Chương 2: Mầm Bệnh
Hỏa Quang Thành là nơi kinh tế vô cùng phát triển, lâu đời và được bảo bọc bởi một trong tam đại môn phái. Nơi đây nhà cửa cao chọc trời, tiên cảnh khắp nơi, là địa danh nổi bật nhất trong thiên hạ.
Bên ngoài Hoả Quang Thành có một thôn nhỏ tên thôn Do Nha. Thôn này nằm ở vùng hẻo lánh, tách biệt so với Hỏa Quang Thành, không có tiếng tăm gì và chủ yếu là phàm nhân, .
Thôn Do Nha dân số chỉ dưới trăm hộ, trong thôn người dân sinh sống chủ yếu vào nghề làm nông, nơi đây phát triển mạnh về cây trái, mỗi khi đến mùa thu hoạch được xem là địa điểm đáng chú ý, đều có thương nhân đến nơi thu mua, nên người dân có nguồn thu nhập đủ để trang trải cuộc sống.
Một thân ảnh bước ra từ trong bóng đêm, dần hiện là một hắc y nhân từ trên xuống dưới chỉ bận bộ đồ đen đang ngẩn đầu nhìn vọng nguyệt, như đang hồi tưởng về một đoạn quá khứ đau thương.
"Đã ba mươi năm rồi...!"
Một thanh âm đầy vẻ thê lương phát ra ở thôn Do Nha hoang vắng này, như đang oán trách vạn vật.
Hắc y nhân quay nhìn thuộc hạ bên cạnh, âm trầm thốt: "Từ khi bị xem là dị tiên và bị đuổi khỏi nơi đây, chúng ta đã sống dưới lòng đất ba mươi năm rồi!"
"Môn chủ... Ngài định vứt bỏ máu mủ ruột thịt của mình sao!"
Hắc y nhân trên tay ẵm một đứa bẻ sơ sinh, ánh mắt hiền hòa ngắm nhìn. Đứa bé này lại trông rất kì lạ, khuôn mặt vô cùng lão hóa, thoạt nhìn không giống như trẻ sơ sinh mà như cái xác vô hồn, không cười không khóc.
Hắc y nhân mềm lòng trước đứa bé, một lát sau thê lương đáp: "Ở bên cạnh ta mới là sự dày vò đối với nó, hài nhi của ta chưa một lần nhìn thấy được ánh sáng, ba mươi năm mà cứ mãi trong hình hài trẻ nhỏ!"
Thuộc hạ đứng bên cạnh hắc y nhân mặt lộ vẻ hoài nghi: "Liệu có liên quan đến dòng máu bên trong cơ thể thiếu chủ không?"
Hắc y nhân lẳng lặng không đáp, ánh mắt đầy yêu thương nhìn vào đứa bé sơ sinh trên tay lần cuối, sau cùng cũng hạ quyết tâm.
Ông ta đi đến gần một căn nhà hoang vắng, đặt đứa nhỏ xuống bên dưới. Hắc ý nhân chờ có người nhận nuôi đứa bé, ông ta mới quay mình rời đi, không hề nhìn lại một lần, ông ta hiểu được nếu quay lại nhìn, chắc chắn sẽ không đủ can đảm mà bỏ đi đứa con trai ruột thịt của mình.
.
.
.
Hoả Thiên Tông, nằm sâu bên trong là một cái hoả động nóng chảy.
Một vài nhân vật tiếng tăm lừng lẫy đang hội nghị ở nơi đây. Trông sắc mặt ai nấy đều căng thẳng như có chuyện không lành sắp xảy ra.
"Ta đã tiên tri được tương lai, tận thế sắp diễn ra, bắt nguồn từ thôn Do Nha. Mái tóc trắng, ma quỷ..."
Lời nói của một lão già đức cao vọng trọng vừa phát ra, tuy là không đầu không đuôi, nhưng khiến tất thảy mọi người xung quanh đều thất kinh.
"Đại trưởng lão, ngài nói gì cơ?" - Thanh âm hoang mang của đám đông phát ra.
"Không còn thời gian nữa, không còn nữa. Lập tức dẫn người đến thôn Do Nha, phải mau chóng diệt trừ mầm tai họa này."
Chúng nhân nghe xong đều thoáng biến sắc, không dám trái ý, l·ũ l·ụt kéo đến thôn Do Nha.
Sáu năm sau.
Kể từ lời tiên tri tận thế của vị đại trưởng lão Hỏa Thiên Tông đã gây chấn động thiên hạ đến nay, thôn Do Nha vẫn chưa có chút biến đổi nào, lâu dần tin tức ấy trở nên mờ nhạt, không còn mấy ai hiếu kỳ đến đây tìm hiểu nữa.
Ngày mới ở thôn Do Nha.
Ánh dương quang ấm áp đang dịu dàng tỏa sáng trên nền trời xanh thẳm, ngước nhìn lên trên chỉ thấy mây trắng bồng bềnh, nguyên tố bảy màu đang trôi dạc theo những đám mây, không ngừng toả sáng xuống nhân gian, vẻ mỹ lệ lung linh huyền bí.
Nguyên tố bảy màu thậm chí còn đẹp hơn cả cầu vồng đọng lại sau cơn mưa, những màu sắc tuyệt mỹ này đã xuất hiện hơn ba mươi năm, vốn đã không còn xa lạ gì với con người ở nơi đây.
Bên ngoài thôn có một cánh rừng xanh ngát, thiên nhiên trong lành, cảnh sắc hết sức thơ mộng.
Một đám trẻ tầm sáu đến bảy đứa đang chơi đùa với nhau, ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, nghịch ngợm hớn hở, cười đùa không ngớt.
Trái ngược với bọn chúng là một đứa bé nhỏ khác khuôn mặt hiện hữu nét thương tâm u buồn, đang lẳng lặng ngắm nhìn bọn trẻ phía trước.
Hắn tên là Dương Cảnh Bình, chỉ mới sáu tuổi mà mái tóc đã bạc trắng và dài tới chân, khuôn mặt cũng lão hóa hơn so với lứa tuổi đồng trang lứa. Tướng mạo của hắn lại vô cùng tú mỹ, nét đẹp khá giống nữ nhân vì mái tóc trắng dài óng ả theo gió khẽ lay động, dung mạo này thật không giống với lứa tuổi của hắn.
Màu tóc của hắn từ nhỏ hay là chủ đề bàn tán của người khác, bản thân hắn cũng không rõ vì sao tóc lại bạc trắng như vậy, với ánh mắt của những đứa nhỏ khác thì hắn bị cô lập hoàn toàn.
Từ nhỏ Dương Cảnh Bình luôn phải chịu đựng cảnh bị người khác chế nhạo, bị người trong thôn xa lánh, khinh ghét coi thường.
Một thanh âm bất ngờ phát ra từ trong đám đông: "Này Dương Cảnh Bình, nơi đây là chỗ bọn ta chơi, thứ bệnh tật như mi nên cút ra chỗ khác đi."
Thanh âm vừa dứt, bọn trẻ liền cầm trên tay những viên đá nhỏ, ném thẳng vào đứa bé phía trước. Đám trẻ khác bên cạnh như lấy đó làm niềm vui, ném càng lúc càng mạnh hơn, có lẽ việc như vậy không phải là lần đầu xảy ra.
Dương Cảnh Bình bị những viên đá ném mạnh vào cơ thể, đến bầm tím hết cả tay chân, toàn thân đau đớn.
Từ nhỏ hắn luôn bị tim nhiễm những lời độc hại vào trong đầu, ai nấy đều xem hắn như là một mầm bệnh, hắn không có lấy một người bạn, luôn luôn bị xa lánh.
"Rác rưởi, biến đi..."
Đám trẻ càng lúc càng lớn tiếng thoá mạ, thanh âm xua đuổi tựa hồ vượt xuyên tiếng gió, vang vọng khắp khu rừng yên tĩnh này, như những vết dao sắc nhọn, cắm sâu vào lòng ngực hắn.
Một cơn gió lạnh lẽo vô tình lướt qua khu rừng, cơ hồ như trong thâm tâm hắn phải chịu đựng những tảng băng lạnh giá khác.
Rốt cuộc thứ gì mới khiến người ta cảm giác lạnh lẽo nhất?
Là cơn gió hay là lòng người?
...
Một hạt lệ châu trong vắt, lặng lẽ theo cơn gió vụt bay đi. Dương Cảnh Bình lê tấm thân đau đớn rời khỏi đó, hắn bước chân khập khiễng đi ra khỏi khu rừng, bên tai vẫn nghe thấy những thanh âm chửi rủa mình không ngớt.
Trên đường đi chỉ thấy khu rừng xanh thẩm trải dài như vô tận, khắp nơi cây lá xum xuê, ánh nắng ban mai dịu dàng ấm áp.
Dương Cảnh Bình trong lòng u buồn, chuyển ánh nhìn về phía hai con rối ở trên vai, nhẹ nhàng cầm lấy một con, khẽ nói: "A Lam, cũng chỉ có mi với A Lệ là lúc nào cũng ở bên cạnh ta!"
...
Con rối mà hắn cầm trên tay miệng được vẽ một nụ cười mờ nhạt, chỉ là không biết nó có nghe hiểu không, nhưng nhìn qua có lẽ Đương Cảnh Bình nói chuyện một mình như vậy không phải lần đầu.
"A Lệ, bọn họ bảo ta là một mầm bệnh, nên lúc nào cũng xa lánh ta!"
Thanh âm Dương Cảnh Bình dần trở nên thê lương, nghèn nghẹn trong cổ họng.
Giọt lệ buồn âm thầm vương xuống, hắn vội đưa tay lau đi, lặng lẽ rời khỏi đây.
Một lúc đã rời khỏi khu rừng, trở về thôn mà hắn đã lớn lên ở đây. Thôn Do Nha không quá rộng lớn, chỉ vài trăm hộ dân sinh sống sát vào với nhau, đi ra khỏi khu nhà cửa thì bên ngoài chỉ toàn là những rừng cây vô cùng vô tận.
Thanh âm huyên náo phát ra ở khắp nơi, người người qua lại, hai bên đường khá đông đúc.
Đã qua một lúc nên cơn đau đã dịu xuống, Dương Cảnh Bình có thể đi lại bình thường trở về. Hắn thấy xung quanh nơi này chủ yếu là những người bày bán trái cây, thực phẩm ăn uống, nghiên đi ngó lại, quả thật cũng chỉ có như thế.
Thôn Do Nha không thể nào so sánh được với Hoả Quang Thành, nhà cửa chủ yếu được xây bằng gỗ, kiến trúc cổ xưa, bên ngoài nhà nào cũng có treo những viên lam thạch.
Theo như những gì Dương Cảnh Bình được biết, đại lục này có bốn loại đá(2) được rèn chế từ xác của quái thú, có thể hỗ trợ đời sống cho người dân.
Phổ biến nhất là viên lam thạch, nguyên liệu là từ xác của quái thú cấp 1, được chế tạo làm công cụ phát sáng ban đêm cho mọi người, do độ hiếm không cao, kèm theo giá thành thấp, nên nếu nhà ai có điều kiện đều sắm ba đến bốn viên để căn nhà được tỏa sáng vào ban đêm.
Qua một lúc Dương Cảnh Bình cũng đã về đến trước nhà.
Đứng từ xa trông vào, thấy một căn nhà gỗ, sân sau rộng rãi, hàng cây xanh rất là um tùm, lá cây khe khẽ đung đưa, hương cỏ hoa dịu dàng thơm ngát.
"Đi chơi mà sao trông sắc mặt đệ không vui vậy?"
thanh âm êm dịu vọng ra từ phía bên trong ngôi nhà.
Dương Cảnh Bình chuyển ánh nhìn về hướng giọng nói. Thấy trước mắt dần hiện ra một thân ảnh quen thuộc, mi thanh mục tú, mái tóc đen huyền, dáng người thon thả quyến rũ, dung mạo vô cùng mỹ lệ.
Dương Cảnh Bình thấy tỷ tỷ ngay trước mắt đang quan tâm hắn, nhưng đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, hình ảnh bị bọn trẻ đ·ánh đ·ập dần hiện ra trước mắt, hắn nghẹn ngào không cất thành lời.
Dương Ngọc Linh thần sắc lo lắng, bước lại gần, dịu dàng hỏi: "Đệ sao thế, có gì cứ kể hết cho tỷ nghe nào!"
Thoáng lưỡng lự đôi chút, tỷ tỷ là người duy nhất trên cõi đời mà hắn tin tưởng, hắn đành phải kể lại mọi việc.
Sau khi nghe xong Dương Ngọc Linh trong lòng bỗng động nộ, muốn chạy đến mắng cho bọn trẻ kia một trận, nhưng khi nhìn kỹ thấy khuôn mặt đệ đệ có vài chỗ bầm tím, cơn giận bỗng hoàn toàn tan biến.
"Đệ vào nhà nghỉ ngơi đi, tỷ hôm nay sẽ nấu món mà đệ thích nhất."
Giọng nàng trở nên vô cùng nhỏ nhẹ, thần sắc mến yêu đệ đệ này hiện rõ trên khuôn mặt.
Dương Cảnh Bình suy cho cùng vẫn là trẻ nhỏ, tâm trạng lập tức biến đổi, miệng nở nụ cười hiếm thấy, đáp: "Cảm ơn tỷ tỷ!"
Dương Ngọc Linh hiển nhiên rất yêu thương đệ đệ của mình, vừa đi vừa nhẹ nhàng dìu dắt hắn vào bên trong.
Nhà hắn cũng không quá lớn, phòng ăn và phòng bếp được bày trí sát vào nhau, ở giữa có là một cái bàn lớn, bên trên đặt ấm và cốc, hương trà thơm ngát lan tỏa từ ra khắp nơi. Bức tường trên cao có treo mấy viên lam thạch óng ánh rực rỡ, nhìn cũng đơn giản như bao nhà khác.
Dương Cảnh Bình đã ngồi ngay ngắn ở trên bàn ăn, biết tỷ tỷ sắp nấu món mình yêu thích, nên tâm trạng muôn phần háo hức.
Mùi thơm bất ngờ lan toả vào trong không trung, thoảng vào khứu giác.
Dương Cảnh Bình thấy tỷ tỷ đang mải mê nấu nướng, dùng muỗng khoáy đều để không bị cháy, bóc những chiếc hộp dần dần cho gia vị vào, thao tác thuần thục vì tỷ tỷ có tài nấu ăn rất điêu luyện.
Qua một lúc Dương Ngọc Linh đặt những món ăn tự tay mình chế biến lên hết trên bàn, nàng ngồi bên cạnh đệ đệ, vừa cằm đũa lên thì lại nghe Dương Cảnh Bình hỏi: "Mẫu thân với phụ thân lại bận làm việc rồi hả tỷ?"
Trong nhà vốn có bốn người, suốt một năm trời Dương Cảnh Bình chỉ gặp phụ thân có hai đến ba lần. Ông ta vốn là thương nhân nên phải đi làm ăn xa, mỗi khi trở về đều mang theo một xe đồ rất lớn. Mẫu thân của hắn thì giúp bán những thứ đồ đấy, nên mỗi khi trời sáng đều bận bịu mang ra nơi đông người để bán, bận thâu đêm suốt sáng.
Như thấu hiểu suy nghĩ của đệ đệ, Dương Ngọc Linh nhỏ giọng đáp: "Đúng vậy, chắc đến tối mẫu thân mới về, còn phụ thân gần bốn tháng chưa về nhà rồi."
Nói đến đây thấy đệ đệ nét mặt dần trở nên buồn bã, liền chuyển giọng dịu dàng: "Tỷ biết đệ không có bạn bè, phụ thân với mẫu thân lúc nào cũng bận rộn. Nếu đệ ngoan ngoãn ăn hết chỗ này, lát nữa tỷ sẽ dẫn đệ đi chơi quanh thôn, chịu không nào?"
Dương Cảnh Bình có vẻ đã quen với việc này, trầm giọng đáp: "Đệ hiểu rồi, nhất định đệ sẽ ăn hết."
Món ăn đặt trên bàn chỉ có một vài món đơn giản, đặc biệt biết trong đó là món cá mà Dương Cảnh Bình thích nhất. Chỉ thấy miếng thịt cá óng ánh, lớp da vàng giòn, hương thơm lan tỏa vô cùng bắt mắt.
Không kiềm nén được, Dương Cảnh Bình lấy đũa mến thử. Chỉ thấy thịt cá thơm ngọt, được nấu rất là khéo léo, gia vị thấm đều, kích thích vị giác. Hắn gắp rào rào ăn như sợ hết phần vậy, quả thực ngon đến nổi chỉ phút chốc đã ăn hết sạch.
Dương Ngọc Linh chăm chú ngắm nhìn, cười nói: "Đệ ăn như vậy coi chừng nghẹn đấy. Mà thấy tay nghề nấu nướng của tỷ có tiến bộ không nào?"
Dương Cảnh Bình gật đầu lia lịa, thành thật đáp: "Món này thật sự ngon lắm ạ!"
Dương Ngọc Linh mỉm cười nhu mì, ánh mắt dừng lại trên con rối ở vai đệ đệ, khẽ hỏi: "Đệ vẫn giữ hai con rối đó à?"
"Đây là món quà tỷ tặng đệ, nhất định phải giữ gìn thật kỹ. A Lam giống như tỷ, lúc nào cũng mỉm cười cả hết, còn A Lệ giống với đệ..."
Nói đến đây như có tiếng lòng khó cất nên lời. Con rối kia trái ngược với nụ cười đó, hai mắt khép hẳn lại như muốn trốn tránh một điều gì đó, miệng thì mím chặt lại như đang phải chịu đựng một nổi đau dày xé tâm can, chỉ mình hắn mới hiểu được.
Dương Ngọc Linh thấy sắc diện trên khuôn mặt đệ đệ biến chuyển, nàng tâm tư tinh tế cũng không muốn hỏi thêm, liền ngồi dậy, hạ giọng nói: "Được rồi, cùng tỷ đi chơi nào."
Chưa kịp phản ứng đã thấy tỷ tỷ đi đến bên cạnh, dìu hắn ngồi dậy, sau đó hắn cùng với tỷ tỷ vào bên trong thôn Do Nha dạo chơi.
▪️
◾
◼️
Tác giả - Chú thích:
(1) Bốn loại đá được tinh chế từ xác quái thú phổ biến nhất gồm: Lam thạch được biết đến là công cụ phát sáng vào ban đên; hiếm thấy hơn là lục thạch, là loại đá có khả năng nâng cả địa hình lên bầu trời, thường thấy ở những nơi kinh tế phát triển; thứ ba là hoàng thạch, loại đá này vô cùng kiên cố, khả năng gia tăng sức phòng thủ, được dùng chủ yếu để luyện chế áo giáp; cuối cùng là xích thạch, cũng là loại quý đá hiếm nhất, được chế tạo từ t·hi t·hể của quái thú tứ cấp mạnh nhất, viên đá có độ sắc bén cao, công năng vô cùng đa dạng.