cấp, an ninh vô cùng tốt. Người sống ở đấy chủ yếu thuộc tầng lớp thượng lưu, chẳng hạn như các quan chức cấp cao, các chiến binh, chiến giả... Có thể nói, Quận 1 là nơi sinh sống lí tưởng của rất nhiều người, bao gồm cả gia đình Alex.
Trường của Alex nằm trên tuyến đường giao nhau giữa Quận 1 và 3. Chính vì nằm gần Quận 1, nên an ninh khá tốt, chẳng có tên côn đồ nào dám bén mạng đến nơi ấy. Chưa cần đến lực lượng cảnh sát, chỉ riêng số lượng chiến giả ở đấy, mỗi người một ngụm nước bọt, đủ để dìm c·hết lũ côn đồ ấy rồi.
Đôi chân Alex không ngừng di động trên phố, Alex muốn tiến đến chỗ hôm qua: khu cống rãnh của căn cứ Hương Ba. Alex lại muốn đến nơi này tiến hành săn bắt một vài con chuột. Một mặt, Alex lấy thịt để làm bữa tối cho Đen, mặt khác, cậu cần làm vài thí nghiệm nhỏ trên xác của chúng.
——————-
Xong!! Anh em xem thì nhớ thả tim vào cmt tiếp động lực cho ta với nhé!