Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Quỷ

Chương 3: Nguyên Tố




Chương 3: Nguyên Tố

Chương 3: Nguyên Tố

Thôn Do Nha vốn là một nơi thưa thớt ít người sinh sống, nhưng sáu năm trước có một người đã tiên tri ở đây có nhân vật sẽ khiến tận thế diễn ra, gây nên chấn động lớn, có lẽ vì vậy những môn phái lớn nhỏ đều cử người đến thám thính, do đó kinh tế cũng phát triển hẳn lên, người dân dần có phần lớp sống cải thiện.

Trên đường đi Dương Cảnh Bình chuyển ánh nhìn lên trên, chỉ bầu trời mới đẹp làm sao, đám mây bồng bềnh xung quanh các màu sắc nguyên tố.

Bảy màu mềm mại ôn nhu đang kết thành những hình dạng đẹp mắt, uốn lượn khắp nhân gian, làm xung quanh như toát lên một lớp mờ ảo

Dương Ngọc Linh thẩn thờ nhìn mây trời, bất ngờ hỏi: "Tại sao không có mưa mà cầu vồng lại xuất hiện được chứ?"

Dương Cảnh Bình nhìn theo ánh mắt của tỷ tỷ, chợt nhận ra đó là nguyên tố bảy màu đang xếp chồng lên nhau, vô tình tạo thành cầu vồng lóng lánh.

Cảnh tượng hết sức mỹ lệ, như thơ như mơ, bảy màu ôn nhu đang quyện mình vào những đám mây, soi rọi những tia sáng lấp lánh trải dài xuống nhân gian, đẹp đến nổi không thể nào tưởng tượng ra được.

Cả hai đều dắm chìm trong sự huyền ảo của cầu vồng trước mắt, không thể nào rời mắt được. Bảy màu đan kết lại với nhau, tạo thành muôn hình vạn trạng, chập chờn phiêu lãng.

Dương Ngọc Linh vẻ mặt hết sức luyến tiếc, ánh mắt lóng lánh: "Không ngờ nguyên tố hôm nay lại đẹp như thế, mà lại trôi đi nhanh quá đệ nhỉ."

Dương Cảnh Bình thật lòng đáp: "Đúng vậy, nguyên tố này còn đẹp hơn cả cầu vồng thật sự nữa. Đệ ước gì một lần được chạm vào những màu sắc trên bầu trời ấy!"

Dương Ngọc Linh ánh mắt ra chiều suy tư, bỗng nghĩ ra điều gì, mục quang lấp lánh như nước, hiền dịu nói: "Tỷ có một cách giúp đệ có thể chạm được vào màu sắc nguyên tố đấy, có muốn đi không nào?"

"Tỷ nói thật sao, đệ muốn chứ!" - Lời nói vừa phát ra, Dương Cảnh Bình trong lòng vô cùng phấn khởi, tưởng đâu thứ cảm xúc đấy chưa hề tồn tại bên trong thiếu niên này.

Dương Ngọc Linh ra vẻ thần bí, nắm tay đệ đệ đi về phía trước.

Đi đến đâu thì người trong thôn đều nhìn Dương Cảnh Bình với ánh mắt lạnh lùng, đầy sự kì thị. Hầu như ai trong thôn cũng đều xem hắn là mầm bệnh, từ người lớn đến cả con nít đều nghĩ vậy.



Dương Cảnh Bình nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của tỷ tỷ cùng bước đi, không nhìn vào ánh mắt của những người này dù chỉ một lần, giống như con rối A Lê trên vai hắn, mắt thì nhắm chặt như đang cố gắng trốn tránh một điều nào đó.

Mới chỉ sáu tuổi, mái tóc Dương Cảnh Bình đã bạc trắng, còn trắng hơn cả người già nhất trong thôn. Khuôn mặt của hắn lại lão hóa trông giống một người trưởng thành hơn, phải già hơn vài lần so với lứa tuổi, đó chính là lý do hắn bị xem là mầm bệnh, bị người người xa lánh.

Ánh nắng ban mai từ phía cây cao chiếu xuống, tạo thành những điểm sáng nho nhỏ như sương như tuyết, phủ nhẹ quanh bước chân.

Một thanh âm trẻ nhỏ bất ngờ phát ra từ bên trong căn nhà ven đường.

"Phu thân ơi, lại đây chơi với con đi."

Dương Cảnh Bình nhìn vào thì thấy một gia đình đang nô đùa vui vẻ, đứa bé ôm lấy phụ mẫu, ánh mắt thương yêu ấu yếm họ dành cho nhau.

Dương Cảnh Bình cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn, thời gian như ngừng động lại vậy, không rõ đã trôi qua bao lâu, ánh mắt hắn đầy vẻ khao khát.

Như đó là điều mà hắn chưa từng có được!

Dương Cảnh Bình tâm trạng bỗng chùng xuống, hàng mi hơi ươn ướt như sắp tuôn trào. Hắn không muốn nấn ná thêm nữa, ũ rũ bước theo tỷ tỷ.

Ngọn gió lạnh lẽo lướt trên dòng người vội vã, như có tiếng thở dài sâu kín truyền vào hư vô!

Qua một lúc đi trên dòng người, Dương Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Cuối cùng đã đến nơi rồi."

Chỉ thấy trước mắt là một toà nhà rộng lớn, lại mới toang như vừa được xây dựng nên. Kiến trúc nơi đây lại khác hoàn toàn so với nhà cửa trong thôn, đây cũng là lần đầu tiên Dương Cảnh Bình nhìn thấy qua.

Một tòa nhà vô cùng to lớn, phải to hơn cả chục căn nhà trong thôn hắn gộp lại mới bằng, nền gạch chỗ thì khắc hình thái cực, chỗ thì là hình thanh kiếm, đây cũng là loại kiến trúc lần đầu tiên Dương Cảnh Bình nhìn thấy qua.

Hắn nhìn xung quanh thấy có hai hàng người đang xếp hàng, già trẻ lớn bé đều tụ tập hết ở đây, điểm chung là trông vẻ mặt ai nấy đều tươi tắn hết sức.

Dương Cảnh Bình ngạc nhiên giây lát, ngập ngừng nói: "Nơi đây đệ chưa từng đến."



Dương Ngọc Linh nhéo nhẹ má hắn, cười hi hi, nói: "đệ toàn nhốt mình ru rú trong phòng, nơi đây theo tỷ được biết chỉ mới vừa xây dựng do các tông môn lớn, để những người lánh lại nơi đây tìm tin tức không bị buồn tẻ thôi."

Dương Cảnh Bình trong lòng thắc mắc, khẽ hỏi: "Tin tức gì vậy tỷ?"

"Theo tỷ được biết, có người khiến tận thế diễn ra có mái tóc trắng. Những người lớn tuổi trong thôn đều b·ị b·ắt để tra khảo, cơ mà đến nay vẫn chưa phát hiện tin tức gì."

Một lúc tán ngẫu thì cũng xếp hàng xong, Dương Ngọc Linh lấy trong túi ra hai đồng tiền xu, đặt lên tay một người đàn ông giác cổng.

Nhận lấy tiền xong, tên này thoáng biến sắc. Bên cạnh người con gái mỹ miều ấy là một đứa bé, tóc trắng bạc phơi, dung mạo xinh đẹp lạ thường.

"Tóc trắng... Trẻ con..." Suy nghĩ thận trọng một lát, tên gác cổng cũng mở cửa ra.

Cả hai cùng tiến vào bên trong, không gian sau cánh cửa dần hiện, trước mắt là một hoa viên vô cùng rộng lớn.

Thấy nơi đây toàn là những bông hoa đầy đủ sắc màu, trải dài ven lối đi. Hoa viên này được thiết kế theo hình hồ điệp, hương thơm ngào ngạt lan tỏa vào không gian, cảm giác dễ chịu vô cùng.

Vẻ đẹp của hoa làm Dương Cảnh Bình ngây hết cả ra, quả thật khâm phục sự tinh xảo của người thiết kế, hoa được bày trí rất đồng đều, hoa hai bên giống như hồ điệp đang vảy cánh, khoe sắc khắp nơi, vô cùng mỹ lệ.

Hoa lay nhẹ theo làn gió, ngưng kết vô số giọt sương trong suốt, tròn trịa như là những viên trân châu quý hiếm.

Dương Ngọc Linh hai mắt long lanh, hít thở bầu không khí trong lành, tươi cười nói: "Tỷ từng đến đây vài lần, đi qua hoa viên sẽ đến nhiều nơi vui lắm."

Dương Cảnh Bình lơ đễnh gật đầu, ánh mắt thủy chung ngắm nhìn những bông hoa mỹ lệ đấy. Hắn từ nhỏ toàn nhốt bản thân trong phòng, lần đầu tiên tận mắt thấy cảnh tượng đẹp đến như vậy, trong lòng vô cùng phấn khích.

Như thấu hiểu được tâm tư đệ đệ, chờ một lúc lâu Dương Ngọc Linh mới nắm tay đệ đệ cùng nhau đi tiếp.



Một lúc lâu cũng rời khỏi hoa viên, thấy bên ngoài trời có treo một cái bảng, phía bên trên có khắc hai chữ "Thiên Không".

Dương Cảnh Bình thấy bên trong có những có những chiếc hộp vuông, và một ông lão râu tóc bạc phơi đang đứng ở đấy. Ông ta khuôn mặt có nhiều nết nhăn, dần lại gần, niềm nở bảo: "Các ngươi ngồi lên cái hộp kia đi."

Dương Ngọc Linh ứng tiếng lễ phép, nắm tay đệ đệ đi vào bên trong. Chỉ thấy một cái hộp vuông khá rộng, đủ cho hai người ngồi, ngoài ra trống rỗng không có gì cả.

Sau khi cả hai đều ngồi hết lên cái hộp, Dương Ngọc Linh thì cười không ngớt, trái lại thì hắn không hiểu gì, có vẻ tỷ tỷ đã từng đến nơi đây

Bỗng chiếc hộp bị làn gió mạnh như cuồng phong thổi đến, khiến cả hai bay lơ lửng trên không trung. Dương Cảnh Bình khuôn mặt biến sắc, sợ hãi nhìn xuống bên dưới, thì ra là ông lão kia không biết dùng pháp bảo hay công pháp gì để điều khiển ngọn gió, khiến chiếc hộp có thể bay lên không trung.

Một lúc chiếc hộp đã bay vụt lên bầu trời xanh thẩm, chạm đến tầng mây, gió mát thổi tới hiu hiu, thoảng trong làn gió, dường như có một phiến u hương nhè nhẹ thả đưa.

Mây bồng bềnh trôi nổi, như sương như khói, quyện lấy thân hình cả hai. Nguyên tố bảy màu xoay quanh đám mây, đung đưa theo làn gió, đẹp đến nỗi không bút nào có thể tả xiết. Bầu trời mênh mông trong trẻo, như đại dương úp ngược, rộng đến không biết đâu là cùng.

Dương Cảnh Bình vô cùng thích thú, cảm giác vui sướng lân lân khó diễn tả, cả hai nhìn nhau vui cười rạng rở.

Chiếc hộp có phần rung lắc, bất ngờ lại tung ra phía sau, xoay thành nhiều vòng tròn, làm cả hai chống hết cả mặt.

Tuy có một chút lo sợ vì độ cao này, nhưng thủy chung trên khuôn mặt đều tươi tắn hết sức, cảnh tượng từ trên mây nhìn xuống, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé, thật khiến người ta cảm thấy vui sướng không thốt nên lời.

Qua một lúc lâu, cuối cùng chiếc hộp cũng đã trở lại bên dưới.

Dương Ngọc Linh thở một hơi dài, loạng choạng một lát mới đứng vững được. Lấy tay chỉnh đốn lại y phục, hai má từ lúc nào trở nên đỏ hồng, quay sang nói: "Hi hi, Vui thật đấy, có điều hơi chống mặt."

Dương Cảnh Bình ánh mắt ngập tràn niềm vui, tưởng đâu đây là thứ biểu cảm đấy chưa từng xuất hiện bên trong thiếu niên này lại hiện hữu ngay trước mắt.

"Đúng vậy, không ngờ ông lão kia lại lợi hại như vậy."

Dương Ngọc Linh thoáng cười, dễ thương xinh xắn, nhãn trung thần sắc yêu mến: "Họ là những người tu tiên, nguời thường như chúng ta chỉ cần có cuộc sống thái bình qua ngày đã là tốt lắm rồi."

"Tỷ biết nơi đây còn mấy trò vui lắm, nhưng tỷ thấy hơi mệt, hay là chúng ta cùng về sớm nhé."

Dương Cảnh Bình thần sắc trở nên lo lắng, vội đáp: "Được, tỷ nếu không khỏe thì chúng ta cùng về thôi."

Nói xong cả hai cùng nhau rời khỏi nơi này để trở về nhà.