Chương 1: Thành phố của tương lai.
Chương 1: Thành phố của tương lai
“Và đó chính là tất cả diễn biến của trận đại chiến mùa xuân năm 100’’.
Một ông thầy giáo tuổi trung niên, trên đôi mắt đeo một cái kiếng cận. Ông vừa nhìn đám học trò cưng vừa cười vừa nói, biểu cảm gương mặt ông đầy sự trẻ trung và nhiệt huyết.
Roẹt!
Những tấm rèm cửa đồng loạt được kéo lên, những tia nắng chói chang của buổi ban trưa ánh vào trong lớp học. Bấy giờ mới thấy, trong lớp học đã có ba mươi thiên thần nhỏ, gương mặt chúng non nớt, phúng phính, hồng hào như những chú heo con, đôi mắt thì to tròn, lấp lánh ánh sao. Một trận đại chiến trôi qua để lại trên mặt chúng là muôn vàn biểu cảm đáng yêu, nhăn nhó, buồn, vui có đủ.
Nhưng chẳng bao lâu sau khi màn trình chiếu kết thúc, bọn nó như bầy ong vỡ tổ, quay qua bên này, ngoắt qua bên kia, ông hỏi tui, tui hỏi bà, nháo nhào y như tính cách hiếu động của bọn nó vậy.
Ông thầy giáo nhìn thấy cảnh này thì bật cười, lắc đầu, gương mặt giống như đã quen, ông lấy cây thước gõ lên bàn rồi quát: “Các em trật tự.”
Ngay lập tức, sự nhốn nháo liền lặn mất tăm, thay vào đó là sự im ắng không một tiếng động.
Thầy giáo chợt mỉm cười, tỏ vẻ tâm đắc rồi nói: “Sau khi xem xong video vừa rồi, các em có câu hỏi gì không?”
Lập tức có rất nhiều cánh tay dơ lên nhưng ở cuối phòng, có một cậu bé nhanh nhảu đã đứng bật cả người lên, đôi mắt sáng hoắc tràn ngập ước ao.
“Ồ, mời Huy”.
“Thưa thầy, trong tương lai em muốn trở thành một siêu nhân mạnh như Bác Trần để bảo vệ gia đình và mọi người”.
Thầy giáo cười cười, nói: “Phải gọi là chiến binh mới đúng, ước mơ rất tốt, cố lên”.
“Vậy sau này em có thể trở thành một chiến binh mạnh như bác Trần không ạ?”
“Ừm, cái này khó nói lắm, việc có thể trở thành một chiến binh hay không nó phụ thuộc vào tư chất của mỗi người, mà tư chất mỗi người thì lại khác nhau. Tuy nhiên có tư chất tốt chưa chắc đã trở thành một chiến binh tốt, ngược lại có tư chất kém không có nghĩa sẽ là thất bại.
Nếu chúng ta không đủ tư chất để làm chiến binh thì chúng ta có thể trở thành chuyên viên nghiên cứu, nhà chế tạo… tìm ra cách để giúp cho người tư chất kém cũng nắm giữ được sức mạnh phi thường. Nói chung công việc nào cũng vĩ đại cả, không nhất thiết phải ra tiền tuyến chiến đấu mới gọi là chiến binh’’.
“Nên tóm lại, tương lai của chúng ta ra sao vẫn là do chúng ta quyết định, cứ cố hết sức mình là được các em ạ!’’.
Lúc này lại có thêm một cánh tay đưa lên.
“Mời Ngọc’’
“Thưa thầy vì sao căn cứ của chúng ta lại phải xây dựng ở một nơi cao và hiểm trở như dãy Bạch Mã? Chúng ta có rất nhiều lựa kia mà?”
“Hỏi rất hay” Thầy giáo mỉm cười gật đầu.
"Em đợi thầy một chút"
Đôi tay nhanh chóng hướng xuống cái bàn giáo viên, lúc này mới thấy, cái bàn giáo viên này thực chất là một thiết bị công nghệ siêu tân tiến, đủ các loại công năng, màu sắc…
Sau một vài cú nhấp, tấm rèm cửa lại lần nữa đóng sập xuống, cả căn phòng tối om. Và lúc này đây, những tia sánh bắt đầu chiếu qua, dần dần lấn át và bao trùm cả căn phòng. Mãi cho đến khi ánh sáng dịu đi thì cả căn phòng đã đứng trên bầu trời của dãy Bạch Mã.
Dù biết chỉ là không gian ảo nhưng những hình ảnh này lại sắc nét, chân thực đến khó tin, cứ như là được tận mắt nhìn thấy vậy. Từ trên cao nhìn xuống, ta có thể thấy dãy Bạch Mã hùng vĩ, hiên ngang đâm thẳng ra biển. Những ngọn núi cao, hung hãn nhô lên như chiếc xương của con khủng long bạo chúa khổng lồ.
Bao quanh những ngọn núi ấy là làn mây trắng xóa, phiêu diêu, phật dật càng làm cho nơi đây xứng đáng bốn chữ "kỳ quan thiên nhiên".
Ở phía xa xa, sâu trong dãy núi, một thành phố cao lớn, khổng lồ sừng sững hiện lên giữa dãy Bạch Mã. Thật khó có thể tin, ở sâu bên trong một nơi hoang sơ, nguyên thủy, được bao quanh bởi những ngọn núi cao chót vót, bởi những con thác kỳ vĩ và rừng cây xanh biếc lại là một thành phố to lớn và hiện đại.
Tuyệt mỹ!
Thật khó có thể tìm ra được một ngôn từ nào để miêu tả hết được vẻ đẹp của nơi đây.
Khi lại gần thành phố, điều đầu tiên mà ta nhìn thấy sớm nhất chính là những bức tường thành cao lớn, sâm nghiêm tiếp giáp với thiên nhiên, non nước. Phía trên bức tường là hàng loạt v·ũ k·hí, trọng pháo, cơ giới hiện đại, có cả trăm ngàn quân nhân, rô bốt chiến đấu đang liên tục tuần tra qua lại.
Bước qua được lớp tường thành sâm nghiêm kia chính là trung tâm thành phố, nơi những tòa nhà chọc trời đâm xuyên các tầng mây, những công trình, kiến trúc với các kiểu thiết kế hiện đại, đẹp mắt, mạnh mẽ nhưng cũng không phần thanh thoát, dịu dàng.
Quả thực những kiểu thiết kế này giống như tà áo dài thướt tha đang ôm chặt lấy cơ thể của người phụ nữ vừa kín đáo, uyển chuyển lại vừa gợi cảm, quý phái.
Bấy giờ trên bầu trời thành phố, những âm thanh “rầm rầm” không ngừng phát ra từ những chiếc chiến cơ, chiến hạm, từ những con rô bốt đang liên tục tuần tra khí giới. Những công nghệ, máy móc hiện đại có mặt ở khắp nơi với đủ mọi hình thức, công năng, kiểu dáng.
Tất cả những thứ ấy đã tạo nên một thành phố tiến tiến, hùng mạnh lại không kém phần hào hoa, tráng lệ, xứng với danh hiệu ‘‘thành phố của tương lai’’.
Lúc này thầy giáo chợt lên tiếng: “Nhìn từ trên đây xuống, các em có thể thấy rất rõ, bao quanh thành phố là những dãy núi cao lớn, khổng lồ giống như những bức tường kiên cố tự nhiên, nơi đây có thể ngăn chặn được làn sóng quái vật đổ bộ từ đại dương. Hơn thế nữa, phía sau dãy Bạch Mã là chính là dãy Trường Sơn Nam có thể ngăn cách thành phố với phần trung tâm của bán đảo Đông Dương-nơi tập trung đông đúc bọn quái vật nhất. Tuy nói địa hình nơi đây hiểm trở, xây dựng khó khăn, nhưng các em hãy xem thành quả mà thế hệ đi trước đã gây dựng cho được…
Đây chính là LEA-trung tâm chỉ huy của Liên Minh Hạ Đông (The Lower East Alliance) nó đã từng là pháo đài “bất khả x·âm p·hạm” của nhân loại, tuy bây giờ đã không còn duy trì được vị thế dẫn đầu thế giới như trước, nhưng nó vẫn là một trong những thành phố mạnh nhất thế giới, và là thiết trụ cho sự sống còn của toàn thể nhân loại. Đây chính là LEA… và cũng chính là nơi mà thầy trò ta đang sống” Ông thầy giáo vừa cười vừa nói, trong đôi mắt và lời nói của ông đều không giấu nỗi sự tự hào vô tận, chính những quang cảnh và lời nói ấy lại càng làm cho những đứa trẻ thêm phần tin yêu và hạnh phúc khi được sinh ra và lớn lên ở thành phố này.
Thế nhưng cũng đúng lúc này, “tùng tùng tùng…” tiếng trống trường bất thình lình vang lên làm cho những chú heo ngẩn ngơ phải thức giấc.
Chúng nó bắt đầu nhao nhao thành cái chợ, gấp vội sách vở rồi chào thầy ra về.
Sau khi lớp học kết thúc, chỉ còn nơi đây vị thầy giáo cũ, ông còn đang sắp xếp lại bàn ghế, các thiết bị học tập. Bỗng chốc lúc này, một luồng gió thổi qua khung cửa khiến cho những tờ giấy trên bàn bay lên tứ tung.
Trong đó, có một tấm đã tìm tới chân ông.
Ông nhẹ nhàng nhìn xuống, nhặt tờ giấy ấy lên, hóa ra nó vẽ một bức tranh, một cây Cổ Thụ to lớn, xanh ngát, đang vươn ra những cành cây, tán lá để bao phủ cho thành phố nhỏ bé bên dưới. Cổ Thụ khổng lồ như đang che chở, âu yếm, bảo vệ thành phố như đang bảo vệ chính đứa con của mình.
Ngược lại với những niềm vui, hạnh phúc bên dưới tán cây thì ở phía trên, bên ngoài cành lá xum xuê ấy, những con quái vật hung tợn, dữ dằn, chúng đang rình rập, lén lút, tìm đủ mọi cách để xâm nhập vào thành phố.
Khi nhìn vào bức vẽ ấy, vị thầy giáo cũng phải mỉm cười trước những đường nét đáng yêu, thô sơ của bức vẽ.
Bỗng lúc này…
Ầm... cánh cửa bị đá bật ra, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, để râu quai nón, ông ta mặc trên người bộ đồ thể dục đã cũ sờn, tác phong nhanh nhẹn, cái miệng thì tươi cười hào hứng.
“Thầy Minh à, nhanh lên nhanh lên, hôm nay học viện anh hùng AOA chiếu trực tiếp buổi lễ thức tỉnh cho các tân học viên đấy” Ông thầy thể dục vừa đi vừa nói lớn.
Cũng chả đợi vị thầy giáo phản ứng, ông thầy thể dục kia liền đến nắm tay khoác vai kéo vị thầy giáo ra khỏi phòng.
“Nhanh nhanh, chúng ta mau đến phòng nghỉ của giáo viên thôi, mọi người đều đang tập trung ở đấy, biết đâu lại chứng kiến một siêu năng lực thần thánh nào đấy thì sao ha ha ha”.
Bị ông thầy thể dục lôi kéo, vị thầy giáo chỉ kịp đặt bức tranh lên bàn.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng mạnh lại.
Lúc này đây, sự yên tĩnh đã hoàn toàn buông xuống cả lớp học.
Qua cánh cửa sổ chưa đóng trong lớp.
‘Phù phù’.... một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, nó làm tung bay cái rèm cửa xanh xanh, mang theo bức vẽ ấy bay ra khỏi lớp học, và cũng chính lúc này, chúng ta mới được nhìn thấy cận cảnh một trường tiểu học khang trang, hiện đại.
Ở bên ngoài cổng trường sớm đã đông đúc những ông bố, bà mẹ đón những đứa con đang tung tăng rời khỏi trường.
Chưa dừng lại ở đó, bức vẽ lại tiếp tục bay lên, nó nhẹ nhàng lướt qua trên những con phố tấp nập người qua lại, những tiếng cười đùa, trò chuyện rộn rã khắp nơi...những hàng cây xanh rợp bóng mát, những quán cafe xanh với hàng dài khách hàng, những nhà hàng bình dân đang chen chúc thực khách.
Thật là một thành phố trong xanh, bình yên và hạnh phúc.
Bức vẽ ấy lại tiếp tục bị gió thổi bay lên không trung, nơi mà chỉ những tòa cao tầng mới có thể chạm đến.
Xuyên qua tầng tầng, lớp lớp áng mây là những tiếng động cơ “ầm ầm” rung chuyển, những chiếc ô tô bay vụt ngang trên bầu trời thành phố, những chiến cơ, máy móc liên tục tuần hành qua lại.
Và cũng từ phía xa nhìn đến, một cái cây Cổ Thụ cao lớn, đâm xuyên qua các tầng mây, cành lá xum xuê xanh mướt tràn ngập sức sống. Đây chính là Cây Thế Giới, là đại diện cho sự sống, là tinh hoa qua hàng tỷ năm của hành tinh này.