Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cứu Thế Nhân: Khởi Nguyên Ánh Sáng

Chương 15: Nhặt được sủng thú




Chương 15: Nhặt được sủng thú

Căn cứ Hương Ba có một bãi rác công nghệ rất rất lớn, có thể nói là nhất nhì liên minh Hạ Đông, thường thì sẽ có những máy bay chở rác, xe tải... đến để trút rác xuống vào cuối mỗi tháng. Thế nên lượng rác ở đây có thể nói là nhiều lại càng nhiều.

Tuy nhiên, rác là như vậy, thế nhưng có điều bạn không biết, khoảng 13% dân số Hương Ba đang sống là nhờ vào đống phế liệu này. Dù chỉ toàn rác với rác nhưng ở nơi đây, người ta vẫn có thể tìm ra một vài thứ hữu dụng, còn có thể đem tái chế, sửa chữa và bán lại.

.....Lúc này tại một khu đất trống, mảnh đất này nằm ở trung tâm bãi rác, xung quanh là các đồi công nghệ chất chồng lên nhau, cao lớn muốn che cả mặt trời.

Tại khu đất trống ấy, có một thiếu niên nằm bất động dưới đất, đồng phục tàn tạ, bụi bẩn hoà lẫn với máu vẫn còn dính đẫm trên áo của cậu.

Bất giác, đôi mắt Alex khẽ mở ra, tầm nhìn trở nên nhòe đi, mất một lúc nó mới hoàn toàn bình phục. Alex gượng người đứng dậy, trong đầu vẫn còn nhớ rất rõ. Hồi trưa, bản thân một mạch đến đây chủ yếu là muốn phát tiết, muốn đập phá, trút ra hết những cảm xúc tiêu cực, đau khổ trong lòng.

Thế nhưng khi vừa đến nơi, còn chưa kịp phát tiết thì Alex đã bị một bọn mang áo đen đánh hội đồng. Bọn này khác một trời một vực với lũ côn đồ khi trước, ra tay cực kì dứt khoát, không một kẻ hở, chính là được đào tạo hẳn hoi. Và tất nhiên rồi, kẻ địch vừa mạnh vừa đông, Alex chính là bị bọn chúng đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Lắc lắc cái đầu, Alex vẫn cho rằng bản thân đáng bị như vậy. Alex không ngu đến mức, kẻ đứng sau là ai cũng không biết. Chắc chắn là tên Bá Hưng kia, bất quá Alex không hề oán hận, mà có chút thông cảm cho đối phương, hiểu được vì sao người kia lại hành động như vậy.

Qủa thực, nếu đổi lại là Alex có khi cậu đã g·iết người rồi.

Thế nhưng vì sao đối phương lại buông tha cho mình? Alex không hiểu, điều này càng khiến cậu trở nên khó hiểu hơn. Giá mà có loại thuốc giúp con người quên đi những chuyện muốn quên. Thì nó đã cho giúp cuộc sống của cậu trở nên tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn không biết bao lần.

Phải không nhỉ?

Bây giờ, Alex thực sự, thực sự chỉ muốn c·hết quách đi cho xong.

Từng hạt mưa lại cứ rơi xuống, rơi xuống. Khung cảnh này khiến người ta nhìn thấy lại không khỏi đau lòng, đâu đó trong họ dấy lên những cảm xúc cô đơn, tuyệt vọng.

Phủi phủi quần áo một chút, Alex định trở về nhà, hẳn là mẹ và hai em đang rất lo lắng, vì hiếm khi cậu về trễ mà không báo trước.

Đang định di chân bước đi, bỗng từ phía sau, một con vật nhỏ bé chạy vội tới, nó như sợ rằng Alex sẽ đi mất, đôi mắt lo lắng, long lanh khẽ dao động.

Alex nhận ra có thứ gì đó đang tiếp cận mình từ đằng sau thì vội quay đầu lại.

Lúc này, một sinh vật nhỏ bé nhảy thẳng vào người Alex, theo phản xạ tự nhiên, đáng lý cậu phải vung một đấm vào thứ vừa xuất hiện. Thế nhưng không hiểu vì sao, khoảnh khắc đôi mắt cậu nhìn thấy con vật nhỏ bé kia, thâm tâm cậu lại dao động dữ dội.

Hồi còn nhỏ, Đỗ Đỗ hay dẫn theo một con thú cưng, Alex còn nhớ nó cũng có một bộ lông đen giống như này, tên của nó là Đậu Đậu. Cứ mỗi lần hai người gặp nhau, Đậu Đậu luôn nằm ưỡn mình trong vòng tay nhỏ của Đỗ Đỗ, cảm giác rất sung sướng và thoải mái!

Về sau, Đậu Đậu đ·ã c·hết vì bảo vệ Đỗ Đỗ. Điều này khiến Đỗ Đỗ đã khóc rất nhiều, đau khổ rất nhiều. Đỗ Đỗ luôn nói rằng, nếu một ngày có vòm sao đen về hướng cô ấy, điều đó có nghĩa Đậu Đậu đã trở về.

Alex nhìn tới sinh vật nhỏ bé kia, nó cũng có một bộ lông đen tuyền giống như Đậu Đậu. Từ đâu đó trong tâm khảm của Alex dấy lên một loại cảm giác bình yên, giống như gặp lại người nhà vậy. Đó là một cảm giác yêu thương và thanh thản.



Alex đưa tay nhấc sinh vật nhỏ bé ấy lên, ôm vào lòng.

"Mày đến để an ủi tao sao?"

Con vật ấy không có trả lời. Nó lấy cái lưỡi nhỏ nhỏ của mình liếm liếm lên mặt Alex, rồi cuối cái đầu xuống cạ cạ vào vai của cậu, hành động ấy thay cho câu trả lời.

Alex khá bất ngờ, một nụ cười bất chợt nở trên đôi môi của cậu, nó chân thành và tuyệt mỹ. Giờ đây, Alex mới nhìn rõ ràng con vật này. Cơ thể khá nhẹ, gần bằng một đứa trẻ sơ sinh, hai má bụ bẩm, lớp da đen sần. Đôi mắt trong veo, đen láy. Trên đầu có những đường vân kì lạ, trông rất giống một ngọn lửa. Sinh vật này trông thật dễ thương, nó chắc chắn là rất có sức hút với phái nữ, những con người thích sự nhỏ bé, đáng yêu. Đến cả Alex cũng thấy nó rất dễ thương và cực kì vô hại.

Khoan! Vô hại???? A...

Alex chợt ngớ người, cậu là đang ôm một con quái thú làm bạn???

Không có khả năng... bẩm sinh quái thú đã cực kì ghét nhân loại, lòng căm thù lẫn vào trong huyết thống của chúng. Cho dù là còn nhỏ, cũng cực kì máu chiến, không có khả năng, con vật này lại là đang nằm yên trong tay Alex, mặc cho câu ta âu yếm??

Trừ khi nó là hiền thú...

Hiền thú là gì? Mặc dù 99% các loài quái thú khi sinh ra đều lấy nhân loại làm thù địch, xem họ như thức ăn. Nhưng vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ, sống cùng con người, làm bạn với con người, bảo vệ con người. Và những quái thú ấy được gọi là hiền thú.

Tiêu biểu là Âu Long và Hoàng Lạc, đây là hai hiền thú duy nhất ở Hạ Đông, có thể tồn tại, bảo hộ nhân loại mà không cần bất kì một khế ước nào. Chúng là thần thú từ thời xa xưa, sống trong di tích của nền văn minh Âu Lạc cổ.

Khi Hạ Đông khai quật di tích, hai hiền thú này đã xuất hiện và rời đi cùng với hậu duệ của mình. Âu Long hiện là hiền thú trấn thủ của căn cứ Đông Dương, Hoàng Lạc là căn cứ Điện Biên, cả hai căn cứ này đều là bốn sao và nằm ở vòng tuyến thứ 3, thuộc liên minh Hạ Đông. Thực lực của hai căn cứ này chỉ xếp sau đầu não Lea!

Cái còn lại là Sủng thú. Sủng thú thì vô cùng đa dạng, khi các chiến giả săn bắt trở về, đôi khi họ sẽ săn được trứng quái thú, những quả trứng này khi được mang về căn cứ sẽ được các chú linh sư khắc lên linh khế(*). Nếu bạn là nhân loại, chỉ cần nhỏ máu của mình vào quả trứng được khắc linh khế, thì sau khi quả trứng ấy nở ra, quái vật bên trong đó sẽ nhận bạn làm chủ suốt đời của nó.

Trừ khi chủ nhân c·hết hoặc khế ước bị xóa bỏ, nếu không, sủng thú sẽ không bao giờ phản bội lại chủ nhân của mình. Tuy nhiên, ở trạng thái bình thường thì các quái vật đều kịch liệt phản kháng khế ước. Chính vì vậy, thời điểm cưỡng chế khắc khế ước sẽ gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ của quái thú, chỉ có một số ít thành công.

(*) Linh khế, là một loại khế ước linh hồn, được nhân loại phát hiện ra trong nền văn minh Maya. Có khả năng liên kết sợi dây linh hồn của chủ nhân và sủng thú, khiến vận mệnh giữa họ thắt chặt vào nhau.

Chính vì vậym trên thị trường hiện nay, giá của một sủng thú chính là xa tít trên trời, chỉ có phú hào mới đủ tiền mua lấy một con sủng thú. Thường thì một con sủng thú có giá thấp nhất là 30 tỉ quân huy(*) đây là một con số cực kỳ lớn.

(*) Quân huy, đơn vị tiền tệ hiện hành của thế giới này. Được quy định chung cho toàn thế giới!

Alex vừa nghỉ đến cái giá 30 tỉ ấy, vừa nhìn lại con sủng thú đang nằm trong ngực mình ngọ ngoạy. Đầu Alex chợt cảm thấy nhức nhức. Sủng thú sau khi trưởng thành, yếu nhất thực lực cũng là chiến tướng, nghĩ thử mà xem, có một chiến thú đi bên cạnh thủ hộ, có biết bao nhiêu lợi ích? Thật sự là quá khó để liệt kê ra hàng trăm lợi ích mà sủng thú mang lại.

Vậy thứ đang nằm trên tay cậu là sủng thú hay hiền thú?

Bỗng lúc này, Alex như sực nhớ ra điều gì... cậu vội loay hoay tìm khắp trên người mình.



Tìm thấy rồi!

Alex nhìn lên mu bàn tay phải của mình, rất rõ ràng, một cái dấu ấn hình sủng thú, nó giống một cái hình xăm. Cái hình xăm này có một tông màu hắc ám, hình thù không biết phải miêu tả thế nào, cơ mà nó khá đẹp, mang một cảm giác rất huyền ảo!!

Hình săm này là minh chứng cho việc khế ước được thiết lập.

Alex nhìn vào hình xăm trên tay, cậu có thể cảm nhận được, có một sợi giây liên kết linh hồn giữa cậu và sinh vật đang nằm ngủ trong lòng mình.

"Thực sự là khế ước rồi. Vì sao thế nhỉ?"

Lòng Alex cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng hơn hết là vui sướng. Đã bao lâu rồi? Đây là lần đầu tiên cậu thật sự cảm thấy vui mừng như vậy. Hóa ra, cuộc đời cậu cũng có những lần may mắn đó chứ. Thế nhưng, Alex cũng nghiêm túc suy nghĩ, khi không mình lại nhận được một sủng thú?

Trên trời rơi xuống sao?

Hay có một ai đó đã mang đến đây cho mình?

Bất giác, trong miêng Alex chỉ thốt ra được hai chữ:

"Đỗ Đỗ"

Đôi tay Alex vuốt ve sinh vật nhỏ đang ngủ yên trong lòng, cậu nhìn về phía ánh hoàng hôn đang dần nghiêng mình xuống. Cảm nhận được những làn sương nhẹ nhàng thổi qua sau cơn mưa rào.

Đáp án duy nhất mà Alex tin tưởng được, chỉ có thể là Đỗ Đỗ mà thôi. Alex tin rằng thứ đáng yêu này do Đỗ Đỗ mang đến, cô ấy đã tha thứ cho cậu, tặng cho cậu món quà quý nhất của cô ấy. Mong rằng nó sẽ đồng hành và chăm sóc cậu trên chẳng đường xa, và nhất là khi không có cô ấy ở bên.

"Đỗ Đỗ, cảm ơn em, thật lòng cảm ơn em". Alex nói trong một tâm trạng hân hoan, hạnh phúc.

Alex bế theo đáng yêu nhỏ, định đi về nhà. Ấy vậy mà chưa đi được mấy bước, cậu đã trì hoãn động tác.

“Không được, lỡ có kẻ nào nhìn thấy, lại nổi máu t·rộm c·ắp thì sao?” Alex vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh.

Alex liền lia ánh mắt, liếc nhìn xung quanh.

Bỗng chốc... "tìm thấy rồi". Tại nơi đống rác, có một cái ba lô chuyên dụng dành cho chiến giả, dù có chút rách nát, nhưng đây vẫn là lựa chọn tuyệt vời nhất. Alex đem sinh vật nhỏ đặt vào trong ba lô, rồi kéo khoá lại.

“Bé con, mày chịu khó ở trong này một chút, tao mang mày về nhà của chúng ta”.

Nói rồi, Alex ôm ba lô chạy thật nhanh về nhà.



Alex sung sướng như được crush tỏ tình. Trông cậu ta giờ đây chẳng khác nào h·ạn h·án gặp mưa rào, hàn quang gặp nắng gắt.

Sự vui sướng khiến Alex quên hết mọi muộn phiền, như có gió xuân thổi qua tim ta. Con phố tăm tối ngày nào cậu đi qua, giờ đây hoàn toàn đổi khác.

Chẳng mấy chốc, Alex đã khuân được bảo bối về nhà mà chẳng một ai chú ý.

Ngay khi Alex vừa về nhà đến nơi, thì cả nhà như loạn lên.

“Alex? Sao giờ con mới về? Con làm sao vậy? Quần áo sao lại dính máu?" mẹ của cậu dồn dập những câu hỏi, bà vô cùng lo lắng cho cậu con trai của mình.

“Suỵt suỵt" Alex đem con trỏ lên miệng thổi thổi, ra dấu cho cả ba người bọn họ bình tĩnh lại. Alex ngay lặp tức chạy lên mọi ngõ ngách trong nhà, đóng cửa, khoá chốt, kéo rèm...đủ mọi phương thức che đậy, khiến cả ba người cứ đứng đờ cả ra.

Khi xác nhận là đã an toàn, lúc này đặt ba lô lên, tay cậu mở khóa ba lô. Lập tức, một sinh vật có nước da đen sì nhảy ra.

Nó “Khè khè" hai tiếng, cái đầu ngây ngô cứ nghiêng qua nghiêng lại, đôi mắt long lanh nhìn mọi thứ lạ lẫm, thực sự là vô cùng đáng yêu, cứ như một đứa trẻ mới sinh ra đời vậy.

Nhìn thấy con vật kia, cả ba người có chút choáng váng.

“Thứ này?" Lily và Đan đồng thanh nói lớn, con mắt như muốn trố cả ra ngoài, ngôi nhà cũng có chút chấn động.

“Đây...đây...đây.... là là..là.." Đan nói giọng cứ lắp bắp, tay liên tục chỉ chỉ vào con thú.

Ngược lại, mẹ của bọn họ là có phần điềm nhiên, dù sao bà cũng đã gặp qua không ít những sinh vật này. Chỉ là bà có chút hiếu kì, không biết con trai mình tìm thấy thứ này ở đâu ra.

“Để con giải thích" Alex ôn tồn nói.

&₫@@&-&;88!228.!/

Sau một hồi ba láp, Alex cũng giải thích xong xuôi. Đại khái là hôm nay, Alex cảm thấy có chút bực bội trong người, nên cậu đã đến bãi rác công nghệ để đập phá. Chẳng may, lực đạo có hơi mạnh, khiến cho một đồi rác đổ xuống, đè lên người. Việc Alex bị một vài một vài v·ết t·hương ngoài da, cũng từ đó mà ra. May mắn thay, trong lúc oằn mình khỏi đống rác, Alex lại tìm thấy một quả trứng sủng thú vẫn còn nguyên. Nó trồi lên sau khi đồi rác đổ xuống, Alex thử nhỏ máu của mình lên quả trứng, và kết quả thì như bây giờ.

Alex biết thừa những chuyện này chỉ lừa được hai đứa em thơ của mình, kể cả là việc những v·ết t·hương do đống rác gây ra. Mẹ cậu dù sao cũng là người trải qua nhiều chuyện, Alex không thể nào lừa nổi bà ấy được. Mặc dù vậy, bà cũng không hỏi sâu vào vấn đề, để Alex tự biên tự diễn.

Hết tiết mục ba xạo, là tiết mục đặt tên.

Cả gia đình Alex ai cũng cao hứng đặt cho nó một cái tên, rất nhiều cái tên được đặt ra. Đều mang một phóng thái ý nghĩa riêng, nhưng thông qua biểu quyết, cái tên cuối cùng được chọn là Dago (thần giữ cửa).

Bất quá, Alex vẫn thích gọi nó với cái tên Đen.

———————

bình luận tiếp cho ta động lực đê...

Năm Sáng☀️